[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 38: Phòng chứa Bí mật ( Phần 1 )

----------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------------

Mấy ngày sau đó, Fanny cũng không nói với Ann một lời nào. Ăn cơm, đi học Fanny đều cố ý ngồi cách cô ra. Ann vài lần tính định mở miệng cùng Fanny xin lỗi, nhưng cô nàng lập tức xoay người đi, hoặc là không thèm để ý đến cô.

Trời ạ, có ai biết làm sao để cùng với đứa nhỏ đang phát giận này giải thích làm sao không ? Mà Ann cũng phát hiện bản thân cô giải thích cũng không rõ ràng lắm. Cô không thể nói mình biết rõ cốt truyện. Ginny chính là người mở Phòng chứa Bí mật, cậu vạn lần đừng cùng với em ấy giao tiếp nhiều quá. Cũng không thể giải thích là bộ ba vai chính có tác giả che chở, sẽ không xảy ra chuyện gì, mà Dumbledore sẽ nhanh chóng khôi phục chức vị. Lại nói cô muốn xin lỗi, nhưng mà xin lỗi vì cái gì bây giờ ? Cô không thể nói Ginny là người nguy hiểm ? Suy xét đến cuối cùng, cô phát hiện mấy lời Fanny nói đều là biểu hiện bên ngoài của cô, muốn giải thích cũng không thể giải thích được.

Ann cảm thấy mình rơi vào bế tắc, còn là bế tắc khó giải quyết được. Cũng may ở môn Biến hình, giáo sư McGonagall vẫn bảo là sẽ kiểm tra, hỏi bài như học kì trước.

Ann liền lợi dụng cơ hội này, mỗi lần rảnh rỗi là dùng ánh mắt đáng thương nhìn Fanny, một góc nhìn thì là muốn hòa hoãn quan hệ với Fanny, còn một góc nhìn khác là kiểm tra môn Biến hình cuối năm thật sự chỉ có thể nhờ vả Fanny, rốt cuộc thì người còn lại có thể hỗ trợ giúp đỡ nâng cao thành tích của cô, học bá thì còn đang nằm ở bệnh viện.

Buổi tối ở kí túc xá Slytherin, Ann ôm cuốn vở ghi chép môn Biến hình, giữ vững nguyên tắc kiên trì không từ bỏ, đứng ở bên cạnh Fanny đang làm bài tập, không nói lời nào cứ dùng ánh mắt đáng thương nhìn chằm chằm Fanny.

Lúc đầu Fanny cũng không thèm quan tâm Ann, được hơn nửa tiếng, cô nàng bất đắc dĩ buông bút lông ngỗng xuống, Ann như vậy đã rất nhiều ngày, hơn nữa cậu ấy rất tội nghiệp, ít nhất là ở lớp học Biến hình, cô nàng đã động lòng trắc ẩn, nhưng cô nàng cũng không muốn tha thứ ngay lập tức cho Ann, xoay người nhìn ánh mắt đáng thương của Ann, vươn tay, giọng điệu lạnh nhạt như chỉ đang xử lí chuyện công việc " Đem sổ ghi chép tới đây, tớ chỉ hướng dẫn sơ thôi."

Ann lập tức nở nụ cười, hai tay đưa cuốn sổ qua, trong lòng âm thầm giơ ngón V, một khởi đầu tốt nha. Nhưng Ann biết rõ hiểu lầm của hai người chưa được hóa giải, Ann và Fanny nói chuyện ngoài mấy thứ liên quan tới môn Biến hình cũng không nhiều hơn được mấy câu.

Cách ngày thi môn thứ nhất còn ba hôm, ở thời gian bữa sáng, hiệu trưởng tạm thời là giáo sư McGonagall tuyên bố một tin tức.

" Ta có một tin tốt muốn báo cho các trò." Giáo sư nói xong, cả nhà ăn không những yên tĩnh mà còn ồn ào hơn.

" Cụ Dumbledore trở lại !" Có mấy người vui vẻ kêu to.

" Bắt được Người thừa kế của Slytherin." Dãy bàn Ravenclaw có một nữ sinh hô lên.

" Quidditch được thi đấu trở lại !" Wood cũng hưng phấn nói.

Chờ những tiếng ồn ào giảm lại, giáo sư McGonagall nói " Giáo sư Sprout nói cho ta, cây Nhân Sâm có thể thu hoạch rồi. Đêm nay, chúng ta có thể khôi phục lại những người đã bị hóa đá. Điều này chỉ ra là, từ bọn họ chúng ta có thể biết được lúc ấy là ai, hoặc thứ gì tấn công bọn họ. Ta rất hi vọng, một năm đáng sợ này sẽ kết thúc bằng việc chúng ta bắt được hung thủ."

