Cao Tố Lan muốn ngất xỉu cho rồi, sao bà lại sinh ra một đứa con gái không biết xấu hổ như vậy: “Con có thể nói ít đi hai câu được không?”
“Không thể!” Trương Tiểu Phương quay sang Phương Kiếm Bình: “Anh nói xem, anh có thích cô ta hay không?”
Phương Kiếm Bình thành thật lắc đầu.
Trương Tiểu Phương nhìn về phía mọi người, cả Vương Thu Hương ở trên đầu tường nữa, nâng cao cằm lên, cực kỳ đắc ý nói: “Thấy chưa, anh ấy nói thích tôi!”
*
Mọi người không hẹn mà cùng chuyển hướng nhìn về phía cô.
Hai vị công an nghi ngờ rằng có phải gió thổi quá lớn khiến cho từ “không” bị bay mất hay không.
Cao Tố Lan lại muốn bịt miệng cô lại, nhưng ngại mấy vị công an còn ở đây nên không dám ra tay.
Cha Trương thì hận không thể đá cô một chân bay về phòng phía tây của nhà mình luôn, mặt già của ông đã bị cô vứt đi hết rồi.
Phương Kiếm Bình thật sự rất muốn hỏi lại cô, đây là lời giải thích rõ ràng mà cô nói à?
Vương Thu Hương thì không có gì bất ngờ cả, không nói ra mấy lời khác thường thì không phải là Trương Ngốc rồi.
Trương Tiểu Phương đương nhiên cũng biết lời nói của cô trơ trẽn đến cỡ nào. Nhưng mà cô sợ rằng “không ra tay trước thì sau này sẽ gặp nạn” mất.
Phương Kiếm Bình bây giờ có thể trách cô nhưng sau này sẽ biết ơn cô thôi.
Người trẻ tuổi chưa từng trải sự đời, sẽ không biết việc kết hôn lấy nhầm vợ thì có thể phá hủy cả một cuộc đời đấy.
Trương Tiểu Phương nhìn lướt qua mọi người, cố ý hỏi: “Không tin à? Phương Kiếm Bình, anh nói xem, thích tôi hay là thích Đoạn Y Nhiên.”
Mọi người lập tức không nói gì được, đây không phải là nhảm nhí sao? Ở thời điểm quan trọng như này thì kẻ ngốc cũng biết là nên trả lời như thế nào.
Phương Kiếm Bình không ngốc, anh có chứng cứ ngoại phạm, nói chữ “thích” ra thì sẽ không còn động cơ gây án nữa, anh sẽ hoàn toàn trong sạch.
Người trong thôn cũng sẽ bởi vậy mà chúc mừng anh nhờ họa được phúc.
Nhưng vấn đề lịch sử của cha anh không rõ ràng.
Có câu nói là nếu không minh bạch thì cả đời sẽ không thể yên lòng.
Đối với một người có xuất thân mang điểm đen như anh thì ngoại trừ người có cùng xuất thân với anh, còn không thì sẽ không có nhà nào muốn gả con gái cho anh, ngay cả con gái của một nhà nông bình thường cũng vậy.
Chỉ là nếu anh nói ra thì bí thư chi bộ của thôn cho dù không muốn gả Trương Tiểu Phương cho anh thì cũng không được ---- Trương Tiểu Phương là một cô gái ngốc nghếch lại to gan, nhất định sẽ bởi vì vậy mà náo loạn với bí thư chi bộ thôn, sẽ nháo đến gà bay chó sủa, đến tận lúc ông ấy gật đầu thì mới thôi.
Phương Kiếm Bình không muốn nói lời trái với suy nghĩ trong lòng, cũng không muốn lừa gạt một người ngốc nghếch như cô: “Tiểu Phương rất tốt.”
Trương Tiểu Phương thật sự ngoài ý muốn, không ngờ xương cốt của anh ta lại cứng như vậy.
Ánh mắt của nguyên chủ thật không tồi.
Trương Tiểu Phương lại giả bộ cực kỳ đắc ý: “Đều nghe thấy rồi đúng không? Phương Kiếm Bình là của tôi, đừng có ai có ý nghĩ muốn cướp với tôi.”
Cao Tố Lan lo lắng nhìn con gái ngốc nghếch nhà mình, nói “rất tốt” thì cũng không tương đương với thích, lúc này Phương Kiếm Bình không nói được từ “thích” thì sau lại đồng ý cưới con bé cũng có được ích lợi gì đâu.
Nếu ngày nào đó hai vợ chồng già bọn họ đã lớn tuổi rồi, Phương Kiếm Bình sẽ ly hôn với con bé ngay lập tức mất.
Cha Trương nhịn không được thở dài một hơi.
Hai vị công an cũng cho rằng Phương Kiếm Bình sẽ vì trong sạch mà bóp mũi thừa nhận. Nhưng anh nói như vậy thì lại khiến cho hai người bọn họ coi trọng hơn một chút – Nhân cách như vậy thì càng không giống người có thể làm ra loại chuyện kia.
Vương Thu Hương hâm mộ, ghen tỵ với gia đình Trương Tiểu Phương. Nhưng cha của Trương Tiểu Phương là bí thư chi bộ thôn, lại là anh cả của dòng dõi đời này của bọn bà ta, bà ta cũng không dám làm chuyện xấu sau lưng nhưng lại không cam lòng lắm, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ở ngoài miệng.
Hơn nữa, bởi vì Cao Tố Lan là chị dâu, bà ta cũng không thể quá đáng quá, vì vậy liền chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một mình Tiểu Phương để bắt nạt: “Đồ ngốc!”
Trương Tiểu Phương nhướng mày, mẹ nó! Mỗi ngày bắt nạt nguyên chủ còn chưa đủ, bây giờ còn muốn bắt nạt cô sao?
Nhìn quanh bốn phía một chút, chổi và xẻng để ở nơi khá xa, cũng không có nhánh cây hay gậy gỗ nào ở gần, vì vậy Trương Tiểu Phương liền cởi giày ra ném.
Công an cuống quýt ngăn cản: “Trương Tiểu Phương!”
Trương Tiểu Phương dừng lại, ném giày xuống đất, hai tay chống nạnh nói: “Bà ta đang mắng tôi mà, các người điếc à?”