Hiệu trưởng Vương đã có ý đồ với Lâm Mộng Khiết từ lâu rồi, nhưng năm đó ông ta chỉ mới lên làm hiệu trưởng nên chỗ đứng vẫn chưa vững vàng, trong lòng thầm nghĩ, hai năm qua lực lượng của người thân càng ngày càng mạnh, hiệu trưởng Vương cũng đã tạo được chỗ đứng vững chắc dưới nhiều nỗ lực của chính bản thân, nên mấy hành động của ông ta càng trở nên vô phép tắc hơn rất nhiều, vài giáo viên nữ trẻ và thậm chí cả học sinh nữ đã leo lên giường của ông ta, nhưng kiểu giáo viên và học sinh trẻ quá dễ dãi khiến hiệu trưởng Vương mất hứng, cho nên ông ta mới nghĩ đến Lâm Mộng Khiết.
Mặc dù Lâm Mộng Khiết đã ngoài ba mươi tuổi nhưng sức hấp dẫn của cô vẫn như trước, đặc biệt là khí chất lạnh lùng của Lâm Mộng Khiết càng làm cho ông ta có khát vọng chinh phục vô tận, thề là ông ta nhờ người tìm hiểu thông tin của gia đình Lâm Mộng Khiết thì biết họ chỉ là một gia đình bình thường, chồng đi vắng quanh năm ít khi trở về nhà, cho nên ông ta nghĩ thầm: “Vừa lúc để mình khỏa lấp nỗi trống vắng khi vắng chồng của con ả rồi!” Cái kiểu bới móc ngóc ngách chuyện gia đình của người khác thế này càng khiến ông ta thích thú.
Tuy nhiên sau vài lần ám chỉ, Lâm Mộng Khiết vẫn giả vờ không hiểu, điều này khiến Hiệu trưởng Vương rất tức giận, nhưng cũng khơi dậy khát vọng chinh phục mạnh mẽ hơn, vì nếu quá đơn giản thì chẳng phải giống như những cô giáo trẻ kia sao, chính là loại phụ nữ kiệm lời thận trọng như thế, ông phải phá bỏ cái lớp vỏ dè dặt đó và đào tạo cô trở thành một con đĩ chính hiệu mới làm ông ta thỏa mãn.
Lần này giả vờ đem chuyện có cuộc họp ra để lừa Lâm Mộng Khiết, lại hứa hẹn về các quyền lợi, Hiệu trưởng Vương tưởng mình đã nắm chắc mọi thứ, không ngờ Lâm Mộng Khiết vẫn không hề bị khuất phục, trực tiếp xoay người rời đi, làm cho hiệu trưởng Vương cảm thấy khó chịu, đồng thời không còn cách nào tốt hơn nữa, dính vào mấy loại chuyện này nếu làm quá mức thì rất dễ tự chuốc họa vào thân, dù sao thì người thân mới là người có quyền lực lớn chứ không phải là mình, có quyền lực trong tay dụ dỗ và đe dọa cô giáo không cẩn thận, nếu thật sự làm chuyện cưỡng bức Hiệu trưởng Vương chắc chắn không thể che giấu được, cho nên ông ta chỉ có thể ở trong phòng làm việc ủ rũ một mình cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi, nghĩ đêm nay phải tìm một con đĩ nhỏ nào đó để trút giận mới được.
Lâm Mộng Khiết trong lòng cực kỳ nổi giận đi ra khỏi trường học, Hiệu trưởng Vương trước đó đã ám chỉ ông ta muốn theo đuổi cô, Lâm Mộng Khiết không muốn làm mất lòng Hiệu trưởng quá nhiều nên chỉ có thể giả vờ như không biết để vượt qua, lần này ông ta còn trắng trợn nói ra những lời như vậy, còn đem cái việc thăng chức lên vị trí trưởng khoa để uy hϊếp rồi dụ dỗ mình, lúc rời đi, mấy lời mà Hiệu trưởng Vương gào thét bên trong văn phòng Lâm Mộng Khiết đều nghe hết, chỉ cần nghĩ tới cái thân hình đầy mỡ của Hiệu trưởng Vương đè lên người nhét ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mình thì cũng đủ làm cho Lâm Mộng Khiết cảm thấy buồn nôn rồi.
