Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 9

Khi Trần Nhiễm Âm đến đây, chiếc Santana ở phía sau vẫn chưa ở đó, thế nên dù cô đậu xe có hơi gần với chiếc Buick SUV phía trước thì cô cũng không để ý lắm, yên tâm nghĩ rằng dù sao phía sau vẫn còn một chỗ trống lớn như vậy, và nhất định có thể lái ra ngoài, hơn nữa cô cũng cố ý quan sát chỗ trống ở phía sau, tự tin cho rằng khoảng cách này sẽ không thể bỏ vừa một chiếc xe thứ hai.

Có ai ngờ chủ nhân của chiếc Santana thật sự rất trâu bò, ngạo mạn đến mức cho xe lao thẳng vào khe hẹp giữa đuôi xe Mercedes-Benz và vạch giới hạn màu xanh.

Không thể không nói, những người tài xế dù già hay trẻ trong tiểu khu này đều là những người có kỹ thuật lái xe thần sầu, thậm chí đừng nghĩ đến việc đậu xe trong sân nếu không có kỹ năng.

Trần Nhiễm Âm đại khái đã hiểu ra một chút, đầu chiếc Mercedes-Benz của cô cách khoảng hai mươi centimet so với đuôi xe Buick ở phía trước, và đuôi của chiếc Mercedes-Benz cách đầu của chiếc Santana ở phía sau khoảng hai mươi centimet. Cô chỉ có khoảng cách bốn mươi centimet để phát huy, nhưng cô thật sự không có kỹ năng để lái xe của mình ra ngoài.

Có điều nếu muốn thử mạo hiểm một lần, cũng không phải không được, cô đã đóng bảo hiểm đầy đủ, trong vòng ba trăm vạn vẫn có thể bồi thường được.

Ngay khi cô đang rối rắm về việc có nên thử thách kỹ năng lái xe của mình hay không, thì đột nhiên một chiếc xe điện lao thẳng vào tầm mắt của cô, người lái xe mặc bộ đồng phục màu vàng, hình như là một anh trai giao hàng của một quán ăn nào đó.

Chàng trai đỗ xe trước cửa tòa nhà tiểu khu, gần như cùng lúc đó Cố Kỳ Châu mặc chiếc áo ngắn tay màu đen đi ra khỏi tòa nhà.

Anh thực sự rất thích hợp với màu đen, điều này làm cho các đường nét trên gương mặt anh càng thêm cứng rắn.

Đôi mắt Trần Nhiễm Âm sáng lên: “Lâm…” Theo bản năng cô định gọi anh là “Lâm Vũ Đường”, nhưng đột nhiên nhận ra điều gì đó liền nhanh chóng sửa miệng: “Cố Kỳ Châu.”

Cửa của tiểu khu này đối diện với chỗ đậu xe của Mercedes-Benz. Cố Kỳ Châu đã nhìn thấy cô từ lâu, nhưng anh giả vờ như vừa mới nhìn thấy, thờ ơ ngước mắt lên, trả lời một cách hờ hững: “Có chuyện gì?”

Trần Nhiễm Âm không chút khách khí: “Giúp tôi lái xe ra ngoài với.” Sau đó, cô thẳng thắn nói: “Kỹ thuật lái xe của tôi không được tốt”.

Cố Kỳ Châu: “Được.”

Trần Nhiễm Âm sững sờ một lúc, cảm thấy khá là bất ngờ, không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý như vậy.

Cố Kỳ Châu nhận đồ từ tay anh chàng giao hàng, sau đó đi về phía ấy, nói với giọng lạnh lùng: “Chiếc Buick phía trước là của tôi.”

Hàm ý là: Tôi sợ cô làm xước xe của tôi, nếu không còn lâu tôi mới giúp cô.

Đương nhiên Trần Nhiễm Âm có thể hiểu được ý của anh, nhưng lại giả vờ như không hiểu gì, mỉm cười đưa chìa khóa xe cho Cố Kỳ Châu: “Cảm ơn.”

Đôi mắt đào hoa của cô sinh ra đã đa tình, ánh mắt chăm chú tập trung của cô lúc nhìn càng làm cho người khác dễ bị mê hoặc.

Giống như bị điện giật, Cố Kỳ Châu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, lấy chìa khóa xe rồi đưa cho cô túi đồ ăn mới giao tới.

