Lang Cửu Mệnh bơi rất giỏi, như một con rái cá xám vậy, nhanh nhẹn bơi trong hồ nước, trong tích tắc đã bơi ra xa vài mét.
Cố Kỳ Châu đuổi theo, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lang Cửu Mệnh, cho dù mặt nước lấp lánh ánh sáng, cho dù bị nước bắn vào mắt, anh cũng tuyệt đối không để mục tiêu biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, khi còn cách hòn đảo vài mét, Cố kỳ Châu đã nắm được cổ Lang Cửu Mệnh từ phía sau, ấn đầu ông ta xuống hồ.
Lang Cửu Mệnh không chuẩn bị trước nên bị sặc nước, nhưng vẫn cố gắng chống cự, dồn hết sức vùng vẩy tay chân trong nước, cố gắng giãy dụa. Nước hồ tanh tưởi vì tảo lấp kín đầu, làm mờ mắt ông ta. Nhưng do ngạt thở, ông ta không nhắm mắt được, trong đôi mắt tràn ngập tia máu, liên tục có những bong bóng nước nổi lên từ miệng và lỗ mũi.
Cái chết đang đến gần, thất bại đang đến gần.
Ông ta không muốn chết như thế này, cũng không muốn dễ dàng nhận thua.
Ông ta là Lang Cửu Mệnh, là kẻ có dã tâm rung chuyển trời đất. Ông ta đã thắng Lâm Hằng, tuyệt đối không bại bởi cậu thanh niên này!
Ông ta không cam tâm, không chịu chấp nhận số phận, vẫn luôn đấu tranh, nhưng sức lực ngày càng nhỏ, trước mắt càng lúc càng tối đi, cái chết ngày càng gần.
Phải chết ở Đông Phụ thật sao?
Thất bại thảm hại rồi sao?
Trong tầm mắt tràn ngập một màu xanh lam mờ ảo, ông ta mơ hồ nhìn thấy một vật thể hình trụ màu đen tuyền đang trôi về phía này với tốc độ rất nhanh.
Trời không diệt ta!
Lang Cửu Mệnh lập tức tỉnh táo, bỗng lấy đâu ra sức lực, ông ta đột nhiên cong khuỷu tay, vòng ra sau lưng đấm một phát vào xương sườn Cố Kỳ Châu.
Cố Kỳ Châu đau đớn nhưng không buông tay, nghiến răng nghiến lợi siết chặt cánh tay ôm lấy cổ Lang Cửu Mệnh hơn.
Lang Cửu Mệnh đột nhiên ngừng vùng vẫy, bất động trôi trong nước, như thể đã ngất đi.
Cố Kỳ Châu không hề thả lỏng cảnh giác, quả nhiên ngay sao đó, một khúc gỗ trôi theo dòng nước bất ngờ lao về phía hai người họ, giống như chiếc dùi chuông chùa, đập mạnh vào vai của Cố kỳ Châu.
Ngay khi cánh tay của Cố Kỳ Châu buông lỏng, Lang Cửu Mệnh nhân cơ hội thoát khỏi sự trói buộc của anh, ông ta mở rộng hai tay bơi về phía trước, đồng thời đá mạnh về phía sau, trúng vào ngực Cố Kỳ Châu, tiện mượn sức bơi như một con cá về phía hòn đảo nhỏ cách đó không xa.
Cố Kỳ Châu tức không chịu được, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lang Cửu Mệnh, chịu đựng cơn đau gắng sức đuổi theo.
Lang Cửu Mệnh hụt hơi thở hồng hộc, leo lên bờ trong làn nước bùn đυ.c ngầu, còn chưa đứng dậy, ông ta đã rút khẩu súng ở thắt lưng và quay lại bắn Cố Kỳ Châu đang ở trong nước.
Tiếng súng chói tai nổ ra trên hòn đảo biệt lập giữa lòng hồ, khiến lũ chim trong rừng kinh hoàng.
Cái bóng của Cố Kỳ Châu nháy mắt biến mất trong nước, không xuất hiện nữa.
Lang Cửu Mệnh không chắc mình có bắn trúng hay không, cũng không dám thiếu cảnh giác, lập tức bật dậy, loạng choạng chạy về phía rừng cây rậm rạp cách đó không xa.