Lâm Mộng Khiết vừa tức giận vừa nhức đầu, lần này xem như cô đã hoàn toàn làm mất lòng hiệu trưởng, Lâm Mộng Khiết bắt đầu cân nhắc có nên thay đổi công việc hay không. Thế nhưng mà nhớ lại lúc nói chuyện với đồng nghiệp có nghe Hiệu trưởng Vương có quan hệ tốt với Bộ giáo dục, nếu cô chuyển sang chỗ khác thì khả năng cao không một trường học nào dám nhận cô nữa, mà con trai lại đang học ở đây, còn nếu mặc kệ mà cứ bước tiếp trên đôi chân của mình thì chắc chắn sẽ gặp không ít biến cố.
Tâm tư Lâm Mộng Khiết trở nên bấn loạn, tưởng đến đây để tham gia một cuộc họp nhưng lại gặp phải chuyện không đâu, Lâm Mộng Khiết bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian trước kia lúc ở cùng chồng, có người bạn đời chia sẻ gánh nặng, có thể làm chủ được cuộc sống. Giờ đây, chồng cô đã có một sự nghiệp thành công, thăng chức và tăng lương nhưng cái giá phải trả là quanh năm đều phải tham gia hướng dẫn cho các dự án ở nước ngoài, Lâm Mộng Khiết một mình chăm sóc con trai, chỉ có thể cố gắng tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, dùng bản mặt lạnh lùng nghiêm khắc để tự bảo vệ chính mình, một ít việc lặt vặt trong gia đình vẫn có thể xử lý được, nhưng khi gặp loại biến cố lớn, Lâm Mộng Khiết tự nhận thấy bản thân mình vẫn là một người phụ nữ nhỏ bé không có chủ kiến.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Mộng Khiết lấy điện thoại gọi cho chồng, nhưng mà không ai bắt máy. Lâm Mộng Khiết hơi thất vọng cùng bực bội, quyết định đến công viên cạnh trường để thư giãn, sẵn tiện nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
Mới đảo mắt một chút đã đến buổi trưa, sau khi phim kết thúc, Tô Thanh thân mật nắm tay Giang Vân bước ra khỏi rạp, có rất nhiều người qua đường phải ghen tị với đôi trai tài gái sắc này. Hai người không quan tâm gì đến người khác, hớ hênh phát ‘cơm chó’ thu hút không ít những ánh mắt ghen ghét, nhưng cả hai từ lâu đã quen với kiểu nhìn này ở trường, họ rời khỏi rạp chiếu, cùng nhau nói về bộ phim vừa xem trên suốt chặng đường về nhà.
“Tiểu Thanh, em có đói không? Chúng ta đến nhà đồ ăn Tây bên cạnh công viên ăn đi!”
“Ừ, được rồi.”
“Đi thôi!”
Giang Vân nắm tay Tô Thanh đi vào công viên, chuẩn bị đi đường tắt, công viên có cây cối, có nước nên có vẻ mát mẻ hơn.
“Giang Vân, nếu em bị kẻ xấu bắt cóc, anh có thể lợi hại giống như nhân vật nam chính trong phim thì tốt quá! Một người đánh bại hơn 20 người để cứu nữ chính!”
“Thật ra anh đánh nhau cũng giỏi lắm đấy. Một chọi ba hay năm gì cũng không thành vấn đề! Nếu Tiểu Thanh bị một ông chú xấu xa nào đó bắt đi, anh cũng sẽ bộc phát sức mạnh đánh tên đó 20 lần mới thôi!”
“Cắt cắt, anh nói xạo quá rồi đấy!”
“Thật, anh rất lợi hại, em nhìn cơ bắp của anh đi này!”
Giang Vân nói xong liền vén tay áo lên làm một tư thế khỏe đẹp cân đối, anh chơi bóng rổ thường xuyên luyện tập thể dục nên dáng người rất đẹp, cánh tay có mấy khối cơ bắp phồng lên, đương nhiên so với nhân vật trong phim thì còn thua kém nhiều lắm.
“Cũng tạm thôi! Với lại… A!”
Tô Thanh chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên kêu lên, hóa ra có một người đàn ông từ phía bên kia chạy, tình cờ va vào hai người, bởi vì bụi cây bên cạnh được cắt tỉa rất cao, Tô Thanh đang quay đầu nhìn về phía cơ bắp của Giang Vân, người bên kia lao ra quá nhanh nên trực tiếp va phải hai người rồi cùng nhau té lăn ra đất.
