Ngay lúc này thân thể của An Lộ trông vô cùng mê người, cô mở rộng hai chân giống như không một tiếng động mà quyến rũ cậu ta, cho dù là ở dưới bóng đêm mông lung mờ ảo, hai bầu vυ' trắng nõn của cô vẫn có thể hiện rõ lên một cách vô cùng rõ ràng.
Hữu Nam rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, nhanh chóng áp sát người vào.
Thử thăm dò mà đặt ngay trước cửa huyệt, vừa đẩy eo về phía trước một cái ngay lập tức liền tiến vào bên trong, còn há miệng ngậm lấy một bên đầṳ ѵú không ngừng liếʍ láp.
An Lộ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, liền thả lỏng cơ thể không ngừng rêи ɾỉ một cách không thèm kiêng nể: "A a … Thoải mái quá… Hữu Nam…"
Hữu Nam nhẹ nhàng gặm cắn đầṳ ѵú của người dưới thân, dưới háng thì không ngừng di chuyển thọc vào rút ra, tiểu huyệt chảy đầy mật dịch làm cho âm mao trên dươиɠ ѵậŧ của cậu ta cũng bị dính ướt, khi va chạm còn phát ra âm thanh bạch bạch bạch vang vọng khắp nơi.
"Có thích anh thao em như vậy không?"
"Thích… A a … Muốn mỗi ngày đều bị anh thao như vậy…"
"Mỗi ngày em đều ảo tưởng muốn làʍ t̠ìиɦ với anh như thế này sao?" Hữu Nam thở hổn hển dồn dập, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống thân thể mềm mại trắng nõn của An Lộ.
Hữu Nam liền cởϊ áσ sơ mi trên người mình ra, lau đi mồ hôi chảy ra trên cơ thể của hai người, sau đó ôm lấy chân của An Lộ tiếp tục ra vào.
Hữu Nam nhìn bên ngoài có cảm giác hơi gầy, nhưng mà vừa cởϊ qυầи áo liền có thể nhìn thấy từng khối cơ bắp hiện lên vô cùng rõ ràng, còn có cơ bụng sáu múi ở bên dưới.
Trên cổ mang một sợi dây chuyền đơn giản làm bằng bạc, làm cho xương quai xanh của chàng trai hiện lên càng thêm mê người, theo động tác phập phồng lên xuống, vòng cổ liền không ngừng lắc lư, làm cho An Lộ nhìn thấy cảm xúc liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt bên dưới bị thao mãnh liệt, rốt cuộc không nhịn được mà phun ra một đống mật dịch, lưu lại vệt nước hiện rõ ở trên mặt đất.
Hữu Nam bị cô siết chặt lấy liền cảm thấy qυყ đầυ tê dại, liền hung hăng thẳng lưng đâm vài cái, rốt cuộc không còn chịu được nữa, liền bắn ra một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c vô cùng nhiều vào trong tiểu huyệt.
Hai người mặt đối mặt mà cùng nhau thở dốc dồn dập một lúc, Hữu Nam mới chậm rãi từ từ rút dươиɠ ѵậŧ của chính mình ra, tiểu huyệt của An Lộ cũng bắt đầu đóng mở đóng mở không ngừng run rẩy, sau đó liền từ từ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c vừa mới bị bắn vào.
Sau đó hai người nhìn xung quanh tìm kiếm, liền phát hiện cả hai cũng không có mang theo khăn giấy, Hữu Nam liền cầm lấy cái áo lúc nãy mới vừa cởi ra, sau đó lau sơ qua mồ hôi trên người của cả hai, sau đó lau sạch hết dấu vết khả nghi trên mặt đất còn dính lại.
"Quần áo đều dơ hết rồi, không thể lau bên dưới được, để một lát nữa em trở về tự mình lau là được." An Lộ cự tuyệt việc Hữu Nam muốn lau bên dưới cho cô, sau đó mặc quần áo vào sửa sang lại đầu tóc cho bình thường.
Hữu Nam mới đưa An Lộ trở về nơi ở của cô, còn bản thân thì quay lại ký túc xá trong trường.