Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 7: Thiên kim thật giả (7)

Những người trong thôn đang có mặt nghe hắn ta mắng chửi thì nhíu mày, nha đầu Phán Đệ là cẩu tạp chủng, vậy cả nhà họ sẽ là cái gì? Mọi người liếc nhìn Chu phụ và Chụ mẫu, chỉ thấy hai người hoàn toàn không có phản ứng gì với lời nói của Chu Tiểu Bảo, thôn dân nhìn nhau rồi lắc đầu.

Chu phụ phẫn nộ quát mắng: “Nha đầu chết tiệt, có bản lĩnh thì đừng về đây,nàng mà trở về, để xem ta có đập gãy chân chó của nàng hay không, con nhỏ đáng chết, đồ kỹ nữ!”

Chu Chiêu Đệ khóc thút thít: “Cha, lúc nhịn muội đánh em trai, con đã khuyên muội ấy đừng đánh nữa nhưng nàng vẫn cứ đánh, sao nàng có thể như vậy.

Chu mẫu lau nước, nhìn gương mặt tèm lem tuốc luốc của con gái, cực kỳ đau lòng: “Sao Phán Đệ lại như vậy, sao nàng dám làm như vậy cứ!”

“Tượng đất còn còn có ba phần tính người.” Thúy thẩm lên tiếng, hai nhà cách nhau khá gần, Thúy thẩm cũng không hiểu tại sao cả gia đình Chu Đại Trụ lại đối xử với tiểu cô nương như thế, bà ấy bĩu môi rồi nói:

“Cả nhà ngươi hành hạ người ta như vậy mà còn không cho người ta phản kháng hay sao. Nếu ta mà là con bé, ta thà đi ra ngoài xin cơm ăn cũng tốt hơn là sống ở nhà của ngươi.”

Vẻ mặt Chu phụ dữ tợn, trừng mắt lên rồi hung dữ nói: “Chuyện nhà chúng ta không đến lượt ngươi nói.”

Trong lòng Thúy thẩm vô cùng sợ hãi nhưng không hề để lộ trên mặt, bà ấy hừ một tiếng: “Ta cũng lười nói.”

Nói xong bèn xoay người rời đi.

Những người khác nhớ lại những điều Chu Phán Đệ từng trải qua cũng cảm thấy như vậy, cùng nhau rời đi.

“Ta thấy nha đầu Phán Đệ đừng nên quay về, ở bên ngoài xin cơm cũng tốt hơn là ở lại nhà họ Chu.”

“Đúng thế, nàng quay về không phải sẽ bị Chu Đại Trụ đánh chết sao. Nha đầu này cũng thật tội nghiệp, chưa từng được trải qua một ngày tốt lành nào.”

“Không thể hiểu nổi lương tâm của hai phu thê Chu Đại Trụ vứt ở đâu rồi, đều là con do mình sinh ra mà, ta chưa từng thấy ai thiên vị quá mức như vậy.”

"Ai mà biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, tội nghiệp tiểu cô nương."



Trong thông đều không có thứ gì để tiêu khiên, tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện của gia đình Chu Đại Trụ, họ đang nói hăng say thì có hai nha dịch xuất hiện trên con đường trong thôn.

Thời đại này, dân chúng bẩm sinh đã kính sợ với quan sai, không có ai dám bước ra hỏi thăm, người bị nha dịch hỏi đường đã lắp ba lắp bắp trả lời: “Nhà Chu… Chu Đại Trụ ở ngay phía trước, quẹo trái một lần rồi quẹo phải hai lần, chính là căn nhà ngói xanh ba gian bên cạnh hồ nước.”

Ở trong thôn, điều kiện gia đình Chu Đại có thể xem là tốt, trong khi đa số mọi người còn ở trong nhà lá thì bohn họ đã xây được nhà ngói, nghe nói năm xưa khi Chu Đại Trụ bôn ba bên ngoài đã kiếm được rất nhiều bạc.

Lúc chỉ đường, trong lòng thôn dân tò mò như bị mèo cào nhưng không dám hỏi tiếng nào. Nhìn thấy nha dịch đã đi xa, mọi người đổi một con đường khác, chạy đến nhà Chu Đại Trị xem náo nhiệt. Không biết hắn ta đã làm chuyện gì mà nha dịch lại đến tận nhà.

Nhìn thấy nha dịch, Chu phụ và Chu mẫu liếc mắt nhìn nhau, Chu mẫu lo lắng xoa tay vào nhau.

Chu phụ khom người, bày ra vẻ mặt vui vẻ tiếp đón: “Sai gia.”

Triệu Hải liếc mắt nhìn hắn ta một cái, vụ án này có liên quan đến quý nhân trong kinh thành, đại nhân đã căn dặn phải tạm thời giữ bí mật, tránh gây ra phiền phức không đáng có.

Triệu Hải: “Có một vụ án mất trộm nên muốn hỏi hai người các ngươi một chút.”

Chu phụ dè dặt nói: "Sai gia, án mất trộm gì vậy?"

“Ngươi đến nha môn rồi sẽ biết.”

Triệu Hải đảo mắt ra hiệu cho Trương Siêu, Trương Siêu đi thẳng vào nhà chính.

“Sai gia, chuyện này…” Chu Đạu Trụ muốn ngăn cản nhưng lại không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Hải, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác bất an.

Trương Siêu dựa theo lời nói của A Ngư, tại hàng thứ gạch thứ hai gần đầu giường đã tìm thấy một chiếc hộp gỗ to cỡ bàn tay.

Bên trong có bảy tám món trang sức được bọc khăn vải cẩn thận, vừa nhìn đã thấy không giống thứ mà loại người như nhà họ Chu sẽ có.

Thấy Trương Siêu cầm theo hộp gỗ bước ra, đồng tử Chu phụ co rút một cái, mồ hôi lạnh chảy ra. Chu mẫu nhát gan nên chân tay đã mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc như một con cá bị mắc cạn.

Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, sắc mặt Chu phụ trắng bệch như tờ giấy: “Cái này… thứ này là do bọn ta nhặt được trên núi, sai gia, tất cả đều là bọn ta nhặt được.”

Người có kinh nghiệm phong phú như Triệu Hải vừa nhìn đã biết hai người này có điều giấu diếm, đối với những lời mà A Ngư nói đã tin hơn phân nửa. Hai người này rất có khả năng đã trộn lộn huyết mạch của Hầu phủ, nhớ đên tiểu cô nương gầy như que củi trên công đường, người đã làm cha như Triệu Hải cảm thấy vô cùng chán ghét đôi vợ chồng này, hung dữ nói với Chu phụ: “Có phải nhặt được hay không, đại nhân tự có quyết định.”