Cửa thang máy vừa mở ra, người đang nói chuyện với Tô Thanh nhìn thấy Giang Vân đứng ở cửa thì hơi sững sờ. Giang Vân cũng biết rõ người trước mắt là ai. Tôn Hạo Nhiên, là bạn lúc nhỏ của Tô Thanh, hai người từng sống chung một tiểu khu, họ là bạn học từ tiểu học đến trung học. So với Giang Vân thì Hạo Nhiên có tuổi thơ gắn liền với Tô Thanh nhiều hơn. Đã từng làm bạn cùng với với cậu ta nên Giang Vân tất nhiên cũng biết.
Từ ánh mắt lúc Tôn Hạo Nhiên nhìn Tô Thanh, cậu có thể cảm nhận được tình cảm nồng cháy của cậu ta dành cho cô bạn gái. Nhưng ngoại hình của Tôn Hạo Nhiên rất bình thường, ấn tượng đầu tiên là hơi xấu xí, da ngăm đen, hồi nhỏ hơi mập, khi lớn lên thì cân nặng đã tăng lên nhiều hơn trước. Nhưng cậu ta cũng không phải dạng béo phì, ngoại hình chỉ có thể nói là vừa mắt, có giảm cân thì cũng chỉ là một gương mặt bình thường không có gì ấn tượng lắm. Cho nên mặc dù Tôn Hạo Nhiên đã phải lòng Tô Thanh từ thời trung học cơ sở đến giờ, nhưng Tô Thanh vẫn không hề có tình cảm đặc biệt với đối phương .
Đương nhiên, Tô Thanh cũng không phải là người quá coi trọng ngoại hình, tuy rằng đây là bản chất của con người, nhưng quan trọng là tính cách của Tôn Hạo Nhiên quá đơ. Hai người quen nhau nhiều năm rồi mà mỗi khi nói chuyện với Tô Thanh cậu ta vẫn cứ nói lắp. Hai người họ dù đã ăn cơm với nhau, đi chơi với nhau, nhưng Tôn Hạo Nhiên về cơ bản là lúc nào cũng tắt đài im lặng suốt ngày nghe Tô Thanh nói, kiểu con trai như vậy không thể nào hấp dẫn phụ nữ được, nên bây giờ hai người chỉ là bạn. Sau khi Tô Thanh và Giang Vân yêu nhau, Tôn Hạo Nhiên đã hoàn toàn mất hết cơ hội.
Tô Thanh còn đang băn khoăn không biết sao Tôn Hạo Nhiên đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại thì thấy Giang Vân ở cửa thang máy, hai mắt lập tức sáng lên, nở nụ cười chạy tới.
“Giang Vân, anh tới rồi!”
“Ừm… Anh vừa mới tới, sao cậu ấy lại ở đây?”
Giang Vân chỉ vào Tôn Hạo Nhiên cau mày hỏi, sắc mặt Tôn Hạo Nhiên có chút cứng nhắc, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên khuôn mặt.
“À, do máy tính của em bị hỏng, nên Hạo Nhiên đến sửa giúp.”
“Không phải anh đã nói với em về sau nếu có hỏng thì anh sẽ đến sửa mà, em còn gọi cậu ta đến đây làm gì?”
“Thôi đi, tay nghề của anh quá kém, mò nửa ngày mới được, cậu ấy chưa tới một tiếng đồng hồ đã sửa xong rồi, đã thế còn cài đặt lại đủ mấy phần mềm mà em thường dùng!”
“Anh… !”
Tô Thanh bĩu môi trợn mắt nhìn Giang Vân, trông cô rất đáng yêu, đáng tiếc là Giang Vân vẫn còn đang ghen nên không để ý đến bộ dạng cô lúc này.
Còn trong ánh mắt của Tôn Hạo Nhiên chỉ có Tô Thanh, nên khi nhìn thấy bộ dạng dễ thương của cô, thầm nghĩ nữ thần của lòng mình cho dù có làm gì nhìn cũng vô cùng quyến rũ.
Sau đó, Tôn Hạo Nhiên cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, bởi vì Tô Thanh chưa bao giờ lộ ra bộ dạng này đối với mình. Tuy rằng mỗi lần gặp mặt đều nhìn nhau cười nói, nhưng trong sự gần gũi thân thiết của hai người họ vẫn có chút xa lánh, khiến cậu ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ không dám khinh nhờn.
