Nhìn thấy chồng mình đã đi rồi, Lâm Mộng Khiết ngẩng đầu đuổi theo, nhưng cuối cùng vì xấu hổ nên đã dừng lại trước cửa không nói thêm gì.
Giang Vân đứng ở trong nhà, tuy rằng đang là mùa hè nóng nực, nhưng không hiểu sao bất giác hơi lạnh mà rùng mình, Lâm Mộng Khiết quay đầu nhìn Giang Vân, ánh mắt cô đã trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày, bên trong hiện lên một tia tức giận.
“A… chuyện đó… mẹ… con… con đi làm bài tập đây, đúng rồi, phải đi làm bài tập thôi!” Giang Vân nói xong liền quay người trở về phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, lúc này mới vô cùng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Không giống như hầu hết các gia đình có bố mẹ nghiêm khắc và giàu lòng nhân ái, Giang Vân được mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ, luôn rất sợ một người mẹ nghiêm khắc, còn bố của cậu không ở nhà trong một thời gian dài, cảm thấy mình làm cho hai mẹ con anh bị thiệt thòi nên luôn luôn bao dung, mỗi lần Giang Vân làm sai điều gì, cậu đều bị mẹ dạy cho một bài học, sau đó bố lại đứng ra làm lá chắn để xoa dịu hai bên, trong những gia đình khác bố thì nghiêm khắc còn mẹ thì hiền lành hơn. Dần dần Giang Vân trở nên rất sợ mẹ của mình.
Lần này cậu lỡ cắt ngang chuyện tốt của bố mẹ, hôm nay bố cậu, trụ cột của gia đình lại chuẩn bị đi công tác, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của mẹ, Giang Vân cảm thấy cuộc sống tương lai của mình thật u ám. Giang Vân ngồi ở trên giường trằn trọc một hồi, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn lên chính là mẹ mình Lâm Mộng Khiết.
Lâm Mộng Khiết đã mặc một bộ đồ công sở màu đen, thiết kế vừa vặn cho thấy dáng người với những đường cong hoàn hảo của Lâm Mộng Khiết, chỉ là lúc này Giang Vân không có tâm trạng để ý đến vóc dáng của mẹ có đẹp hay không, chỉ cảm nhận được sự lạnh lùng nghiêm nghị của mẫu thân trong bộ quần áo chỉnh tề càng thêm mạnh mẽ, khiến Giang Vân suýt chút nữa đứng dậy kêu to: “Em chào cô!”
“Vài ngày nữa là đến khai giảng rồi, mẹ phải đến trường để triển khai cuộc họp, bữa sáng mẹ đã dọn sẵn trên bàn cho con rồi, nhớ phải ăn đấy nhé!”
Lâm Mộng Khiết bình tĩnh nhìn Giang Vân nói, tuy rằng cái này là dáng vẻ quan tâm như bình thường của mẹ, nhưng Giang Vân vẫn theo bản năng rùng mình một cái.
“Con… Con biết rồi.”
Lâm Mộng Khiết không nói gì nữa, xoay người đóng sầm cửa lại, để lại trong căn phòng một chút oán giận không rõ, Sau khi Giang Vân nhìn mẹ đi ra ngoài, cậu đưa tay lên lau mồ hôi còn chưa đọng lại trên trán, cảm thấy mình đã tạm thời thoát được một kiếp nạn.
Giang Vân vốn đã đói bụng muốn chết, đi tới phòng khách nhìn thấy trên bàn có một đĩa cơm rang trứng với một ly sữa bò, cầm đũa ăn ngấu nghiến như hổ đói, phải nói rằng tay nghề nấu nướng của mẹ Giang Vân vẫn rất tốt, khiến cho cơn thèm ăn của Giang Vân càng nhiều hơn. Giang Vân ăn uống no nê nhìn đồng hồ thấy đã hơn 10 giờ, đột nhiên nhớ tới mình đã hẹn bạn gái Tô Thanh đi xem phim lúc 11 giờ, vội vàng dọn dẹp rồi chuẩn bị ra ngoài gặp Tô Thanh.
Ánh nắng buổi sáng không quá gay gắt, trong công viên có rất nhiều người đi dạo, Giang Vân chạy thẳng một đường tới chỗ địa điểm hẹn hò cũ với Tô Thanh là đài phun nước ở trung tâm công viên. Một cô gái xinh xắn đang với tay nghịch cột nước của đài phun nước, bọt nước bắn ra xung quanh, cầu vồng theo khúc xạ phản chiếu trên tầng nước khiến toàn bộ bức tranh trở nên mơ mộng tuyệt đẹp.
