Trong sách của Nam Mộc có một đoạn trích hiếm hoi mà Lục Hành Thư tán đồng:
Khi bạn thích một người, che miệng lại, ánh mắt chung tình sẽ thổ lộ, che mắt lại, khóe miệng cong lên sẽ nói yêu, bất đắc dĩ, bạn chỉ có thể quay người đi, nhưng bạn lại quên rằng chỉ cần bản thân ở bên cạnh người đó, mỗi một hành động cử chỉ của bạn đều đang bán đứng bạn, khiến những cảm xúc ấy phơi bày dưới ánh mặt trời, không thể nào che khuất.
Tình cảm của Lục Hành Thư đối với Hạ Thần cũng vậy, đến một ngày nào đó sẽ chẳng thể giấu diếm được nữa.
Mà hắn không muốn Hạ Thần bị người đời chỉ trích là kẻ thứ ba, là kẻ chen chân vào mối quan hệ của người khác.
“Phố Đông có một tiệm bánh ngọt bán bánh kem phô mai cực kỳ ngon, tiếc là không mang theo được.” Hạ Thần đi trên đường băng, đối mặt với cơn gió đêm nhẹ nhàng, mái tóc hơi dài khẽ rối, anh quay đầu nhìn Lục Hành Thư đang bước bên cạnh mình, háo hức nói, “Nhưng kẹo sữa ở tiệm đó rất ngon, đã rất lâu rồi tôi chưa được ăn.”
“Được, để tôi đi mua.” Lục tướng quân vô cùng kiên nhẫn trả lời.
Cả hai hiếm khi cùng có thời gian rảnh sau giờ ăn, bèn tới đường băng ở sân huấn luyện tản bộ, thời tiết đã ấm áp trở lại, đi tiêu thực một chút sau khi cơm nước xong là một lựa chọn không tồi.
Hạ Thần nói đến đây thì cúi thấp đầu: “Nhưng còn phải xếp hàng.”
“Không sao, tôi đi xếp hàng.”
“Vậy anh tiện đường lấy cho tôi một phần bánh quy kem ở tiệm bên cạnh đi.” Hạ Thần căn bản không biết hai từ khách sáo viết như thế nào.
“Được, còn nữa không?”
Hạ Thần vui vẻ: “Còn thêm được sao?”
“Đương nhiên, hành lý của tôi không giới hạn khối lượng.” Lục Hành Thư nhấn mạnh lại lần nữa, hắn cũng biết một khi đã nhắc đến đồ ngọt, ngay cả việc giả vờ khách sáo Hạ Thần cũng không làm được. Lục Hành Thư định sẽ chuẩn bị riêng một chiếc vali to chỉ dùng để đựng đồ ăn vặt cho Hạ Thần, loại đãi ngộ này mà để Tiêu Minh biết, khả năng cao là sẽ rơi cả cằm xuống đất.
Bước chân của Hạ Thần đã bắt đầu nhẹ đi nhiều, khóe miệng cũng hơi cong lên, mỗi lúc tâm trạng anh vui vẻ như thế này đều rất khó che giấu, nhưng một lát sau Hạ Thần lại cố ý bước chậm lại, nghiêm túc điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nỗ lực duy trì hình tượng lạnh lùng băng giá.
Song chưa tới vài phút sau, bước chân của Hạ Thần đã lại bắt đầu nhẹ nhàng.
Tất cả những động tác nhỏ này đều lọt hết vào mắt Lục Hành Thư, hắn bật cười thành tiếng, làm Hạ Thần tức giận quay sang nhìn hắn một cái. Dáng vẻ khi Lục Hành Thư nở nụ cười khác biệt hoàn toàn so với bộ dạng kiên định ổn trọng thường ngày, gương mặt tươi cười của hắn rất giống thiếu niên Lục Hành Thư ngày trước, ngoại trừ ngũ quan càng thêm trưởng thành ra, giọng điệu và biểu cảm đều không có gì thay đổi.