Viên đạn găm thẳng vào xương sườn bên phải của Cố Kỳ Châu, tuy nhiên anh đang mặc áo chống đạn, cộng thêm sức cản của dòng nước, viên đạn không xuyên qua cơ thể mà găm vào áo chống đạn của anh. Tuy vậy, sức ảnh hưởng của viên đạn cũng không hề nhỏ. Sau khi bị trúng đạn, cơn đau khó tả lan ra từ xương sườn, chạy khắp cơ thể.
Anh có thể tưởng tượng, dù không gãy xương sườn thì 80% cũng sẽ tím tái... Khốn kiếp, hôm nay dù thế nào anh cũng không để Lang Cửu Mệnh dễ dàng trốn thoát!
Cố Kỳ Châu hít sâu một hơi, lập tức chìm xuống, lặn sâu xuống hồ, nhanh chóng bơi về phía hòn đảo.
Mặt trời bắt đầu lặn ở hướng Tây, ánh nắng vàng rực rỡ dần chuyển sang màu đỏ hồng.
Một cơn gió thổi qua, những cành cây san sát nhau đung đưa theo gió thành từng làn sóng.
Hòn đảo giữa lòng hồ xanh đã trở thành một bức tranh sơn dầu trong ánh chiều tà và gió đêm.
Cố Kỳ Châu liên tục dùng tay phải ấn vào mạn sườn đang bị thương, bước lên bờ trong ánh hoàng hôn, những giọt nước không ngừng rơi từ trên người anh xuống.
Dấu chân ẩm ướt vẫn còn trên mặt đất, trải từ mép đảo vào đến rừng cây.
Rõ ràng là dấu chân Lang Cửu Mệnh để lại, ông ta đã trốn vào trong rừng cây.
Nhưng Cố Kỳ Châu không vội vàng đuổi theo mà nhanh chóng nép vào sau một tảng đá, đồng thời rút súng ra, bí mật quan sát động tĩnh trong rừng cây.
Anh không tin rằng Lang Cửu Mệnh sẽ để lại cho anh dấu hiệu để truy bắt ông ta một cách dễ dàng như vậy.
Dấu chân ướt này chỉ có thể chứng minh rằng ông ta đã chạy vào rừng chứ không thể chứng minh rằng ông ta đã chạy vào sâu trong rừng.
Với sự hiểu biết của mình về Lang Cửu Mệnh, ông ta nhất định sẽ phục kích ở một góc khuất trong rừng cây, sẵn sàng phục kích anh, bởi vì Lang Cửu Mệnh luôn là một người rất thích diệt cỏ tận gốc, anh đuổi sát ông ta như vậy, để diệt trừ hậu họa, ông ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để gϊếŧ anh. Có như thế ông ta mới yên tâm trốn thoát.
Mặt trời lặn về phía tây, gió thổi mây bay, mọi thứ bình yên như một giấc mơ. Lang Cửu Mệnh quyết không xuất hiện, Cố Kỳ Châu chỉ có thể dẫn rắn ra khỏi hang.
Anh núp sau một tảng đá, hét vào trong rừng cây: “Mày nghĩ mày đãthắng Lâm Hằng sao? Thật ra mày đã thua lâu rồi, bị Lâm Hằng đánh cho phát sợ lâu rồi. Cho dù ông ấy đã chết, mày cũng không dám về nhà, không dám rời khỏi Myanmar. Mày là tên bại tướng dưới tay Lâm Hằng, thua thảm hại!”
“Lâm Hằng đã chết lâu như vậy rồi mà mày vẫn chưa Đông Sơn tái khởi, là vì mày đã bị Lâm Hằng đánh cho tàn phế từ lâu, đời này cũng không thể đứng lên lần nữa. Mày chỉ đang kéo dài chút hơi tàn, Lâm Hằng vẫn luôn nhìn mày sống đó.”
Anh biết bố mình là cái gai trong mắt Lang Cửu Mệnh, khiến ông ta hận thấu xương, nên mới không ngừng dùng “Lâm Hằng” để kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ta.
