Phương Kiếm Bình thoáng chốc tức ngực khó thở, cuống họng đau đớn, trước mắt biến thành màu đen.
Trương Tiểu Phương không kiềm được, khụ một tiếng, đè xuống ý cười.
Phương Kiếm Bình vừa thấy con mắt cô cong lên, đầu càng đau. Hạ thấp giọng, tức giận nói: "Tôi lớn như vậy cũng chưa từng gặp loại người như cô, da mặt dày như vậy. Cô là con gái hả?"
Lần này đến phiên Trương Tiểu Phương không cười nổi.
Nguyên chủ làm ra việc này, tuy cô có ký ức của nguyên chủ nhưng như xem phim vậy. Ai gặp phải chuyện này lại nghe lời cha Trương nói thì sao có thể nhịn được.
Trương Tiểu Phương: "Tôi có phải không người khác không biết anh còn không biết à?"
Phương Kiếm Bình ngừng thở: "Cô --"
"Phương Kiếm Bình, sao không nói chuyện vậy?"
Tiếng cha Trương lại truyền đến.
"Nhanh, đừng nói nữa." Cao Tố Lan hoảng loạn đi tới ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Ông xem, quần áo của đồng chí Tiểu Phương và Tiểu Phương nhà chúng ta kìa. Nhất định là con bé nhà chúng ta làm ra."
"Con bé ngốc lại làm gì vậy?"
Thanh âm xa lạ khiến Trương Tiểu Phương không khỏi ngồi xuống.
Phương Kiếm Bình cuống quít quay mặt qua chỗ khác.
Trương Tiểu Phương hỏi gì đó, cúi đầu vừa nhìn thấy một vùng trắng lóa, cuống quýt kéo chăn trùm lại mình.
Mặt Phương Kiếm Bình ửng đỏ không ngừng, thở cũng không dám thở mạnh.
Cha Trương vội vàng nói: "Không, không có gì."
"Không đúng sao. Tôi vừa nghe thấy hai người gọi Tiểu Phương, Bình gì đó? Chị dâu, cầm cái gì vậy?"
Phương Kiếm Bình chuyển qua cạnh cửa chặn lại, sợ bà ta đột nhiên xông tới.
Trương Tiểu Phương cảm thấy giọng nói này vô cùng chói tai, như là từng nghe thấy ở nơi nào -- trong đầu hiện ra một đoạn ký ức không thuộc về cô.
Toàn thôn họ Trương có 90% người họ Trương. Trong đó có một nửa trên ba đời đều là họ hàng gần. Người này là thím trong dòng họ của Trương Tiểu Phương. Chồng bà ta với cha Trương Tiểu Phương cùng một bà nội. Cha Trương Tiểu Phương lớn nhất, chồng bà ta đứng thứ chín, tên khác là Trương Lão Cửu.
Nguyên chủ chưa từng gọi thím chín. Vì người đàn bà này xem thường mẹ cô, cảm thấy bụng bà không mắng đẻ, không sinh được con trai thì thôi, sinh ra con gái còn không có đầu óc.
Bà ta từng không ít lần trào phúng nguyên chủ.
Không dám ra tay đánh là bởi vì nguyên chủ sức lớn, không có đầu óc, gϊếŧ người không phạm pháp.
Có lẽ trời cao cho cô tứ chi phát triển, vì vậy rút đi một phần tâm trí của cô.
Trương Tiểu Phương thu hồi tâm tư, nghe thấy bà ta vẫn còn hỏi liên tục, bèn bắt chước Phương Kiếm Bình nhảy xuống giường phủ chăn lên.
Phương Kiếm Bình kéo cô: "Làm gì?"
Trương Tiểu Phương: "Vương Thu Hương rãnh rỗi không có chuyện gì làm thích nghe ngóng chuyện thiên hạ. Cha mẹ tôi mà không nói ra được lý do khiến bà ta hài lòng, bà ta sẽ hỏi mãi."
Vương Thu Hương nhà ở phía đông nhà họ Trương.
Phòng ốc nông thôn sập xệ, tường viện không thể cao hơn nhà ở, bức tường cao nhất cũng chỉ cao một mét năm một mét sáu.
Người đàn bà cao một mét năm nhón chân lên có thể nhìn thấy tình huống nhà bên cạnh. Nếu như đặt hai cục bùn bên góc tường thì không khác mấy ở trong nhà mình.
Vương Thu Hương cao một mét năm bảy, nhón chân là có thể nhìn thấy tình huống ở bên này.
Nhưng như thế rất không thoải mái.
Trương Tiểu Phương đoán bà ta sẽ chèn ghế nằm trên đầu tường như trước kia, nhìn nhà họ Trương như xem chuyện vui
Cha mẹ nguyên chủ cao ráo, làm việc kiếm đủ công điểm. Nguyên chủ sức lớn, cũng đủ công điểm. Một nhà ba người nguyên chủ kiếm công điểm nhiều như đàn ông, vì thế cuộc sống rất dư dả.
Vương Thu Hương có hai đứa con phải nuôi, bà ta và Trương Lão Cửu đều yếu ớt, hai người không làm bằng nguyên chủ, vì thế cuộc sống túng thiếu. Vương Thu Hương không dám tìm chị em dâu đòi tiền, nên cả ngày nhìn chằm chằm nhà nguyên chủ. Mỗi khi nhà nguyên chủ nhà luộc bắp, nấu bánh ngô hoặc làm những món ngon khác, bà ta sẽ ghen tị lèm bèm liên tục.
Mẹ nguyên chủ Cao Tố Lan nghe mà phiền lòng, sẽ cho bà ta một hai cái bánh ngô.
Ăn quen rồi, Vương Thu Hương càng thích nhìn chằm chằm bên này. Mỗi lần đến giờ cơm đều sẽ bò tới trước nhìn một chút, sợ bỏ qua một hạt gạo, một cọng rau.
Năm nay là năm thứ ba Phương Kiếm Bình ở đội sản xuất họ Trương, không ít lần nghe người ta nói chuyện của Vương Thu Hương – cái miệng không ai địch nổi.
"Cô đi ra thì có tác dụng gì?"
Trương Tiểu Phương: "Bà ta sợ tôi."
Phương Kiếm Bình không yên lòng, dặn dò: "Trước khi nói chuyện cô phải suy nghĩ kỹ càng, đừng chưa nghĩ đã nói ra."