Trần Nhiễm Âm cố ý hỏi: “Gọi nhiều như vậy, hai người có ăn hết không?”

“Cô không cần quan tâm.” Cố Kỳ Châu bước lên xe mà không thèm nhìn cô.

Trần Nhiễm Âm bất lực: “Đừng lo, tôi sẽ về nhà ăn tối.” Sau đó cô bước vài bước sang một bên nhường đường cho anh.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Cố Kỳ Châu đã lái xe ra ngoài, đậu ở lối đi, mở cửa xuống xe.

Trần Nhiễm Âm bước nhanh đến chỗ anh, nâng cằm lên, nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực: “Cố Kỳ Châu, kỹ năng lái xe của anh tuyệt thật đấy! Anh là người đàn ông lợi hại nhất mà tôi từng gặp!”

Cố Kỳ Châu: “……”

Chính là loại giọng điệu đầy ngưỡng mộ, ánh mắt chuyên chú tập trung đến mức dường như anh là người đàn ông duy nhất còn lại trên thế giới này, nói anh thờ ơ là giả.

Hơn nữa cô còn đặc biệt cẩn thận đổi “bạn nam” thành “người đàn ông”.

Những cũng chỉ là nhất thời mà thôi……

Giống như trở về sân bóng rổ lớp 11 năm ấy, cơn mưa mùa xuân cùng làn gió nhẹ nhàng thổi vào lòng anh.

Biết cô đang cố ý dùng lời lẽ để dụ dỗ anh, nhưng anh vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ đó.

Tơ nhện quấn quanh, càng vùng vẫy thì càng lún sâu.

Cố Kỳ Châu bực bội cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm mắng: “Phải kiên định.”

Anh không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh cầm lấy đồ ăn trong tay cô, xoay người bước đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện và ủng hộ công sức của các editor. Tìm kiếm nhà Làn theo cú pháp: tên truyện + lantruyen.vn

Trần Nhiễm Âm nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh, lúc anh sắp bước vào cửa tòa nhà tiểu khu, cô đột nhiên lên tiếng, nói với giọng điệu rất nghiêm túc và còn có chút duyên nợ: “Cố Kỳ Châu, thực ra, tôi đã có bạn trai, chúng tôi sắp kết hôn rồi.”

Bước chân Cố Kỳ Châu đột nhiên đông cứng lại, trong lòng có cảm giác muốn sụp đổ, trời đất rung chuyển, ngọc nát đá tan.

Chân tay cứng đờ, nhưng máu trong huyết quản lại sôi trào.

Anh đột nhiên trở nên cáu kỉnh, hai mắt đỏ hoe, tức giận hét lên: “Không phải việc của tôi!”

Những đường gân trên trán anh nổi lên.

Dư âm của sự tức giận vẫn kéo dài trong hành lang chật hẹp.

Trần Nhiễm Âm giật mình hoảng sợ, cô chỉ muốn đùa anh một chút mà thôi.

“Tôi nói dối đấy.” Cô rụt rè nhìn bóng lưng anh: “Tôi không có bạn trai.”

Thời gian dường như đứng lại trong vài giây.

Một lúc sau, tấm lưng đang căng thẳng của anh hơi thả lỏng, giống như thở phào một hơi, nhưng anh lại nhanh chóng căng thẳng trở lại, ngập ngừng một lúc lâu, anh lại bước lên phía cầu thang, cả người đầy bực tức, đá vào thùng giấy vụn xếp bên cạnh. Nhưng không ngờ lại có một con mèo hoang trốn trong đó, nó sợ hãi đến nỗi nhảy ra, kêu lên một tiếng “meo meo” suýt nữa thì vồ tới cào anh.

Cái nắng như thiêu như đốt, không khí trong hành lang thật buồn tẻ.

Vẻ mặt Cố Kỳ Châu ũ rũ bước lên cầu thang, đôi chân dài bước chân rộng rãi, ba bậc trở thành một bậc, bước lên rất dễ dàng, nhưng l*иg ngực lại dồn dập, thở không ra hơi.

Anh luôn cảm thấy bất lực trước cô gái này, trước đây cũng thế và bây giờ cũng vậy.