Giang Vân thấy Tôn Hạo Nhiên nhìn bạn gái mình bằng cái ánh mắt như vậy, trong lòng đột nhiên tức giận, Tôn Hạo Nhiên cho dù có dùng ánh mắt si mê nhìn Tô Thanh thì cũng vô dụng, cậu ta có đôi mắt nhỏ, dáng vẻ lại có chút kém sang, cho nên khi híp mắt nhìn Tô Thanh quả thật rất bỉ ổi.
Giang Vân thấy Tôn Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Tô Thanh hồi lâu liền lên tiếng: “Tôn Hạo Nhiên, Tô Thanh là bạn gái của tôi, sau này máy tính hay bất cứ thứ gì khác của cô bị hỏng, tôi sẽ sửa nên cậu không cần quan tâm! Cậu về đi, vế sau đứng dây dưa với cô nữa!”
“Tôi…”
“Giang Vân! Anh đừng nói vậy, là em gọi cậu ấy đến giúp mà.”
Khi Tôn Hạo Nhiên nghe thấy câu nói “Tô Thanh là bạn gái của tôi”, trong lòng cảm thấy như bị một nhát dao đâm vào, làm cho cậu ta có chút khó thở. Sau đó lại nghe thấy Tô Thanh đứng ra bảo vệ mình, trong lòng lại nhen nhóm chút hy vọng, nghĩ rằng nữ thần vẫn quan tâm đến cậu ta. Tính cách Tôn Hạo Nhiên từ xưa đến nay đã vậy, chỉ cần Tô Thanh nói hay cười với cậu ta một câu thôi cũng đủ khiến cậu ta cảm thấy vui vẻ, cảm thấy mình vẫn có vị trí trong lòng của Tô Thanh, để cậu ta kiên trì theo đuổi cô bạn gái không ngừng nghỉ. Nhưng đồng thời cậu ta cũng rất yếu đuối, nghe mấy lời vu vơ cũng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lại âm thầm chịu đựng.
“Rõ ràng cậu ta có ý đồ với em!”
“Cái gì chứ, tụi em chỉ bạn bè tốt với nhau thôi!”
[Bạn bè tốt… Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chỉ là bạn bè tốt… Đúng rồi… Chứ còn cái gì nữa chứ, bây giờ cô đã có bạn trai rồi, bỏ cuộc đi, mày không xứng với cô đâu…] Tôn Hạo Nhiên vẻ mặt u ám suy nghĩ, nói câu “Tớ đi trước!”, sau đó lẳng lặng xoay người rời đi.
“Hạo Nhiên, cảm ơn cậu nhé, hôm khác tớ mời cậu ăn cơm!”
Tô Thanh nhìn thấy Tôn Hạo Nhiên rời đi liền quay đầu lại hét lớn, Tôn Hạo Nhiên nghe xong liền quay lại cười đáp lễ, trong lòng liền vui vẻ trở lại. Tô Thanh quay đầu nhìn thấy Giang Vân đang nhìn cậu ta có chút không vui, cô đứng bên cạnh bật cười.
“Thôi nào, nhìn xem làm vỡ bình dấm chua* của em rồi này!” Tô Thanh dùng hai tay bóp mặt Giang Vân vừa cười vừa kéo, Giang Vân nhìn thấy nụ cười của Tô Thanh thì không thể nào giận nổi.
“Về say máy tính có vấn đề cứ để cho anh sửa!”
· Bình dấm chua: từ lóng chỉ người dễ ghen
“Được được được, hỏng là để anh tới sửa, bình dấm chua của em là tuyệt nhất!”Tô Thanh khoa trương nói, Giang Vân cũng không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc nữa, cùng Tô Thanh cười đùa.
Tôn Hạo Nhiên ở cách đó không xa, đứng trong một góc nhìn cảnh tượng này, trong lòng đau không nói nên lời. Cậu ta luôn nghĩ rằng mối quan hệ của mình và Tô Thanh là rất mập mờ, thuộc dạng trên tình bạn dưới tình yêu. Nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh và Giang Vân ở bên nhau đã làm tan vỡ mộng tưởng trong lòng cậu ta, cậu ta ngẩn ngơ rời khỏi nơi thương tâm này, khóe mắt không biết từ khi nào đã chảy ra hai hàng nước mắt. Cặp đôi trẻ đang cười với nhau mà không hề biết mình đã làm tan nát trái tim một người khác. Hai người họ nắm tay nhau chuẩn bị ra rạp xem một bộ phim hài tình cảm mới ra mắt.