Sau này chắc chắn sẽ có người dám.
Nhưng mà đây là vùng thôn thôn, tuy rằng tư tưởng của mọi người đã thoáng hơn hồi trước giải phóng, nhưng vẫn không thể chấp nhận được việc hai người đã ngủ cùng nhau rồi mà lại không kết hôn.
Vì lợi ích của tất cả mọi người, để có thể tồn tại bình yên, chống đỡ đến khi kết thúc cuộc cách mạng, cho dù Phương Kiếm Bình là một con quỷ xấu xí thì cô vẫn phải gả.
Hơn nữa, Phương Kiếm Bình có điều kiện như vậy thì Trương Tiểu Phương gần như hoàn toàn đồng ý.
Chưa nói đến chuyện kiếp này, chỉ nói chuyện kiếp trước thôi thì với điều kiện của Trương Tiểu Phương cũng không thể leo lên được người ưu tú như Phương Kiếm Bình.
Anh là người thủ đô, cha mẹ đều là các bác sĩ tài giỏi, ông nội của anh hình như còn là danh thủ quốc gia. Cô chỉ là người dân quê, cha của cô là chủ nhiệm trong sở tài chính của một thị trấn nhỏ, mẹ của cô là một nhân viên ngân hàng bình thường, ông bà nội cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Nếu không phải cách mạng mười năm khiến cho việc học bị gián đoạn thì Phương Kiếm Bình sẽ có thể trở thành một nhà khoa học hàng đầu, đây là thành tựu mà cô không thể so sánh được.
Vấn đề là Phương Kiếm Bình không thích cô.
Trương Tiểu Phương thật ra cũng không cần Phương Kiếm Bình thích mình.
Tình yêu của đàn ông là thứ không đáng tin nhất.
Chỉ cần không chán ghét cô là được rồi.
Đối với loại đàn ông đẹp trai như Phương Kiếm Bình thì mang về nhà làm bình hoa cũng rất đáng giá.
Nếu Phương Kiếm Bình có thể trong lúc sớm chiều ở chung mà thích cô, hoặc là tự nguyện sống cùng với cô thì với gen của Phương Kiếm Bình, con cái của hai người bọn cô chắc chắn sẽ không xấu được.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Phương Kiếm Bình không muốn sinh con với cô thì cô cũng không có thiệt thòi gì.
Được kết hôn với Phương Kiếm Bình còn có một ưu đãi nữa.
Chờ đến khi khôi phục kỳ thi đại học mà Phương Kiếm Bình không ly hôn với cô thì là tốt nhất, nhưng nếu anh ly hôn với cô thì cô sẽ có lý do để tiến lên – đi lên thành phố để tìm anh. Sau đó có thể danh chính ngôn thuận học tập và thi đại học, rời khỏi ngôi làng nhỏ này.
Sinh viên đại học trong những năm 70 – 80 chính là kho báu, tiền lương của một mình cô cũng đủ để nuôi sống gia đình ba người bọn cô.
Về sau nếu muốn kết hôn thì kết hôn, nếu không muốn kết hôn thì liền nói rõ với cha mẹ rằng cô muốn tìm một người giống như Phương Kiếm Bình. Cha mẹ cô chắc chắn sẽ không thể thúc giục cô được nữa.
Trương Tiểu Phương càng nghĩ càng cảm thấy chuyện kết hôn với Phương Kiếm Bình có trăm điều lợi mà không có điều hại nào.
Nhưng mà làm như thế nào mới có thể khiến anh cam tâm tình nguyện cưới cô được đây.
Cha Trương cũng đang đau đầu việc này.
Tuy rằng bây giờ đã không còn chuyện nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ thì phải kết hôn với người đó nữa, nhưng mà hai người bọn họ đã ngủ cùng với nhau rồi.
Ngủ cả đêm.
Nếu hai người bọn họ không kết hôn thì chưa nói đến việc chức vụ bí thư chi bộ thôn của ông sẽ không thể tiếp tục làm được nữa, mà từ nay về sau, một nhà ba người bọn ông sẽ bị người khác khinh bỉ. Chỉ riêng nước bọt của mấy người bàn tán thôi cũng có thể nhấn chìm bọn ông rồi.
Nếu như kết hôn thì Phương Kiếm Bình hiển nhiên không thích con gái nhà ông. Ông cũng không thể sử dụng quyền lực của bí thư chi bộ thôn để ép buộc anh được, ví dụ như sẽ không viết thư giới thiệu cho anh về nhà thăm người thân, không cho anh trở lại thành phố làm việc, v.v…..
Uy hϊếp thì chỉ được nhất thời mà thôi, không thể ép buộc người ta cả đời được.
Cha Trương và Phương Kiếm Bình đi đến bên cạnh phòng bếp thì nghe được lời nói của Cao Tố Lan, không thể không dừng lại. Cha Trương quay sang Phương Kiếm Bình, muốn nhìn xem anh suy nghĩ như thế nào.
Phương Kiếm Bình theo bản năng tránh ánh mắt của ông.