... Cuộc gọi từ Ngọc Nhi...
- Alo... Thuần Nhã phải không ?
- Ờ tớ đây, tớ vừa đem hành lý về nhà.
- Cậu qua bên đó nhớ giữ sức khoẻ nhé à mà cậu ở một mình sao ?
- Tớ có bạn ở ghép vì căn nhà cũng lớn nên ở chung cũng được.
- Quoaa... là nam hay nữ thế?
- Là nam.
- Sao lại để nam nữ ở chung vậy bên Mỹ có phải thoải mái quá rồi không.
- Không phải thế vì trong số các bạn chung lớp có mỗi cậu ấy là đồng hương nên ở chung cho tiện với lại tớ ...
- Tớ hiểu mà cậu không có hứng thú với đám con trai chứ gì.
- Haha... đúng vậy.
- Vậy tớ sẽ cân nhắc lại việc gả Vũ An cho cậu.
- Hả!?!?
Mặt Thuần Nhã đỏ rực như lửa cô lấy tay áp vào mặt cười ngượng ngùng.
- Cậu đang nói linh tinh gì vậy ai thèm thích cậu ta người gì mà cọc cằng ngày tớ ra sân bay cũng không chào tạm biệt chỉ tặng mỗi quà.
- Nhưng Vũ An nhớ cậu... cậu ấy đã khóc.
- Khóc ư? Khi nào?
- Từ hôm cậu đi cậu ấy đã ngã vào vai tớ nói rằng cậu ấy là kẻ thất bại không giữ được cậu rồi khóc suốt thêm chuyện mẹcậu ấy mất vào đêm trước khi cậu ra sân bay.
- Mất sao ?!?
Thuần Nhã ngạc nhiên ngồi bệch xuống đất cô tự cảm thấy bản thân cô là kẻ độc ác “Thật hổ thẹn tại sao không biết sớm hơn VũAn cậu ấy chắc đã rất mệt mỏi... mình đang làm cái trò gì vậy tại sao đêm đó lại lớn tiếng với cậu ấy”.
- Thuần Nhã !! Cậu còn ở đó không sao đang nói chuyện mà đi đâu thế.
- À... tớ đây thôi tớ cúp máy trước đây còn phải dọn nhà nữa.
- Ừ vậy cậu dọn đi nhé.
Cô im lặng đặt điện thoại lên bàn lao thẳng vào giường... cảm giác tội lỗi khiến cô khó chịu cô không ngừng trách mắng bản thân rồi cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.
Tiếng gõ cửa in ỏi có tiếng người gọi ở ngoài.
- Cho hỏi có ai ở nhà không... mở cửa giúp với.
Thuần Nhã tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì đã 6 giờ tối cô lật đật chạy ra mở cửa... trước mặt cô là chàng trai cao to cùng với đống hành lý.
- Xin chào cậu là Thuần Nhã đúng không?
- Ừ phải.
- Tôi là Bình Nguyên rất vui được gặp cậu.
- À tôi cũng vậy.
- Chúng ta đều là đồng hương nên cứ thoải mái đi với lại nói nhỏ cho cậu nghe ... tôi không hứng với phụ nữ.
Thuần Nhã giật mình bật cười đáp:
- Vậy chúng ta là chị em rồi.
- Đúng vậy đó haha.
Bình Nguyên vào nhà cậu ngạc nhiên khi căng nhà bừa bộn.
- Xin lỗi cậu tôi mệt quá nên thϊếp đi vẫn chưa dọn nhà xong.
- Không sao cậu phải bay một chuyến dài nên mệt là phải.
- Vậy chúng ta bắt tay vào dọn thôi.
- Ok!!
Buổi dọn dẹp của cả hai người kéo dài đến 11 giờ đêm Thuần Nhã mệt rã rời, lần đầu tiên cô phải làm việc nhiều đến vậy... Hai người ngồi lên ghế Bình Nguyên nói:
- Tối rồi hay để tôi ra ngoài mua gì đó cho cậu ăn dù sao tôi đến đây sớm hơn cậu 2 tuần nên cũng rành đường rồi.
- Vậy thời gian đó cậu ở đâu?
- Tôi ở kí túc xá trường nhưng cuối cùng tôi quyết định ra ngoài ở ghép vì ở kí túc xá tội không quen.
- Tôi cũng thế tôi muốn ở ngoài để tiện việc đi dạo với đi làm thêm.
- Cậu cũng định đi làm thêm à.
- Phải tôi làm thêm để lấy tiền tiêu vặt cho bản thân vì tiền học ở đây khá đắt tôi không muốn cứ dựa vào gia đình.
- Tôi cũng có ý định đấy, mai chúng ta ra ngoài mua đồ dùng học tập rồi đi kiếm việc được không?
- Được đó.
Cuộc nói chuyện kéo dài đến tận nửa đêm cuối cùng hai người họphải tự nấu mì ăn... Được trò chuyện với người khác khiến Thuần Nhã thoải mái hơn nhưng sâu bên trong là nỗi nhớ thương Vũ An tha thiết cô không kể cho cậu bạn đó nghe về Vũ An vì cô không muốn bất kì ai thấy nỗi buồn đó đêm đến cô ngồi nhìn ra cửa sổ thì chợt nhớ đến hộp quà nhỏ mà Vũ An tặng. Cô ngồi dậy mở tủ lấy trong túi áo khoác một cái hộp nhỏ đến khi mở ra thì cô ngạc nhiên ...
Một sợ dây chuyền mặt cỏ bốn lá và một bức thư, trong thư viết:
"Cỏ bốn lá tượng trưng cho sự may mắn tôi mong cậu có được sự may mắn đó ... tôi xin lỗi vì không thể giữ cậu bên cạnh tôi vì tôi chưa đủ tự tin tôi không có lý do gì để giữ cậu lại nhưng tôi muốn cậu biết rằng tôi thật sự thích cậu. Tôi sẽ đợi cậu về."
Thuần Nhã nắm chặt sợ dây chuyền cô khóc nức nở, ngay lúc này đây cô thật sự rất nhớ Vũ An nỗi nhớ đó cứ giằng xé trong tâm can của cô cảm giác có lỗi, cảm giác mình là kẻ ác, nỗi nhớ nhung cô suy nghĩ rằng bản thân đang chết trong mớ suy nghĩ đó... đêm đầu tiên ở Mỹ cô không ngủ được chỉ nghĩ đến việc không có Vũ An cũng đủ khiến cô đau lòng. Cô ngồi co vào một góc tường ôm chặt hai đầu gối vào ngực cắn chặt hai răng cố ngăn nước mắt lại.
Tôi nhớ cậu ... rất nhớ cậu.