“Mày không thèm để ý Lâm Hằng, tưởng là đã gϊếŧ Lâm Hằng, nhưng Lâm Hằng không hề chết, ông ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm mày. Mấy năm nay mày trốn ở đâu, mày làm gì, ông ấy biết hết. Ông ấy thấy mày cúi đầu như một con chó dưới chân Quốc Vương, chết rồi cũng sống lại được.”
Cố kỳ Châu hiểu rằng đối với con rắn độc xảo quyệt Lang Cửu Mệnh, “Lâm Hằng” như hùng hoàng ác tính, chỉ cần anh rắc một nắm gần hang rắn, con rắn chắc chắn sẽ chui ra khỏi hang.
Nhưng mà, tâm lý cùng sức chịu đựng của Lang Cửu Mệnh mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều, dù anh có dùng ngôn ngữ kích động như thế nào, Lang Cửu Mệnh vẫn không chịu ló mặt. Anh thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải Lang Cửu Mệnh đã thực sự trốn sâu vào rừng hay không.
Nhưng Lang Cửu Mệnh ngu ngốc đến vậy sao?
Đại đội sẽ sớm đến, trốn sâu vào rừng chẳng khác nào tự quăng mình vào lưới, dù ông ta có chạy qua rừng sang bên kia đảo cũng sẽ là đường chết, bởi vì đảo bên kia còn xa bờ hơn, sau khi vào bờ cũng sẽ lên đường cao tốc quanh hồ, cảnh sát đặc nhiệm và đội cảnh sát giao thông đã phong tỏa đường cao tốc quanh hồ từ lâu, sau khi lên bờ thì cũng bị bắt ngay lập tức.
Lang Cửu Mệnh bây giờ chỉ có sự hai lựa chọn: đầu hàng hoặc đấu tranh cho đến chết.
Nhưng đối với một trùm ma túy tự phụ như Lang Cửu Mệnh, ông ta sẽ không bao giờ chọn đầu hàng, nếu không vừa rồi ông ta đã không nhảy xuống vách núi.
Ông ta là một người điển hình cho việc không đến Hoàng Hà không từ bỏ, không thấy quan tài không đổ lệ.
Để dụ Lang Cửu Mệnh ra khỏi chỗ trốn, Cố Kỳ Châu đã phải đưa ra chiêu cuối cùng: “Lang Cửu Mệnh, mày không thấy tao quen à? Không muốn biết tao là ai à? Mày nghĩ mình thắng Lâm Hằng thật rồi à?” Anh cười hai tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó hét vào rừng, “Nghe tao nói đây này, tao chính là Lâm Hằng. Ông đây không những không chết mà còn sống rất tốt. Chỉ cần mày còn sống trên đời này một ngày, ông đây vẫn chưa thể chết, ông đây sẽ luôn nhắc nhở mày: Mày không bao giờ thắng được Lâm Hằng, mày sẽ thua thảm hại!”
Pằng! Pằng! Pằng
Tiếng súng nổ đột ngột vang lên, những viên đạn xoay tròn tốc độ cao liên tiếp bắn vào tảng đá lớn.
Hiển nhiên lần này Lang Cửu Mệnh đã hoàn toàn bị chọc tức, không ngừng nổ súng như điên vào chỗ của Cố kỳ Châu.
Cố Kỳ Châu lập tức né ra phía sau tảng đá, nhưng vẫn không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lang Cửu Mệnh, tiếp tụchét lên thách thức:
“Mày đang tự mãn đấy à? Mày đúng là trò hề, là một tên hề tự phụ, chưa nói đến bố tao, tao còn sắp cười rụng răng rồi đây.”
“Tuy rằng bố tao đã chết, nhưng tao vẫn còn sống khỏe mạnh. Tao còn sống ngày nào thì mày đừng mơ sống yên ổn ngày đó.”
“Lang Cửu Mệnh, mày đúng là một con quỷ đáng thương, tao bắt đầu hơi thương hại mày rồi đấy. Tự giam mình trong bóng tối bao nhiêu năm, tự mãn là mình đã trả thù thành công, thật ra là ông đây trêu đùa mày, mày chơi vui lắm.”