“Tiểu Thanh, xin lỗi vì đã đến trễ!” Giang Vân chạy tới, thở hổn hển nói.
Tô Thanh nghe thấy giọng của Giang Vân thì quay đầu lại, cô có chút giận Giang Vân vì cậu đến muộn, nhưng nhìn thấy sắc mặt Giang Vân đầy mồ hôi và bộ dạng khẩn trương của cậu làm cô không khỏi bật cười thành tiếng, Giang Vân thấy Tô Thanh không trách mình nên cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, gãi đầu cười ngây ngô, khi nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Giang Vân, Tô Thanh không nhịn được muốn trêu chọc, thế là sắc mặt cô trở nên nghiêm túc, cứng rắn nói: “Vì thái độ của anh khá tốt cho nên em mới tha cho anh đấy, nhưng mà…” Tô Thanh cố ý kéo dài lời nói của mình ra để thừa nước đυ.c thả câu.
“Nhưng sao? Tiểu Thanh, em cứ nói đi, anh nhất định sẽ làm em hài lòng!” Giang Vân vung tay lên thề.
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó tha! Tiếp chiêu đi!”
Nói xong, Tô Thanh vốc một nắm nước lạnh từ trong hồ nước hất lên người Giang Vân, Giang Vân giơ một tay lên chưa kịp che lại thì lập tức ướt đẫm, Tô Thanh ở bên cạnh cười khúc khích lấy điện thoại ra chụp ảnh, Sau đó Giang Vân sau đó mới nhận ra Tô Thanh không phải đang giận mình, cô chỉ là đang muốn trêu chọc cậu thôi. Thế là Giang Vân cũng khom xuống bể nước vốc một nắm nước để đánh trả, Tô Thanh cũng không chịu thua kém, hai người đứng bên cạnh đài phun nước vốc nước liên tục hất vào nhau, cuối cùng Giang Vân không đành lòng để Tô Thanh bị ướt nên lập tức nhận thua.
“Dừng lại, dừng lại, cô Tô, tôi biết mình sai rồi, xin cô Tô tha mạng!” Giang Vân chạy né sang một bên, giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng.
“Bây giờ mới biết sai à!? Thế mà anh cũng dám đánh lại em! Anh đứng lại đó!” Tô Thanh đuổi theo với nước trên tay, nhưng cô vừa chạy vừa vẩy nước, nên khi đuổi đến gần Giang Vân, cô chỉ có thể hất ra một giọt nước nhỏ vào anh, Giang Vân thấy Tô Thanh có vẻ không phục chuẩn bị đi tới đài phun nước lấy thêm nước, cho nên anh vội vàng ôm lấy Tô Thanh.
Mùa hè nóng nực, bản thân họ ăn mặc khá mỏng manh, hai người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, lúc này quần áo ướt đẫm dính vào người, hai người như đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau ôm lấy nhau, xuyên qua lớp quần áo ướŧ áŧ, mơ hồ có thể nhìn thấy trên ngực ửng hồng in ra bên ngoài, Giang Vân không khỏi nghĩ đến cảnh bố mẹ anh ôm hôn lúc sáng, hô hấp đột nhiên dồn dập hơn rất nhiều.
“Giang Vân…” Tô Thanh cảm thấy cảm xúc của Giang Vân hình như có chút không đúng, sức lực ôm cô ở hai cánh tay anh tăng lên, cô nhỏ giọng nói.
“A…? Ừ… Tiểu Thanh, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ không kịp xem phần đầu của phim mất!” Giang Vân tỉnh táo lại, không nghĩ nhiều nữa.
“Ừ, nhưng mà anh ướt hết rồi kìa!”
“Không sao, anh thấy mát lắm. Hôm nay nóng như vậy, chúng ta đi bộ đến rạp chiếu phim thì sẽ khô thôi!”
“Vậy thì… có muốn mát mẻ hơn không?”
“Đừng đừng đừng, đợi đến rạp chiếu phim mua một cây kem để giải nhiệt là được rồi!”
“Một cây thôi á?”
“À hai chứ hai chứ!”
“Hi hi”
Hai người rời khỏi công viên cười nói rồi đi đến rạp chiếu phim.
Lâm Mộng Khiết sau khi đến trường mới biết mình là người duy nhất trong văn phòng, thật kỳ lạ. Từ khi vào trường đến nay cũng rất hay họp hành, là giáo viên nhiều năm như vậy rồi nên cũng đã sớm quen: Nhưng lần này, Hiệu trưởng Vương thông báo cuộc họp rất đột ngột, dù có hơi bất đắc dĩ nhưng cô vẫn phải đến.
