Khi Trương Tiểu Phương lớn lên, không còn cần cha mẹ chăm sóc nữa mà còn có thể làm được một số công điểm, chú và cô của cô thấy gia đình của anh trai càng ngày càng tốt hơn thì lại bắt đầu thân thiết với nhà cô. Năm đó, gần một năm rưỡi hiếm khi mới thấy đến thăm người cha già thì bây giờ lại rất thường xuyên đến nhà chơi.
Nhà của cậu và dì của cô thì cũng là người nghèo chí ngắn, ngược lại thì không dám nhúng tay vào chuyện của nhà cô. Nhưng mà bọn họ lại không có đầu óc ----- Không nuôi nổi con cái nhưng vẫn tiếp tục sinh nở, vì vậy cứ ba ngày hai lượt lại đến nhà xin tiền.
Trương Tiểu Phương cuối cùng cũng đã hiểu được vì sao trong sách thì cha của cô đã không thả Phương Kiếm Bình trở về thành phố rồi.
Lý do thứ nhất là do nguyên chủ thích Phương Kiếm Bình.
Trương Tiểu Phương vốn dĩ rất ngốc nghếch, Phương Kiếm Bình đi rồi mà cha mẹ cô lại già cả thì cô và hai đứa con nhỏ chắc chắn sẽ bị những người thân này bắt nạt đến mức không còn nhà để về.
Nếu đói chết thì còn đỡ, chỉ sợ là cô sẽ bị người ra trói đi và nhốt lại, trở thành một công cụ sinh con.
Trương Tiểu Phương lại tưởng tượng một chút, nếu hôm nay là ngày tốt của cô và Phương Kiếm Bình, hai người bọn cô còn chưa chạm đũa vào đồ ăn trên bàn thì đã bị những thân thích kia cướp sạch, sau khi ăn uống no đủ rồi còn thuận tay lấy thêm một chút dầu muối, gạo mì về nhà ---- thì cô liền cực kỳ tức giận.
“Không thể!” Trương Tiểu Phương lạnh lùng nói.
Cha Trương bị giật mình bởi giọng nói lớn của cô: “Không ---- Không thể gì?”
“Trong nhà có nhiều đồ ăn đến mức ăn không hết phải gọi bọn họ đến ăn à?” Trương Tiểu Phương hỏi lại.
Cha Trương nở nụ cười: “Đây dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của hai đứa, tuy rằng còn có thời gian sau này nhưng ngộ nhỡ không có thì sao? Cũng không thể chỉ đi đăng ký kết hôn thôi đúng không?”
Trương Tiểu Phương nghiêm túc suy nghĩ: “Đúng là không thể chỉ vậy.”
Cha Trương gật đầu, lòng già thấy thật vui mừng.
Phương Kiếm Bình cảm thấy ông vui vẻ quá sớm.
Trương Tiểu Phương: “Đến khi nào thì đi đăng ký kết hôn?”
Cha Trương nhìn về phía Phương Kiếm Bình: “Việc này thì nên làm sớm không nên làm muộn. Cha thấy hay là đi hôm nay luôn?”
Phương Kiếm Bình cảm thấy hơi gấp gáp.
Cha Trương nói: “Đã xảy ra chuyện như vậy thì cháu cũng không tiện trở về điểm thanh niên trí thức nữa. Buổi tối cũng không thể để cháu đến chuồng heo hoặc chuồng bò ngủ một đêm đúng không? Trời đã lạnh như vậy rồi, ngủ một đêm như thế là sẽ bị đông lạnh chết đấy. Cháu đi đăng ký kết hôn với Tiểu Phương thì buổi chiều có thể chuyển đến đây luôn.”
Phương Kiếm Bình muốn nói là Đoạn Y Nhiên mất trong sạch cũng không phải là do anh làm. Nhưng lời đến miệng rồi thì lại nghĩ đến Đoạn Y Nhiên đã coi người nọ trở thành anh, mà mọi người thì luôn có thói quen đồng tình với kẻ yếu, khẳng định sẽ trách anh không nhận lời thổ lộ của Đoạn Y Nhiên. Nếu chuyện giữa cô và anh làm tốt thì cô ta cũng không thể làm loại chuyện kia được.
“Hôm nay có thích hợp hay không?” Phương Kiếm Bình hỏi.
Cha Trương tính toán một chút rồi nói: “Mùng 8 tháng 10 Âm Lịch, ngày này hẳn là không tệ.”
Phương Kiếm Bình: “Vậy thì hôm nay đi, để cháu về điểm thanh niên trí thức lấy một số giấy tờ tùy thân.”
Cao Tố Lan nói: “Ăn cơm đã rồi hẵng đi.”
Cha Trương cũng gật đầu: “Lúc này, điểm thanh niên trí thức cũng đang khá loạn. Bây giờ cháu đi luôn thì cũng không thích hợp lắm, đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đoạn Y Nhiên.”
Trương Tiểu Phương thấy những người này đã quên mất cô thì nhịn không được phải nói: “Con còn chưa nói xong.”
Cao Tố Lan trừng mắt nhìn cô: “Con còn muốn làm gì nữa?”
Trương Tiểu Phương không khỏi nhíu mày: “Mẹ là mẹ ruột sao?”
Cao Tố Lan lập tức giơ tay lên.
Trương Tiểu Phương không dám nghịch ngợm nữa, thành thật nói: “Hôm nay là ngày con và Phương Kiếm Bình đi đăng ký kết hôn, con cảm thấy chuyện mời ai đến ăn cơm, làm những món ăn chay mặn như thế nào thì nên để con quyết định.”
Cao Tố Lan cảm thấy cô hình như lại muốn làm chuyện bậy bạ: “Con có thể làm được không?”
“Con không được thì còn có Phương Kiếm Bình mà. Cha mẹ lo lắng về con thì cũng nên yên tâm anh ấy chứ. Hơn nữa, hai người còn có thể giúp con làm cả đời à?”
Cha Trương vui mừng, con gái ngốc nghếch nhà ông cuối cùng cũng đã nói được một câu đàng hoàng rồi: “Bà nó à, Tiểu Phương nói đúng đấy.”
Trương Tiểu Phương: “Con còn chưa nói xong. Việc mời khách thì không ai được nói cho người khác biết, con không muốn Vương Thu Hương lại chạy đến nhà mình nữa đâu. Hai người cứ việc nấu cơm nấu đồ ăn, để con và Phương Kiếm Bình tự đi mời khách.”