Dường như có một ma lực xung quanh người phụ nữ này, quấn lấy anh, điều khiển anh và khiến anh khuất phục với một thái độ chiến thắng.

Anh cảm thấy ngột ngạt, cũng muốn phản kích, nhưng anh không thể xuống tay, bởi vì bây giờ hai người bọn họ không còn là gì của nhau.

Nhưng anh biết rõ, cơ thể kẻ vô lại này cũng không phải kim cương cứng cáp gì, ít nhất lúc hôn môi cô không phải không có điểm yếu.

Tuy cô hư hỏng, nhưng cũng chỉ là con hổ giấy.

Anh muốn nghe cô gọi anh là bố, tốt nhất là tức tới phát khóc – điều anh muốn làm mỗi khi bị cô trêu chọc.

Sau khi nhìn bóng lưng của anh biến mất hoàn toàn, Trần Nhiễm Âm lên xe.

Trên đường về nhà tâm tình rất tốt, suốt đường ngâm nga một bài hát nho nhỏ, vẫn là bài hát của Lý Trạch Giai: “Bóng ma trong tim”.

‘Có người hỏi tôi bạn ở nơi đó có khỏe không?

Nhiều năm như vậy tôi vẫn không quên được.

Làn gió xuân dù có đẹp đến đâu cũng không thể so sánh với nụ cười của anh

Những người chưa nhìn thấy sẽ không hiểu …

Anh chính là thứ tốt nhất.’

Cho dù anh là Cố Kỳ Châu hay là Lâm Vũ Đường, cũng đều tốt nhất.

Về đến nhà đã gần mười hai giờ, vừa bước vào nhà thì thấy trên bàn ăn đã bày đầy những hộp quà cao cấp, hình như có khách ở nhà. Lúc cúi đầu xuống để thay giày, cô gọi: “Mẹ?”

Tần Vi từ trong phòng bếp đi ra: “Sao con lại về muộn như vậy?”

Trần Nhiễm Âm từ chối cho ý kiến, hỏi lại: “Trong nhà có khách ạ?”

Tần Vi: “Tiểu Mạnh tới.”

Mạnh Mục Thừa tới đây? Trần Nhiễm Âm nhíu mi, tức giận nói: “Anh ta đến đây làm gì?”

Cô vừa dứt lời, một bóng người cao gầy từ trong hành lang bước ra, nhướng mày hỏi lại: “Anh không thể tới thăm cô chú sao?”

Trần Nhiễm Âm: “……” Thăm xong rồi mà còn chưa chịu đi.

Mạnh Mục Thừa mặc một chiếc áo sơ mi trắng, comple và quần tây, phong cánh ăn mặc như một quý ông, nước da trắng lại càng làm cho đường nét trên khuôn mặt anh ta trở nên tuấn tú hơn, đặc biệt là đôi mắt phượng híp vào trong và cong ra ngoài, vẻ mặt thư thái, khá phong trần và quyến rũ.

Trên cổ tay của anh ta đeo một chiếc đồng hồ màu trắng bạc gắn kim cương giá trị có thể bằng năm chiếc xe hơi của cô.

Anh ta đúng là đại thiếu gia con nhà giàu, nhưng cũng là một tay ăn chơi trác táng.

Nhưng làm sao các trưởng bối biết được nhiều như vậy, các trưởng bối chỉ biết rằng anh ta là một phần tử tri thức từ Mỹ trở về, một thanh niên đẹp trai có vừa có tài năng vừa anh tuấn, nhưng bọn họ không biết rốt cuộc anh ta đã hẹn hò với bao nhiêu cô bạn gái rồi.

Trần Nhiễm Âm cũng không thể không thừa nhận Mạnh Mục Thừa thực sự rất thông minh, thực sự có tài năng và học thức, không phải bằng cấp mua được bằng tiền mà là sự siêng năng của anh ta cũng là thật. Có thể nói anh ta đã sống ở một rừng hoa, đã hẹn hò với đủ loại phụ nữ, nhưng những cô bạn gái cũ của anh ta đều giàu có đến mức có thể thành lập Liên hiệp quốc.

Cô thở dài trong lòng, sau khi thay giày xong liền chế nhạo anh ta một câu: “Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Mạnh thiếu gia vậy mà cũng có thời gian rảnh rỗi đến thăm?”