Chính là dáng vẻ ban đầu mà Hạ Thần thích.
Hạ Thần lén lút quay đầu đi, không muốn để Lục Hành Thư thấy mình đỏ mặt.
“Bác sĩ Hạ.” Lục Hành Thư gọi anh.
“… Ừm?”
“Tôi sẽ về sớm thôi.” Giọng nói của Lục Hành Thư vô cùng dịu dàng, hệt như gió đêm phớt qua gò má, êm ái lại rõ ràng. Mỗi một chữ hắn nói ra như đều tẩm mật ong, ăn sâu vào trái tim Hạ Thần, dính chặt đến mức rửa mãi không sạch, chỉ có thể cùng theo nhịp đập mà nảy lên.
Hạ Thần ngơ ngác đứng yên, không biết phải đáp lại lời này thế nào.
Anh cảm thấy giữa cả hai không cần những lời hứa hẹn như vậy, bởi mối quan hệ của bọn họ cũng không rõ ràng, nhưng Lục Hành Thư lại dần dần đặt anh vào vị trí trung tâm, chỉ có Hạ Thần là vẫn mãi chưa biết gì. Tình yêu của anh như một chồi non, vốn bén rễ từ mối tình đơn phương mà nảy mầm, cũng không biết đến bao giờ mới có thể đơm hoa kết trái, mới có thể khiến Hạ Thần biết cách đáp lại lời này của Lục Hành Thư.
Một lúc lâu sau, anh chỉ nói được một câu: “Vậy tôi sẽ chờ anh quay về.”
Đây chính là những gì mà Lục Hành Thư muốn nghe.
Mọi chuyện đáng nhẽ sẽ phát triển theo hướng ấm áp, song lại bị sự xuất hiện đột ngột của Lý Bắc Bắc cắt ngang. Giây trước Lục Hành Thư và Hạ Thần chỉ vừa mới liếc mắt đưa tình, ngay giây sau đã đồng loạt đầu óc trống rỗng, Lý Bắc Bắc cũng không khá hơn là bao, cậu khóc đỏ cả mắt, hoa mắt chóng mặt mà chạy nhầm hướng, Lý Bắc Bắc xịt mũi, nức nở nói, “Ôi chạy nhầm hướng mất rồi.”
Hạ Thần là người phản ứng lại trước: “Không phải tối nay cậu đi ăn với phó tướng Tiêu sao?”
“Không ăn, tôi không bao giờ ăn nữa!” Lý Bắc Bắc vừa nghe thấy ba chữ “phó tướng Tiêu” thì lập tức khóc tợn hơn.
Chuyện này nhìn kiểu gì cũng là vấn đề tình cảm, Lục Hành Thư không am hiểu xử lý tình huống như thế này, nhưng dù sao cũng đã tới trước mặt hắn, chung quy vẫn phải quan tâm một chút. Lục Hành Thư ra vẻ nghiêm túc, hắng giọng hỏi, “Y tá Lý…”
“Lục tướng quân, chúng tôi về ký túc xá trước.” Hạ Thần không thèm giữ thể diện lãnh đạo cho hắn chút nào, dứt khoát kéo Lý Bắc Bắc về ký túc xá, còn vừa đi vừa nói, “Về rồi khóc, nín.”
Lý Bắc Bắc cũng biết mất mặt, cậu mím chặt môi, nỗ lực gật đầu, lỗ mũi phun ra một quả bong bóng.
Cả hai đi chưa được vài bước đã loáng thoáng thấy một bóng người đứng trước cửa ký túc xá.
“Là phó tướng Tiêu…” Lý Bắc Bắc hít ngược nước mũi lại, “Xong rồi, chặn hết cả cửa rồi.”
Thật ra nếu không phải do Lý Bắc Bắc chạy nhầm hướng, cậu đã sớm bị Tiêu Minh tóm được từ lâu.