“Tiểu Thanh, không sao chứ! Ôi, tay chảy máu rồi!” Giang Vân vội vàng cúi người đỡ Tô Thanh dậy, vô cùng đau lòng khi nhìn cánh tay của Tô Thanh chảy máu.
“Ừm… không sao đâu, trầy xước một chút thôi mà!” Tô Thanh đứng dậy vừa thổi vết thương vừa nói, nhưng lông mày nhíu lại có thể nhìn ra không hề ung dung như lời nói, Giang Vân thấy vậy càng thêm đau lòng.
“Ui da… Con mẹ chúng mày đau chết ông rồi, con đĩ mẹ tụi bây không có mắt nhìn đường à!”
“Nói cái gì đấy! Rõ ràng là mày đυ.ng vào chúng… A? Vương Khải?”
“Giang Vân...Tô Thanh?”
Người đυ.ng phải Tô Thanh hóa ra lại là người quen, chính là Vương Khải, bạn cùng lớp của Giang Vân, tuy nói là bạn cùng lớp nhưng mối quan hệ bạn bè giữa hai người rất bình thường, Giang Vân là một học sinh đứng đầu, học hành chăm chỉ mỗi ngày, còn Vương Khải là một kẻ chuyên bắt nạt học đường, sống vô kỷ luật, trong trường lúc nào cũng tỏ ra hỗn láo hiên ngang, các bạn cùng lớp có tin đồn gia đình Vương Khải là xã hội đen, tất nhiên không ai có thể xác nhận điều này, kể cả Vương Khải cũng không thừa nhận.
Nhưng còn có một thân phận khác đủ để Vương Khải lộng hành trong trường, đó là Hiệu trưởng Vương chính là chú ruột của Vương Khải, bởi vì chuyện này và tin đồn có gia đình là xã hội đen nên trong trường không ai dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu ta cả. Giang Vân không có gia thế quá khủng gì, cho nên tất nhiên cũng không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Vương Khải, bình thường cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm.
Tô Thanh cũng biết chuyện của Vương Khải, cho nên kéo Giang Vân lại, cô lắc đầu với anh. Giang Vân nhíu mày, hai nắm đấm nổi đầy gân xanh, Giang Vân đã do dự có nên bỏ qua cho cậu ta không, chỉ cần nhìn thấy Tô Thanh nhíu mày đau đớn với vết thương rướm máu trên tay, đã thế cộng thêm cảm xúc kích động vừa mới xem hết một bộ phim hành động nên anh kích động mở miệng nói: “Vương Khải, cậu mau xin lỗi Tô Thanh đi!”
“Mày nói gì cơ? Tao không nghe lầm đấy chứ?” Vương Khải nghiêng đầu cợt nhả hỏi lại.
“Cậu làm Tô Thanh bị thương thì không phải nên xin lỗi cô ấy sao?” Giọng nói của Giang Vân không khỏi tăng lên một chút.
“Giang Vân, bỏ đi anh, chỉ là trầy da chút thôi nên không sao đâu mà! Em… A…” Tô Thanh muốn đi tới khuyên Giang Vân bình tĩnh lại, nhưng vừa nâng cánh tay lên, vết thương trên cánh tay đã bị ảnh hưởng, làm cho cô đau đớn không khỏi kêu lên.
Giang Vân thấy vậy vừa đau vừa tức, nhịn không được nữa hét vào mặt Vương Khải: “Xin lỗi mau!”
“Xin lỗi cái chó gì, cho chút mặt mũi là đòi lên mặt?!” Vương Khải không có chút tự giác nào, vẫn trưng ra cái bộ dáng cợt nhả thường ngày của cậu ta.
Giang Vân nóng máu rốt cuộc không nhịn được vung nắm đấm lên, Vương Khải chưa kịp phòng bị đã bị Giang Vân đấm vào mặt ngã ra đất, nhìn thấy có người đánh nhau, những người trong công viên lập tức bu lại thành một đám, Tô Thanh vội vàng kéo Giang Vân ngăn cản cậu tiếp tục động thủ, xung quanh đang chỉ trỏ, cú đấm vừa rồi của Giang Vân có lẽ đã đủ đánh gục đối phương, tuy nhiên cậu đang muốn đâm lao thì phải theo lao thì bị Tô Thanh ở phía sau ôm lại nên đứng tại chỗ ngẩn ra không biết phải làm sao.