Cô và Mạnh Mục Thừa cũng xem như là thanh mai trúc mã, mẹ của Mạnh Mục Thừa và mẹ của cô là bạn thân của nhau, cho nên cô và anh ta cũng xem như là lớn lên cùng nhau, tập đoàn Diệu Huy nổi danh ở thành phố Đông Phụ chính là gia đình của bọn họ.

Cô còn có một bí mật nho nhỏ, cũng chưa kể cho ai biết, rằng cô đã từng phải lòng Mạnh Mục Thừa, nhưng chỉ được hai tháng.

Đó là khi cô còn học cấp hai. Cô và Mạnh Mục Thừa học cùng lớp, học kỳ đầu năm lớp 7 ngồi cùng bàn, lúc đó cô bị ma quỷ mê hoặc nên mới thích anh ta, nhưng sau đó cô phát hiện anh ta rất đào hoa. Anh ta có thể yêu những cô gái khác trong khi yêu đương với cô, anh ta cũng có thể tặng cho những cô gái khác món quà tương tự khi tặng quà cho cô, vì vậy cô đã dừng lại đúng lúc trước bờ vực thẳm và dứt khoát kết thúc tình yêu mù quáng này.

Mạnh Mục Thừa đối với Trần Nhiễm Âm cũng bất lực: “Em không thể nói với anh một câu đàng hoàng sao?” Nói xong, còn tỏ vẻ đáng thương liếc mắt nhìn Tần Vi một cái.

Tần Vi tức giận trừng mắt nhìn con gái: “Người ta trêu chọc tới con sao? Sao lại nói chuyện kỳ quái như vậy.”

Bố cô Trần Hồng Bác cũng bước vào cửa, sau đó mẹ cô lại nói: “Con và Mục Thừa đã lâu không gặp nhau rồi phải không?”

Là rất lâu rồi không gặp, nhưng đối với cô không là vấn đề gì cả, cả đời không gặp nhau cũng không thành vấn đề.

Nhưng Trần Nhiễm Âm không trả lời, mang túi trên lưng quay người đi về phía phòng ngủ.

Mạnh Mục Thừa quay đầu nhìn bóng lưng của cô, hỏi: “Chuyến thăm nhà học sinh diễn ra thuận lợi chứ?”

Không cần nghĩ cũng biết, hẳn là bố mẹ cô đã nói với anh ta.

Trần Nhiễm Âm cũng không quay đầu lại, trả lời: “Cực kỳ thuận lợi.”

Thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn, còn đặc biệt vui vẻ nữa.

Mạnh Mục Thừa cảm động nói một câu: “Đúng là một giáo viên tốt.” Còn bổ sung thêm một câu: “Thật muốn trở thành học trò của em”.

Trần Nhiễm Âm cười lạnh trả lời: “Tôi cũng không chấp nhận học sinh quá lớn tuổi.”

Mạnh Mục Thừa: “…….”

Chậc chậc, cô nhóc thiếu chỉnh đốn này, thực sự rất thích chọc tức người khác.

Mạnh Mục Thừa quả thật là tới thăm các trưởng bối, cũng không làm phiền nhiều, ăn xong cơm trưa liền rời khỏi, sau đó Tần Vi lại bắt đầu mắng chửi Trần Nhiễm Âm: “Con…đứa nhỏ này, sao cứ thích chọc tức người khác vậy hả? Không biết nói chuyện không biết cách xử sự, cứ thấy Tiểu Mạnh làm gì là lại khiến cho người ta xấu hổ.”

Trần Hồng Bác cũng lên tiếng: “Bố biết con không thích cậu ấy, nhưng con cứ giả vờ là được rồi? Dù sao người ta cũng là khách.”

Ai mà biết được câu nói này của ông đã khiến bà xã nhà mình phải trố mắt tức giận.

Trần Nhiễm Âm phớt lờ sự tức giận của mẹ cô: “Con không thích anh ta thì giả vờ kiểu gì?”

Tần Vi càng thêm khó chịu: “Tiểu Mạnh tốt như vậy, vừa có học thức vừa có diện mạo, mấu chốt là phải biết tận gốc rễ, bố mẹ của nó cũng rất dễ sống chung!”