Hạ Thần chung quy cũng phải biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, anh dứt khoát kéo Lý Bắc Bắc đến văn phòng, bật đèn lên, lấy một cái cốc thủy tinh sạch từ trong ngăn kéo, rót một cốc nước ấm cho Lý Bắc Bắc. Lý Bắc Bắc đau lòng không buồn uống nước, thút tha thút thít rớt nước mắt, tự dưng nói một câu không đầu không đuôi, “Anh ấy bảo tôi giống chó…”
Bàn tay đang định lấy cái cốc thứ hai của Hạ Thần khựng lại: “Corgi à?”
“Sao… sao anh lại biết?”
“Bởi vì tôi cũng thấy thế.”
Lý Bắc Bắc “tằng” một phát đứng bật dậy, tức đến dậm chân: “Các người thật quá đáng! Sao có thể nói tôi giống chó được chứ!”
“Nhưng Corgi rất đáng yêu.” Hạ Thần suy nghĩ, khẳng định chắc nịch nói, “Vô cùng đáng yêu.”
Từ trước đến nay Hạ Thần vẫn luôn là một người rất keo kiệt trong việc phát ngôn, đối với người cũng vậy, đối với động vật cũng vậy, anh đều dùng thái độ lạnh lùng xa cách, cả việc khen cũng gần như không có, thậm chí nói một câu “không tồi” cũng lười. Vậy mà bây giờ Hạ Thần lại bảo Corgi đáng yêu, còn lặp lại hai lần, khỏi nói cũng biết anh đánh giá cao thế nào… Cái đầu nhỏ đang nổi giận đùng đùng của Lý Bắc Bắc lập tức hạ nhiệt độ, cậu bắt đầu nhớ lại dáng vẻ của Corgi một chút, chân ngắn nhỏ, lông xù xù, mông tròn tròn, còn có đôi mắt vừa to vừa ngây thơ kia nữa.
Đúng là rất đáng yêu, tưởng tượng một hồi xong còn hơi muốn nuôi một con.
“Phó tướng Tiêu bảo cậu giống Corgi?” Hạ Thần tập trung vào trọng điểm.
Lý Bắc Bắc ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống ghế: “Tôi hỏi anh ấy vì sao lại đối xử tốt với tôi, vậy mà anh ấy lại bảo tôi giống con Corgi mà hồi nhỏ ảnh nuôi…” Lúc nói những lời này Tiêu Minh còn đỏ mặt, thật sự không tài nào hiểu nổi.
“…”
“Tôi cứ tưởng anh ấy vì thích tôi nên mới đối xử tốt với tôi, còn định tối nay sẽ tỏ tình… Kết quả chưa gì đã thất tình.” Lý Bắc Bắc chợt cảm thấy cơ thể hơi nóng, bèn vội uống một hớp nước, mặt cũng bắt đầu đỏ bừng.
Hạ Thần không hiểu lắm: “Có lẽ Tiêu Minh thích Corgi?”
“Vậy anh sẽ yêu đương với con Corgi mà anh nuôi sao?”
Hạ Thần thử suy nghĩ một chút, Lục Hành Thư không thể nào là Corgi được, anh ấy không nhỏ như vậy, “Không.”
Lý Bắc Bắc càng thêm ủ rũ, trong lòng cũng hơi bồn chồn, cậu không hiểu sao lại cảm thấy rất nóng, không nhịn được mà cởϊ áσ khoác ra.
“Nghe nói phó tướng Tiêu rất quy củ, cậu khóc lóc chạy đi như thế không chừng sẽ khiến anh ta đứng chờ ngoài ký túc xá cả đêm, tôi thấy cậu vẫn nên quay lại tìm anh ta đi, nói hết những gì nên nói.” Hạ Thần nhìn thời gian, cầm cốc nước đựng dung dịch pha loãng mà ban ngày để quên kia, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm, “7 giờ rồi, tôi sang phòng thí nghiệm tìm tiến sĩ Dương bây giờ đây.” Hạ Thần liếc nhìn cốc nước một chút, sao cứ có cảm giác đã vơi đi thế nhỉ? Nó bay hơi à?
