Thông báo vừa nhảy ra, không chỉ khiến đám fanti đóng băng, mà trái tim của đối phương cũng đông cứng lại.
Có người lên kênh thế giới nói.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó Khanh Yêu, vừa vào trận chưa được năm phút đâu, có còn cho người ta chơi game nữa không!”
“Giải cứu con tin” có kênh đội, kênh thế giới và kênh phụ cận, ba loại kênh đều có thể dùng giọng nói, nhưng mà đây là trò chơi đối chiến, hai bên gặp mặt liền choảng nhau, nói chuyện luyên thuyên để làm gì?
Lúc này số 2 đang yên vị ở nơi bằng phẳng của quảng trường, cho nên hắn không sợ hãi nói.
“Anh trai, trò chơi thôi mà, anh ở trên thế giới lải nhải không ngừng vậy!”
[Số 2 có điểm đáng yêu nha.]
[Tay súng bắn tỉa của đối phương ngáo à, chẳng lẽ không biết bản thân phải che giấu vị trí?]
[Người tiên phong và người điều trị của bọn họ lại còn không có ở đây.]
“Người tiên phong chắc chắn đã về nhập bọn rồi.” Cố Thanh Nghiêu đã ra tay một lần, bây giờ tiếp tục đợi ở tòa 10 cũng không còn ý nghĩa, anh dùng khiên che chắn để quan sát bên ngoài “Nhưng người điều trị không chừng còn đang trên đường.”
[Tốt, tốt, người tiên phong bị anh chơi thành thích khách, tôi đoán là người điều trị của đối phương đến bây giờ vẫn chưa biết mình chết như thế nào.]
Cố Thanh Nghiêu không phản ứng, anh hỏi số 1: “Muốn tấn công không?”
Nếu đã biết tay súng bắn tỉa của đối phương ở đâu, số 2 có thể trở về vị trí cũ, số 1 hơi suy nghĩ, dứt khoát nói.
“Số 4 tìm vị trí bắn tỉa, số 3 và số 5 đứng tại chỗ, chờ số 2 quay lại chúng ta thử thăm dò tấn công.”
Lần tấn công này, chỉ có vài người thì không thể đủ lực, thiếu một người sẽ dễ dàng khiến cả đội bị tiêu diệt.
Muốn mua trang phục trong trò chơi cần phải dùng nhân dân tệ, nhưng Cố Thanh Nghiêu là loại người dựa vào kỹ năng để thắng, không hề quan tâm đến trang phục.
Nhưng khi hai đội mặt đối mặt, trang phục cao cấp của đối phương trong nháy mắt khiến mọi người ghen tị.
Số 2: “Chết tiệt, đυ.ng phải người chơi nhân dân tệ à?”
Cố Thanh Nghiêu nhanh chóng tiến vào, người tiên phong của đối phương đã chết một lần nên rất cẩn thận, hắn đi đường vòng, muốn gϊếŧ người điều trị trước.
Số 1 thấy vậy liền sốt ruột, vội vàng hô to: “Người điều trị, người điều trị! Số 2 bảo vệ người điều trị!”
Số 4 bên này cũng nóng nảy, không biết nhắm họng súng vào nơi nào: “Còn tôi?”
Cố Thanh Nghiêu chuẩn bị chặn xạ thủ của đối phương thì nghe kênh đội đã loạn thành một đoàn, bất đắc dĩ mở miệng: “Số 4, người quan sát của bọn họ ở trong nhà, chú ý tay súng bắn tỉa một chút.”
Giờ phút này số 5 cảm thấy đằng trước có hổ, đằng sau có sói, hắn là người điều trị, dù trong tay đang cầm súng hắn cũng cảm giác nhỏ bé đáng thương bất lực.
[Khanh Yêu trở về cứu người điều trị đi kìa.]
[Làm người tiên phong mà tùy hứng, không thèm chú ý đến người điều trị.]
“Người tiên phong của bọn họ đi vòng qua tòa 6, không đυ.ng mặt, cho nên không cần xóa dấu chân.”
[Đây là vấn đề về dấu chân à? Anh thử làm xạ thủ đi!]
[Tay súng bắn tỉa có thể headshot.]
[Không có bình máu của người điều trị, tôi cảm thấy trận đấu không thể kéo dài.]
[Khanh Yêu muốn gϊếŧ người tiên phong hay người quan sát?]
Cố Thanh Nghiêu vừa tiếp cận xạ thủ, đột nhiên anh cảm thấy không đúng, anh nhanh chóng di chuyển con chuột, giây tiếp theo, viên đạn nổ tung chỗ dưới chân anh!
Đạn của súng bắn tỉa!
Cố Thanh Nghiêu gõ bàn phím, dứt khoát nhảy cửa sổ trốn vào tòa 3: “Số 1, tay súng bắn tỉa của đối phương không đổi vị trí.”
Cố Thanh Nghiêu phát hiện vốn dĩ anh muốn né viên đạn, nhưng lại khiến anh thiếu chút nữa bị bắn trúng.
Tài thiện xạ lệch khỏi quỹ đạo này khiến anh chịu phục.
Số 1 nghe vậy có chút buồn bực, tay súng bắn tỉa bị lộ vị trí mà vẫn không di chuyển, còn ý thức là bản thân đang chơi game không?
Thao tác gà mờ gì đây?
Nhưng trong trò chơi, có không ít tay mơ mơ hồ xử lý được đại thần.