Trần Nhiễm Âm hiểu ý mẹ cô, bất lực đáp: “Đó là vì mẹ không biết anh ta là người như thế nào!” Nói xong, cô quay vào phòng ngủ và khóa cửa lại.

Tần Vị cũng rất bất lực, lười nói thêm câu nào nữa, thở dài một hơi, quay mặt lại trút giận lên ông chồng nhà mình: “Tất cả là do ông, nuông chiều cho lắm vào! Nhìn xem chiều chuộng nó thành cái dạng gì rồi? Vô pháp vô thiên!”

Bà xã nhà mình đang trong thời kỳ mãn kinh, Trần Hồng Bác không dám phản bác, đành cúi đầu uống trà.

Ngày hôm sau là thứ Hai, có lễ chào cờ, cần tới sớm hơn thường lệ 10 phút.

Trần Nhiễm Âm dậy lúc sáu giờ, tắm rửa rồi ăn uống vội vàng, sau đó chạy xe mô tô đến nơi làm việc – cô vẫn thích đi xe mô tô hơn lái xe Mercedes-Benz, nhưng giờ cô đã là giáo viên và cần phải làm gương, nên không thể đi những chiếc xe mô tô kiểu lạng lách đốt dầu nữa, mà là những chiếc có bàn đạp đằng trước, hình dáng thông thường, thường được gọi là: xe điện con rùa nhỏ.

Màu sắc của thân xe cũng trở nên khuôn phép, là màu trắng phổ thông.

Vào mùa hè trời thường sáng rất sớm, thời gian còn chưa đến sáu giờ rưỡi, ánh sáng vàng rực chói lóa từ phía đông đã ló dạng.

Trần Nhiễm Âm mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, bên ngoài phủ quần áo chống nắng màu trắng, khóa kéo được kéo lên trên, che mất nửa khuôn mặt; đầu đội một chiếc mũ chống nắng cùng loại với bộ áo liền quần, đeo kính râm đen trên sống mũi; phần thân dưới mặc quần thể thao màu xám nhạt và giày thể thao màu trắng, che kín cơ thể, thậm chí không để lộ mắt cá chân và không bao giờ để da tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thiêu đốt.

Bộ quần áo chống nắng này mẹ mua cho cô, có in hoa màu xanh lam, nhìn có vẻ hơi quê mùa, nhưng cô không quan tâm, dù sao cũng không ai nhận ra cô là ai.

Đến đường Kim Sa lại gặp phải tình trạng tắc đường.

Theo lý thuyết thì thành phố Đông Phụ không nên kẹt xe vào thời điểm này, nhưng nó cũng không thể chịu được sự bùng nổ của thế hệ thứ hai giàu có với cuộc sống về đêm vô cùng phức tạp——

Có một câu lạc bộ cao cấp ở giữa đường Kim Sa, hàng đêm sanh tiêu, ngợp trong vàng son.

Những người giàu có chơi trắng đêm, trời hửng sáng lại xếp hàng để về nhà, trên gương mặt cũng không tránh khỏi dáng vẻ nôn nao say rượu.

Không biết có phải do đêm qua có một bữa tiệc hoành tráng hay không, sáng nay có rất nhiều nam nữ nóng bỏng từ trong hội quán đi ra, đường Kim Sa vốn không rộng rãi, lại bị các loại xe sang chặn lại, càng không thể chui lọt.

Tài xế cùng phụ xe hỗn loạn trà trộn vào trong đó.

Một chiếc Ferrari màu trắng đang đậu trước xe điện của Trần Nhiễm Âm, mãi lâu vẫn không thấy nó di chuyển, mặc dù chiếc Rolls-Royce phía trước đã rời đi.

Từ phía sau xe, người đàn ông ngồi bên trong đang say sưa hôn một người phụ nữ thân hình nóng bỏng ngồi bên cạnh, anh ta không quan tâm đến việc nó có gây tắc đường hay không.

Trần Nhiễm Âm không thể vòng qua, bóp còi cũng vô dụng, phía sau còn một bức tường lớn.

Cô giận dữ bước ra khỏi xe, đi tới chỗ chiếc Ferrari, một quyền đấm vào cửa sổ.

Bên trong xe vẫn không có một chút động tĩnh.

Cô lại đấm quyền thứ hai.