Lý Bắc Bắc nhỏ giọng lầm bầm: “Nói mới nhớ, tôi còn chưa vào kho lấy găng tay cho Lý Khắc.”
Cả hai đều còn chuyện riêng cần phải làm, lần “thất tình” này của Lý Bắc Bắc cũng không kéo dài lâu, vả lại Hạ Thần cũng không cảm thấy Lý Bắc Bắc đã thất tình, Corgi rất đáng yêu, nhỡ đâu Tiêu Minh lại thích thì sao?
Hiệu quả sau khi pha loãng của PCI-1 rất cao, bên cạnh đó Dương Thư còn phát hiện loại thuốc biến đổi này không gây tổn thương cho Omega, nó sẽ chỉ khiến Omega đến kỳ động dục sớm hơn dự tính, hơn nữa còn có thể phân hủy thuốc ức chế mà Omega đã tiêm vào. Ảnh hưởng của PCI-1 pha loãng đối với Alpha cũng tương tự, nó gần như không gây hại gì mà chỉ khiến pheromone Alpha nhạt bớt. Duy độc đối với Beta, loại thuốc biến đổi này quả thực có thể coi là thứ trí mạng.
Chưa cần nói đến những thể thí nghiệm Beta hiện đang tinh thần thất thường kia, Dương Vũ ở thủ đô đã gửi tin tới, nói dạo gần đây đã kiểm tra ra một căn bệnh ngầm có thể bùng phát bất cứ lúc nào trên người Bạch Khê, tuy bọn họ đã tận lực kiểm soát nó, nhưng nó vẫn đang từng chút từng chút gặm nhấm sức khỏe của y.
Loại thuốc biến đổi PCI-1 tàn nhẫn này, không biết người phát minh ra nó đã ôm mục đích gì để nghiên cứu, nó hiển nhiên vẫn còn là một bán thành phẩm chưa hoàn thiện, mà người phát minh cũng không ngừng tiến hành thí nghiệm, không ngừng đem bán nó ra ngoài, như đang cố gắng gom về thật nhiều tiền để phục vụ cho việc nghiên cứu PCI-1 của mình, hành vi đó đã vi phạm lẽ thường, tàn nhẫn vô nhân tính.
Trong phòng thí nghiệm chỉ có Hạ Thần và tiến sĩ Dương, một tiếng trước Lý Khắc đã về ký túc xá nghỉ ngơi, Hạ Thần vào toilet rửa mặt, bây giờ đã là 12 giờ đêm.
Anh quay về ký túc xá, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, sợ sẽ đánh thức Lý Bắc Bắc đang ngủ.
Hạ Thần bật chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh đầu giường mình lên, quay người lại, kết quả lại thấy trên giường Lý Bắc Bắc không một bóng người. Đã muộn như thế này rồi, sao Lý Bắc Bắc còn chưa về? Hạ Thần gửi tin nhắn cho đối phương, đợi một hồi lâu cũng không nhận được phản hồi, anh bỗng nhớ Lý Bắc Bắc từng bảo phải vào kho hàng để lấy găng tay y tế, trong kho hàng không có sóng điện thoại, không nhận được tin nhắn.
Cái kho hàng kia một khi bị đóng lại là chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, Hạ Thần chợt thấy không ổn, đừng bảo đồ trứng ngốc này bị nhốt bên trong đấy chứ. Lý Bắc Bắc vừa sợ tối lại vừa nhát gan, ngồi trong kho hàng lâu như thế chỉ e đã sợ đến vỡ mật, Hạ Thần chạy về văn phòng lấy chìa sơ cua của nhà kho, kế đó vội vàng chạy đến kho hàng.
Quả nhiên cửa kho đóng kín mít.
Hạ Thần lắc đầu, cầm chìa khóa mở cửa: “Bắc Bắc?”