Bởi vì tay mơ không có ý thức rời đi, cho nên những đại thần đầy kinh nghiệm căn bản không đoán được tay mơ trốn ở nơi nào, cho đến khi bị bắn lén, chết đến nghẹn khuất.
[Thao tác của tay súng bắn tỉa đối phương 666.]
[Thao tác này đỉnh nha!]
[Nhìn Khanh Yêu không có liêm sỉ đi bắt nạt tay mơ kìa.]
Cố Thanh Yêu nhận ra tay súng bắn tỉa của đối phương là người mới, anh lập tức từ bỏ xạ thủ.
Anh cất dao găm vào túi, bàn tay linh hoạt thao tác trên bàn phím, thừa dịp xạ thủ đối phương không để ý, trực tiếp leo lên từ bên ngoài tòa 2!
Cho đến tầng 18, Cô Thanh Nghiêu trèo vào cửa sổ, anh không tìm thấy tay súng bắn tỉa, nhưng trên mặt đất có một chuỗi dấu chân vô cùng rõ ràng…
“Số 1, tôi gϊếŧ tay súng bắn tỉa trước.”
Số 4 lúc này không nói nên lời, đặc biệt là khi hắn nghĩ đến bản thân vừa bị tay mơ xoay vòng.
Hắn tìm nửa ngày không thấy đối phương, còn tưởng mình gặp phải đại thần với kỹ năng ẩn nấp đỉnh cao.
Cho nên hắn từ bỏ tay súng bắn tỉa của đối phương, tính gϊếŧ người quan sát trước.
Nào nghĩ đến…
Cố Thanh Nghiêu tìm thấy tay súng bắn tỉa đối phương ở tầng 19.
Đối phương nhìn thấy Cố Thanh Nghiêu, tựa hồ rất kinh ngạc, hắn ném súng bắn tỉa trong tay, hoảng loạn chạy trốn, thậm chí còn có ý nghĩ kỳ lạ là nhảy cửa sổ.
Cố Thanh Nghiêu cười tủm tỉm đem dao găm từ túi ra.
“Sao nghĩ quẩn như vậy, muốn nhảy lầu tự sát à?”
“Anh trai nhỏ, em mới chơi trò này không lâu, anh có thể tha cho em một mạng được không?”
Cố Thanh Nghiêu không nghĩ tới đối phương là con gái: “Con gái?”
[Wow, vận khí Khanh Yêu thật tốt, ở “Giải cứu con tin” cũng gặp được em gái nhỏ!]
[Con gái! Là con gái! Trò chơi này có con gái!]
[Sao anh biết đó không phải là một em gái dễ thương?]
[Con gái, là con gái! Khanh Yêu hạ thủ lưu tình.]
Cố Thanh Nghiêu nhấn chuột, nhân vật tiến lên, ngón tay gõ phím trực tiếp cắt yết hầu của người điều trị.
“Tôi chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, chẳng lẽ mấy người còn không hiểu tôi?”
Cố Thanh Nghiêu dứt khoát gϊếŧ đối phương, mà lúc này ở bên dưới hai đội đã chạm mặt, âm thanh thịch thịch thịch của súng máy không ngừng vang lên trong hẻm nhỏ.
Cố Thanh Nghiêu đánh dấu vị trí tử vong của tay súng bắn tỉa đối phương, sau đó từ đường cũ trượt xuống.
Thao tác này là một bài kiểm tra kỹ năng, cần phối hợp chuột và bàn phím mới có thể nhảy chuẩn xác đến đường ống điều hòa.
Tuy xuống cách này tốc độ nhanh, nhưng rất dễ dàng bị tay súng bắn tỉa bắn trúng, hơn nữa nếu không cẩn thận bị rơi xuống, nhẹ thì cũng mất nửa thanh máu.
Cho nên rất ít người chơi leo tường ngoài.
Khi anh trượt xuống, hai đội phía dưới đã đánh nhau nảy lửa.
Một lúc sau, số 4 bị người tiên phong của đối phương xử lý.
Số 2 dùng một trăm viên đạn tạo thành mạng lưới hỏa lực, nhưng không thể duy trì thời gian dài, tầm bắn của súng máy không đủ dài.
Hắn miễn cưỡng cứu được người điều trị, số 4 vì nổ súng làm bại lộ vị trí nên bị xạ thủ đối phương quét chết.
Tay súng bắn tỉa của hai bên đều đã chết, kết quả hòa, số 1 phán đoán thế cục một chút rồi nhanh chóng phân tích: “Số 4, sau khi hồi sinh cậu đi theo số 3 đánh dấu vị trí lấy vũ khí của đối phương, tập trung vào người quan sát.”
“Được.” Số 4 dứt khoát nói.
Cố Thanh Nghiêu trong nháy mắt đi tới nơi số 4 tử vong, trò chơi này không có bản đồ nhỏ, muốn tìm người phải dựa vào kinh nghiệm, cho nên anh trực tiếp đi vào, dự tính theo kế hoạch cũ gϊếŧ xạ thủ.
Đúng lúc này, trên kênh thế giới, cô gái kia nóng nảy chửi mắng.
“Khanh Yêu kia, chờ tôi luyện kỹ thuật thật tốt, tôi nhất định gϊếŧ anh tè ra quần!”
[Em gái trâu bò!]
[Trước khi chết là em gái dễ thương, sau hiện tại lại dữ dằn như vậy?]
[Tính cách đột biến quá, tôi không chịu nổi…]