“Có ngon thì ra đây, ra mà gϊếŧ bố mày này! Không thì đời này đừng hòng chuyển mình được, mày vẫn luôn là bại tướng dưới tay Lâm Hằng!x26quot;
Cùng với tiếng súng nổ, tiếng bước chân từ xa đến gần cũng vang lên phía trước tảng đá.
Con rắn độc cuối cùng cũng không thể chịu được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hùng hoàng, chui đầu ra khỏi hang rắn.
Lang Cửu Mệnh đỏ ngầu hai mắt lao ra khỏi khu rừng, tức giận và hận thù nhìn chằm chằm vào tảng đá, vừa điên cuồng bắn vừa vội vàng bước đến đó.
Ông ta biết rằng mình không thể trốn thoát, nhưng trước khi chết, ông ta nhất định phải kéo Lâm Hằng cùng xuống địa ngục! Ông ta không chấp nhận mình thất bại, ông ta sẽ không bao giờ thua Lâm Hằng!
Ông ta mới là người chiến thắng thực sự!
Cố Kỳ Châu tựa vai vào tảng đá, vừa đánh giá khoảng cách giữa Lang Cửu Mệnh và mình, vừa thầm đếm số phát súng mà Lang Cửu Mệnh đã bắn ra.
Băng đạn súng ngắn có thể chứa tối đa 17 viên đạn và tối thiểu là 6 viên.
Khi Lang Cửu Mệnh còn cách tảng đá khoảng mấy mét, tiếng súng đột nhiên ngừng lại, tiếng bóp cò trống rỗng rõ ràng và vang dội trong gió chiều.
Súng ông ta đã hết đạn.
Cố Kỳ Châu nhảy ra từ sau tảng đá, giơ tay lên bắn Lang Cửu Mệnh một phát.
Viên đạn bắn trúng tay phải của Lang Cửu Mệnh, ngón tay cái của ông ta văng ra, đồng thời, khẩu súng hết đạn rơi xuống đất.
Ngón tay liền tim, cơn đau thấu tim ập đến, nhưng Lang Cửu Mệnh không kêu lên một tiếng mà chỉ bị cơn đau đánh thức: Cuối cùng ông ta cũng nhận ra mình đã bị lừa.
Ông ta mặc kệ ngón tay rơi trên mặt đất, nhanh chóng ấn bàn tay phải đang chảy máu của mình vào quần áo rồi quay người lại, cố gắng lui vào trong rừng một lần nữa.
Cố Kỳ Châu làm sao có thể cho ông ta cơ hội này, anh lại bóp cò, lần này là bắn trúng vào chân trái của ông ta.
Viên đạn găm vào khuỷu chân của Lang Cửu Mệnh, đầu gối ông ta khụy về phía trước ngay lập tức.
Lúc cơn đau dữ dội ập đến, ông ta đang cố chạy điên cuồng về phía trước nên ngã xuống đất ngay lập tức, nhưng dù vậy, ông ta vẫn không bỏ cuộc và bò về phía rừng cây phía trước.
Ông ta không bỏ cuộc, không chấp nhận!
Ông ta tuyệt đối không thể chết ở Đông Phụ, càng không thể chết trong tay Lâm Hằng!
Không thể để tên chết dẫm Lâm Hằng chê cười ông ta. Nhưng ông ta chỉ có một chân và một tay để di chuyển, bò vừa chậm vừa nhếch nhác, để lại một vết máu trên nền đất màu vàng nâu.
Cố Kỳ Châu đặt khẩu súng trong tay xuống, không, anh cất súng đi, vô cùng bình tĩnh thu súng lại vào trong bao súng, sau đó lấy ra con dao găm mang theo, bước từng bước về phía Lang Cửu Mệnh.
Con dao găm sắc bén phản chiếu ánh hoàng hôn lạnh lẽo.
Sau khi bố, chị gái và anh rể anh qua đời, anh, mẹ và cháu trai được Cục cảnh sát bí mật chuyển đến Tây Phụ.
Sau đó, họ định cư ở Tây Phụ, sống trong căn nhà dành cho gia đình cán bộ nhân viên.
Căn hộ chung cư họ ở có tầng hầm nhưng mẹ anh không bao giờ cho anh và Cố Biệt Đông xuống, tầng hầm thường xuyên bị khóa chặt.