Song đập vào mặt anh lại là một mùi hương rất khó tả, là hỗn hợp giữa pheromone Alpha và Omega, Hạ Thần biến sắc: “Ai ở trong đó?!” Trong quân đội vậy mà lại có Omega, đã thế còn cùng một binh lính Alpha làm bậy trong nhà kho. Mùi hương này hiển nhiên thuộc về một Omega đến kỳ động dục, pheromone của đối phương vô cùng nồng nặc, toát ra hương thơm ngọt ngào dụ người. Với loại cám dỗ trí mạng này, rất khó để một Alpha khí huyết dồi dào có thể kiềm chế được.
Cũng chính vì lý do đó mà sự xuất hiện của Omega trong quân đội là một điều tối kỵ.
Tuy mùi pheromone này nói với Hạ Thần rằng mọi chuyện đã đến bước cuối, nhưng vì không gian khép kín và ánh sáng tối tăm của kho hàng, hương vị tìиɧ ɖu͙© bên trong vẫn còn rất nồng. Hạ Thần nghe thấy tiếng đế giày ma sát với mặt đất từ bên trong, một bóng người cao lớn chậm rãi đi ra, trong l*иg ngực còn ôm một Omega đang cuộn người đằng sau lớp thảm lông.
Hạ Thần không thể tin nổi mà nhìn Alpha đang mỗi lúc một gần kia, đối phương đã ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt hiện vẻ khó xử. Anh lạnh giọng nói: “Phó tướng Tiêu.”
Mà trong l*иg ngực hắn, Omega được quấn kín mít cũng lộ ra một lọn tóc, nhìn màu sắc kia, Hạ Thần sao có thể không nhận ra được, anh khó tin bước lên kéo thảm lông ra, thấy rõ gương mặt Omega này.
Là Lý Bắc Bắc đã khóc đến ngất xỉu, dường như vừa rồi cậu vẫn đang khóc, nước mắt đọng trên má còn chưa lau khô. Hạ Thần như muốn xác nhận gì đó mà chợt nâng đầu Lý Bắc Bắc lên, kiểm tra vùng gáy cậu, mà thứ khiến anh càng thêm kinh hãi chính là, trên gáy Lý Bắc Bắc đã in sâu một dấu cắn. Chẳng lẽ Lý Bắc Bắc cũng giống anh, là Omega trà trộn vào quân đội hay sao?
Hạ Thần hiện giờ không nghĩ được nhiều như vậy, anh hung tợn lừ mắt nhìn Tiêu Minh: “Đưa Bắc Bắc cho tôi.”
“Bây giờ em ấy là Omega của tôi.” Tuy trong mắt Tiêu Minh có sự hổ thẹn, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn tuyên bố kết quả này, “Em ấy là Omega, vừa nãy đến kỳ động dục, chúng tôi bị nhốt ở trong này không ra được, tôi đánh dấu em ấy.”
“Tiêu phó tướng, Omega xuất hiện trong quân đội là điều tối kỵ, cậu ấy sẽ phải ngồi tù.” Hạ Thần nghe Tiêu Minh nói xong thì đột ngột hỏi hắn, “Vậy bây giờ anh định làm gì? Nếu Lý Bắc Bắc đã là Omega của anh.”
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó.”
Hạ Thần nhíu mày.
Tiêu Minh nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ kết hôn với Bắc Bắc, em ấy sẽ không phải ngồi tù nữa.”
“Làm thế sẽ khiến anh bị hạ quân hàm, có lẽ sẽ hạ xuống trung tá.”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lý Bắc Bắc nằm trong lòng hắn như đã nghe thấy gì đó, cậu hoảng loạn mở to mắt, ý thức vô cùng hỗn loạn. Dù Lý Bắc Bắc có thể nhận ra Hạ Thần và Tiêu Minh đang đối thoại, nhưng lại không tài nào nghe rõ những gì hai người họ nói, bên tai chỉ toàn tiếng kêu ong ong. Kỳ động dục đầu tiên này ập đến quá mức dữ dội, gần như đã muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của cậu, cả người Lý Bắc Bắc mềm như bông, cổ họng khát khô, giọng nói cũng khàn đến mức không thốt được một câu hoàn chỉnh, chỉ biết mơ màng gọi tên Tiêu Minh.