Đã 20 phút trôi qua kể từ thời gian họp đã thống nhất, nhưng cô vẫn là người duy nhất ở đó, Lâm Mộng Khiết cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đứng dậy đi ra ngoài để xem xét thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
“Ôi trời ôi trời, thật xin lỗi cô giáo Lâm, do tắc đường nên tôi tới muộn.” Một người đàn ông trung niên mập mạp và có phần hơi hói đẩy cửa bước vào. Chính là Hiệu trưởng Vương đến.
“Không sao, tôi cũng vừa mới đến thôi, còn mấy giáo viên khác đâu?”
“À chuyện đấy từ từ đi, Tiểu Lâm à, đến văn phòng của tôi nhé, tôi có chuyện khác muốn nói với cô!”
Vừa nói, hiệu trưởng Vương vừa đưa tay ra định nắm tay Lâm Mộng Khiết, nhưng Lâm Mộng Khiết điềm tĩnh né sang một bên, nói: “Hiệu trường có gì muốn nói thì cứ nói ở đây đi.”
“Ừm, được rồi, Tiểu Lâm, cô đã làm việc trong trường nhiều năm như vậy, ai cũng thấy được sự chăm chỉ của cô, học sinh do cô phụ trách cũng có thành tích rất tốt, đặc biệt là…” Hiệu trưởng Vương đứng bên cạnh cô nói chuyện không ngót, mặc dù Lâm Mộng Khiết cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, nhưng vẫn cố ở bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe.
“... Cho nên, trường muốn đề bạt cô lên vị trí trưởng khoa, cô thấy thế nào?”
“Thật sao?” Mặc dù khi nghe tin đó, Lâm Mộng Khiết có chút kinh ngạc nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi, cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, lời nói tiếp theo của Hiệu trưởng Vương đã khẳng định trực giác của cô là đúng.
“Tất nhiên, trong trường vẫn có vài giáo viên đạt thành tích cao, họ đều nằm trong phạm vi xem xét để đề bạc lên chức trưởng khoa, để được đề bạt lên hẳn vị trí này thì còn tùy vào biểu hiện của cô nữa.”
“Hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”
“Ha ha, chỉ nói bằng miệng thôi thì chưa đủ, cần phải có những hành động thiết thực nữa mới được!” Nói xong, Hiệu trưởng Vương lại duỗi cái bàn tay mập như heo ướp muối kia ra.
“Hiệu trưởng Vương, xin hãy tự trọng!” Lâm Mộng Khiết vừa nói vừa cúi người lùi lại.
“Cô giáo Lâm, cô phải biết rằng quyền quyết định cho ai lên làm vị trí đó là của tôi! Cho nên…” Sắc mặt Hiệu trưởng Vương trầm xuống, mang theo giọng điệu uy hϊếp nói.
“Xin lỗi hiệu trưởng, tôi có thể không cần đảm nhận vị trí này. Tôi định tiếp tục với tư cách là một giáo viên để tích lũy thêm kinh nghiệm. Nếu ngài không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước!” Lâm Mộng Khiết lách qua Hiệu trưởng Vương, đến trước văn phòng chuẩn bị rời đi.
“Cô giáo Lâm, tôi không chỉ có thể thăng chức trưởng khoa cho cô, mà con cô cũng đang học ở trường này, tôi cũng có thể sắp xếp một số học bổng cho nó, những thứ này sẽ giúp ích rất nhiều trong tương lai của thằng bé đấy!”Hiệu trưởng Vương vẫn không bỏ cuộc, ném ra một miếng mồi nhử, nhưng tiếc là Lâm Mộng Khiết vẫn không chịu phục tùng, nói lời xin lỗi rồi bước ra khỏi văn phòng.
Hiệu trưởng Vương khi thấy Lâm Mộng Khiết rời đi, tức giận đập bàn hai cái khiến đồ vặt trên bàn rơi xuống đất, Hiệu trưởng Vương đưa tay giật mạnh cà vạt của bản thân, hôm nay ông ta còn cố ăn diện một chút, cổ còn thắt cà vạt nữa chứ, nghĩ đến trong lòng càng muốn nổi điên, mở miệng mắng: “Đồ đĩ thỏa không biết điều, nếu không phải nhờ vẻ ngoài đẹp đẽ của mày, ông đây đã... mẹ nó, sớm muộn gì tao cũng phải đè được mày lên giường rồi mạnh mẽ ȶᏂασ l*и mày mỗi ngày mới vừa lòng tao!”