Đã 1 tuần kể từ ngày Thuần Nhã rời đi, cái mà khiến người ta lo sợ là Vũ An... cô không buồn cũng không chút vui cô bình tĩnh đến mức khó tin... ngày ngày vẫn đi học vẫn ra về rồi vào viện chăm sóc mẹ đến tối mịt mới về đến nhà thường thì hai anh em thay phiên nhau ở trong bệnh viện cũng mong muốn kéo dài được thời gian sống của bà ấy... Nay là cuối tuần trời bắt đầu bớt lạnh không khí cũng trở nên dễ chịu.
- Sang xuân rồi nhỉ ?
Vũ An tựa người vào ghế đá ngước mặt lên nhìn những chú chim đậu trên cây khế nói.
- Thời tiết dễ chịu thật mong sẽ giúp mẹ thoải mái hơn.
Vũ Thanh cũng thở dài đan hai tay trước ngực nói tiếp.
- Không sao chứ ? Đã một tuần rồi có liên lạc gì không ?
- Không ! Mọi thứ đều ổn.
- Đừng cố gắng tỏ ra bình tĩnh những kẻ như vậy thì tâm trí của họ thường rất ồn ào.
- Không cố gắng bình tĩnh thì phải làm sao ? Chả nhẽ để mẹ thấy bộ dạng của em lúc này.
- Vũ An lớn rồi nhỉ ?
-....
Cả hai im lặng cùng ngắm nhìn dòng người tấp nập ngoài kia ... trời thoáng mát xoa dịu được lòng của họ những tiếng còi xe inh ỏi nhưng rất nhộn nhịp tiếng bước chân vội vã qua đường của những công sở đang chuẩn bị vào ca làm mọi thứ đều trôi chảy một cách nhịp nhàng đều hối hả vội vã không chờ một ai và... hiếm ai có thể thấy được giữa dòng người như vậy lại có một tâm hồn đang mục rửa đang phải đối mặt với hàng tá phong ba ...
- Thật tàn nhẫn
Vũ An cười nhếch miệng khẽ nói.
8:00pm
- Em về nhà lấy thêm đồ anh ở lại chăm sóc mẹ đi.
- Tối rồi để anh đi.
- Em muốn đi dạo một chút.
- Vậy nhớ cẩn thận có gì gọi anh.
Khép cánh cửa phòng bệnh lại ánh sáng trong phòng cũng biến mất trước mặt cô bây giờ là một hành lang dài tối đen Vũ An cho tay vào túi áo cuối thấp mặt bước đi những bước chân của cô nặng đến nổi cô không thể nhất chân lên được nữa... cô cứ đi càng đi nụ cười trên mặt càng biến mất thay vào đó là hai hàng nước mắt chạy dài trên mặt cô nắm chặt tay lại nhất định không được khóc dù chỉ có một mình cũng không được khóc ...
Đường hẻm về nhà hôm nay vắng hơn mọi khi cứ đi đến đâu là hồi ức lại về đến đấy ngay cả lên chuyến tàu điện cô cũng ngồi chỗ mà cô và Thuần Nhã hay ngồi cũng tựa đầu vào cửa kính như mọi hôm nhưng hôm nay thay vì toả ra thứ gì đó ấm áp thì xung quanh cô lại xuất hiện không khí lạnh đến lạ đã vào xuân nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu trước mắt cô bây giờ chỉ toàn là một màu đen những suy nghĩ linh tinh cứ tiếp tục quấn lấy tâm trí cô.
Tiếng mở cửa vang lên Vũ An vào nhà mà không bật đèn chỉ lặng lặng cởi chiếc áo khoác đặt lên ghế rồi bước vào phòng... cô nằm dài trên giường ôm hết đống chăn gối vào người vùi mặt vào gối khóc nức nở ... tiếng khóc nghe cứ như đang cấu xé cô, đau lòng không nói nên lời cả buổi tối cô chỉ nằm dài ở đó không còn sức lực làm việc khác đến khi tiếng điện thoại reo lên... Là Vũ Thanh gọi.
- Alo! Khuya rồi thôi em ở nhà đi bây giờ ra đường nguy hiểm lắm mai rồi hẳn đem đồ đến.
- Em biết rồi
- Em khóc hả?
- Không có.
- Đừng làm chuyện gì dại dột đấy ngủ sớm đi.
- Ừ.. anh lo cho mẹ đấy.
- Anh biết rồi !
Ngắt điện thoại cô lại lao vào giường ... cả ngày nay cô chưa ăn gì mặc cho cái bụng đang kêu gào vì đói... khóc đến mệt người cô nhắm mắt ngủ một giấc đến chừng đâu 2 giờ sáng thì Vũ Thanh đột nhiên gọi tới.
- Đến bệnh viện ngay đi mẹ ngất xỉu rồi bây giờ đang làm phẫu thuật.
Vũ An bật người dậy đầu tóc rối tung cô chạy ra cửa vơ vội cái áo khoác xách chiếc xe đạp chạy thục mạng đến bệnh viện đầu cô đau như sắp nổ tung tim cô đập mạnh như muốn rơi ra ngoài nhưng vẫn cố đạp mồ hôi đổ cả người ... đến nơi cô thở dốc gắng sức chạy ngay đến phòng cấp cứu vừa đến thì thấy Vũ Thanh đang ngồi đợi cô như sắp khóc vì sợ nhưng vẫn bình tĩnh tới ngồi cạnh hai người im lặng không nói gì cho tới khi bác sĩ bước ra.
- Chúng tôi xin lỗi người nhà nên lo hậu sự trước đi.
Đôi chân gầy đầy sẹo của Vũ An ngã khụy xuống cô ôm ngực đau đớn tột cùng nước mắt cứ thế không ngừng rơi trên bàn chân thô ráp, cả người cô mệt mỏi chán chường còn Vũ Thanh vẫn im lặng hai đồng tử chấn động quay qua thì thấy cô đang suy sụp nên không dám khóc cũng không dám làm gì chỉ nhỏ nhẹ ngồi xuống ôm lấy cô nuốt nước mắt vào trong.
- Cơn ác mộng này thật đáng sợ.
Vũ Thanh khẽ nói.