Một lúc sau, cửa kính ô tô cuối cùng cũng hạ xuống, người đàn ông ngồi trong chiếc Ferrari tỏ vẻ cáu kỉnh, khó chịu: “Cô muốn chết à?”

Trần Nhiễm Âm khoanh tay, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Lái xe về phía trước đi, phía sau bị kẹt rồi.”

Người đàn ông liếc nhìn kính chiếu hậu, đúng là như vậy, anh ta bực bội thở dài, vừa định lái xe, người phụ nữ bên cạnh lạnh lùng nói: “Anh cũng không xuống xem thử cô ta có đυ.ng đúng xe của anh hay không à?”

Trần Nhiễm Âm: “......”

Tôi thật sự cạn lời.

Người đàn ông được nhắc nhở như nhớ ra điều gì đó, lập tức mở cửa xuống xe, bước nhanh về phía sau xe.

Đuôi xe không làm sao cả.

Nhưng anh ta vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nụ hôn bị cắt ngang, anh ta không thể dập lửa, thậm chí còn muốn thẳng tay đánh chết người phụ nữ này.

Nhìn bộ váy này không phải đồ cao cấp, là thứ rác rưởi quê mùa, càng nhìn càng muốn dạy dỗ cô một chút.

“Vương Đồng, anh điên rồi sao? Dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ấy? Cô ấy không dễ chọc đâu.”

Giọng nói của người đàn ông đầy chế giễu và đùa cợt.

Vương Đồng và Trần Nhiễm Âm đồng thời cùng quay đầu lại, nhìn về phía Mạnh Mục Thừa không biết xuất hiện từ lúc nào.

Trần Nhiễm Âm có chút cảm động, đã che kín như vậy rồi mà còn có thể nhận ra được cô, lại còn ở chỗ này, trong lòng không khỏi thở dài: Ôi, thật là một thứ tình yêu to lớn —

Mạnh Mục Thừa mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt và quần jean xanh. Trong đôi mắt nhỏ dài mang theo mấy phần ngà ngà say, quanh mắt đỏ bừng, trông anh ta giống như một thiếu gia say đến nỗi mơ mơ màng màng, trong ngực còn ôm một người phụ nữ xinh đẹp với bộ quần áo gợi cảm.

“Lái xe đi.” Anh ta nói với người đàn ông tên Vương Đồng, trong giọng nói say khướt mang theo ý cười, còn có chút chân thật đáng tin: “Đừng cản đường một cô gái xinh đẹp như vậy chứ.”

Vương Đồng nghe thấy lời anh ta nói, vừa xấu hổ vừa khách khí hướng Trần Nhiễm Âm nở nụ cười, lập tức leo lên xe của mình, lái đi.

Chướng ngại được giải tỏa, cuối cùng phía trước cũng thông suốt, Trần Nhiễm Âm lập tức leo lên xe điện nhỏ của mình, hất cằm nhìn Mạnh Mục Thừa đang đứng ở ven đường trong tay còn ôm lấy người phụ nữ: “Cảm ơn ân tình to lớn của anh nha.” Vừa mới dứt lời, cô đã vặn tay lái, một tiếng “vèo” chạy mất.

Ánh mặt trời phía đông chói mắt, Mạnh Mục Thừa hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

“Cô ấy là ai vậy?” Người phụ nữ xinh đẹp trong vòng tay có chút không vui, giọng điệu tinh tế kèm theo sự ghen tị. Mặc dù bọn họ chỉ tình một đêm, nhưng đêm qua trôi qua khá dễ chịu, Mạnh Mục Thừa rất ngọt ngào lại đẹp trai, ngay cả một sát thủ tình trường lão luyện cũng sẽ không khỏi cảm động.

Mạnh Mục Thừa thu hồi ánh mắt, cười khan một tiếng, đáp: “Một mỹ nhân xinh đẹp.”

Người đẹp có chút bất mãn: “Cô ấy thật sự là mỹ nhân sao?”

“Ừ, rất đẹp, cực kỳ hoàn mỹ.” Mạnh Mục Thừa khẽ rũ mắt xuống thở dài: “Chỉ là cô ấy chướng mắt tôi.”

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, nhìn anh ta trêu chọc: “Yo, Mạnh thiếu gia thật sự yêu đương rồi sao?”