Tiêu Minh lập tức đáp lại.
Nhưng Lý Bắc Bắc gọi hắn vài tiếng xong lại đứt quãng kêu khó chịu.
“Đưa cậu ấy tới phòng thí nghiệm trước đi, hiện giờ chỉ có tiến sĩ Dương ở đấy, pheromone của Bắc Bắc đang rất nồng, phòng thí nghiệm là an toàn nhất.” Hạ Thần mở lời trước.
Dương Thư hiển nhiên đã bị dọa sợ, ông đang chuẩn bị dọn dẹp một chút để về nghỉ ngơi thì bỗng thấy Hạ Thần và Tiêu Minh vô cùng lo lắng ôm một người chạy vào. Bây giờ đã quá nửa đêm, cũng may là mọi người đều đã đi ngủ nên mới không gây ra náo động lớn. Tuy Dương Thư là Beta, nhưng ông cũng có thể cảm nhận được pheromone của Omega, huống chi còn là một Omega vừa mới động dục.
Nhưng đợi đến lúc ông nhìn thấy mặt Lý Bắc Bắc, Dương Thư lập tức vuốt trán, cứ ngỡ bản thân đang nằm mơ.
Bởi vì Lý Bắc Bắc là một Beta hàng thật giá thật, bất luận là trên thông tin cá nhân, trên sổ hộ khẩu hay trên báo cáo kiểm tra sức khỏe đều ghi như vậy.
“Chuyện, chuyện này là thế nào đây?” Dương Thư vừa hỏi vừa lấy dụng cụ rút máu ra, bắt đầu thử máu cho Lý Bắc Bắc.
Hạ Thần cũng không nhàn rỗi, anh kéo rèm kiểm tra cơ thể Lý Bắc Bắc. Lý Bắc Bắc dưới lớp thảm lông trần như nhộng, dấu hôn trên người chi chít đến độ không nỡ nhìn, yên lặng thuật khung cảnh tìиɧ ɖu͙© kịch liệt vừa rồi. Điều hòa trong phòng thí nghiệm đang bật, Hạ Thần dùng nước ấm lau qua người cho cậu.
“Phó tướng Tiêu, phiền anh đi báo cho Lục tướng quân một tiếng, cũng hy vọng anh có thể nhờ Lục tướng quân tạm thời ém chuyện này xuống… Cảm ơn.”
“Tôi sẽ.” Tiêu Minh xoay người định đi.
Tiêu Minh lại gọi hắn lần nữa: “Phó tướng Tiêu!”
“Còn chuyện gì nữa.”
“Hy vọng anh đừng quên những gì anh đã nói.” Hạ Thần nhìn dấu cắn sau gáy Lý Bắc Bắc, nắm tay anh siết chặt. Dấu cắn này không giống với dấu cắn lần đó của Bạch Khê, dưới vùng da hằn vết răng là vô số những mạch máu nhỏ màu đỏ, là dấu hiệu thật sự. Lý Bắc Bắc có tuyến thể của Omega, cậu đã bị đánh dấu.
Một khi Omega bị đánh dấu, tâm lý sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại với Alpha của mình.
Mà sự cố lần này, toàn bộ trách nhiệm đều nằm trên người Omega xuất hiện trong quân đội, là kỳ động dục của Omega đã dụ dỗ Alpha. Nếu Alpha muốn xử lý vấn đề theo việc công, mà không phải coi như việc tư mà gánh trách nhiệm kết hôn, vậy Omega sẽ bị đưa về thủ đô để làm phẫu thuật xóa dấu hiệu, hơn nữa còn phải nhận hình phạt. Đây là điều vô cùng đáng sợ, Lý Bắc Bắc nhất định sẽ phát điên.