Mãi sau khi mẹ anh chết, anh mới tìm thợ khóa để mở tầng hầm.
Sau khi bật ngọn đèn vàng mờ ảo, khung cảnh trong phòng suýt chút nữa khiến người thợ khóa sợ chết khϊếp, thậm chí còn ôm đồ chạy mà không lấy tiền…
Một núi hình nộm nam bằng silicon, da giả trắng bệch, tóc, mắt và miệng mô phỏng.
Trên ngực mỗi hình nộm đều có tên của Lang Cửu Mệnh được viết bằng sơn đỏ.
Trên mỗi hình nộm đều có vô số vết dao.
Sau đó, anh cẩn thận quan sát rằng tất cả các hình nộm đều bị cắt một số nhát dao cố định, không nhiều hay ít hơn.
Vị trí của mỗi đường dao cũng được cố định.
Anh lờ mờ đoán được điều gì đó, nhưng không chắc chắn nên đi mua biểu đồ giải phẫu người, rồi cuối cùng anh cũng hiểu được ý định của mẹ mình.
Hoàng hôn như lửa, ánh sáng diễm lệ, mặt hồ xanh biếc phản chiếu sắc đỏ vàng. Cố Kỳ Châu mặt không đổi sắc đi đến bên cạnh Lang Cửu Mệnh, nắm lấy bả vai ông ta, dùng sức nhấc người ông ta lên khỏi mặt đất.
Lang Cửu Mệnh biết mình đã thua nhưng không chịu thừa nhận thất bại. Ông ta nằm trên mặt đất, ngẩng đầu, giang hai tay ra, dữ tợn nhìn chằm chằm Cố Kỳ Châu, lớn tiếng nói: x26quot;Hahaha, không hổ là con trai Lâm Hằng, quả thực hữu dũng hữu mưu, nhưng dù hôm nay mày có gϊếŧ được tao, bố mày cũng đã chết trong tay tao, bị tao băm xác nát bươm! Hahaha! Lâm Hằng kiêu ngạo một đời, không ngờ lại chết trong tay tao đúng không? Hahahahaha Hahahaha! Đã gϊếŧ được Lâm Hằng, ông đây có chết cũng đáng! Tao chưa bao giờ thua, tao luôn là người chiến thắng! Chị gái mày, anh rể mày, mẹ mày và cháu trai mày đều chết trong tay tao! Nhà mày năm mạng người còn ông đây chỉ có một mạng, chết cũng đáng!”
Ông ta cố ý chọc giận Cố Kỳ Châu, muốn anh gϊếŧ mình ngay lập tức, bởi vì ông ta thà chết chứ cũng không muốn bị cảnh sát bắt sống, càng không muốn bị Lâm Hằng bắt sống, nếu không sẽ thua Lâm Hằng triệt để, bại bởi Lâm Hằng triệt để.
Cho dù có chết, ông ta cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước Lâm Hằng.
Nhưng Cố Kỳ Châu không những không tức giận mà còn nhẹ giọng hỏi lại: “Ai nói tôi định gϊếŧ ông?” Anh chưa bao giờ nghĩ tới việc gϊếŧ Lang Cửu Mệnh, được chết quá hời cho ông ta.
Lang Cửu Mệnh nói: “Làm sao? Sợ à? Không dám ra tay à? Không muốn báo thù cho bố mày à? Sao Lâm Hằng lại sinh ra một người nhút nhát như vậy?”
Cầm con dao găm trong tay, Cố Kỳ Châu lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không gϊếŧ ông, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho ông dễ dàng.” Anh lại gần Lang Cửu Mệnh, biểu cảm lạnh lùng nhìn ông ta, gằn từng chữ: “Giữa chúng ta, nợ máu phải trả bằng máu.”
Anh nhấc dao lên, con dao găm sắc bén đâm vào cơ thể của Lang Cửu Mệnh.
Những hình nộm đó lại xuất hiện trước Cồ Kỳ Châu.
Mỗi hình nộm đều đầy những vết dao cùng vị trí.
Mẹ anh là pháp y, dùng dao chém người, không dao nào lấy mạng.
—Hết chương 61—