Toàn bộ đều vỗ tay hoan hô, Ann để ý tới Fanny lần đầu tiên trong mấy ngày này lộ ra một nụ cười. Ann thầm nghĩ kì nghỉ hè sắp tới có vẻ thuận lợi một chút rồi, hi vọng chuyện này mau chóng trôi qua.

Khi Ann dùng bữa xong, thì Fanny đã ăn xong rời khỏi trước rồi, mấy ngày nay đều như thế, Ann cũng không giận dỗi gì cô nàng, cô dùng khăn lau miệng đứng dậy chuẩn bị rời đi thì giáo sư Snape đi tới, dùng giọng nói trầm thấp không thay đổi của mình nói "Trò Stokes, cây Nhân Sâm trưởng thành rồi, giáo sư Sprout cần trò giúp đỡ bà ấy một chút, đi đi nhớ trở về trước giờ cấm túc."

" Vâng giáo sư, con lập tức đi ngay."

Ở nhà kính, Ann cùng với giáo sư Sprout và một học sinh lớn nhà Hufflepuff hoàn thành việc chuẩn bị cho cây Nhân Sâm. Giáo sư Sprout rất vui vẻ, trước khi đi còn nói với Ann " Ann, ta biết có một người bạn của trò cũng bị hóa đá, đừng lo lắng, qua đêm nay bọn họ đều sẽ khỏi."

Ann tâm trạng cũng rất vui vẻ, so với việc được tự tay thu thập thực vật cao cấp thì không giống nhau, trong lòng cô vui vẻ vì tối nay Hermione đã có thể tỉnh dậy. Ann tự giải thích cho bản thân là vì cô nhớ đến sổ tay ghi chép môn Biến hình của Hermione.

Thu hoạch xong, áo choàng của Ann dính không ít bùn đất, cô cũng không đến nhà ăn mà trực tiếp về kí túc xá Slytherin, dự định tắm rửa xong rồi mới đi dùng bữa tối.

Nhưng vừa vào tới kí túc xá, Ann đã cảm thấy bầu không khí rất quái lạ, Fanny không có ở đây, ba người kia thì đều im lặng mà thu dọn đồ đạc bỏ vào rương da.

Trong lòng Ann liền dâng lên một dự cảm không ổn " Pansy!" Ann đi tới chỗ Pansy hỏi " Xảy ra chuyện gì ? Tại sao mấy cậu lại thu dọn đồ đạc ?"

Pansy liếc nhìn Ann một cái, động tác cũng không ngừng lại, giọng điệu không giống như lúc trước hơi ngông nghênh, buồn bã nói " Giáo sư McGonagall bảo toàn bộ học sinh trở về phòng sinh hoạt, giáo sư Snape vừa tới nói rằng toàn bộ chúng ta thu dọn hành lí ngày mai trở về nhà. Bởi vì có người vừa mới bị tấn công, hơn nữa các cậu ấy còn bị quái vật bắt đi. Thầy ấy còn nói ..." Giọng nói của Pansy càng nhỏ hơn " Nói là Hogwarts có thể phải đóng cửa..."

Ann chú ý tới Pansy vừa mới dùng từ, Ann trở nên hoảng loạn hỏi " Pansy cậu vừa nói các cậu ấy ? Mấy người họ là ai ?" Ann lại quét mắt nhìn quanh kí túc " Còn nữa, Fanny đâu rồi ?"

" Giáo sư Snape nói, quái vật đã bắt đi Ginny Weasley của Gryffindor và Fanny...."

"Chết tiết..." Ann không nhịn được nhỏ giọng chửi một câu, trong đầu cô hiện lên hình ảnh ở thư viện, Fanny chắc là tìm Ginny nói về chuyện cây Mắc Cỡ rồi bị cuốn nhật kí của Voldemort cùng bắt đi. Hiện tại phải làm sao đây ? Harry và Ron nhất định sẽ đi cứu Ginny chuyện này cô biết. Ginny sẽ không sao, cô cũng biết. Nhưng còn Fanny ? Fanny không thân thiết với Harry và Ron lắm, có khi nào cô nàng sẽ xảy ra chuyện không ? Ann không thể nói trước được.

Nếu cô bé mà có chuyện gì thì kẻ phải có trách nhiệm lớn nhất là mày ! Một luồng âm thanh vang lên trong đầu Ann Vì mày tặng cái cây Mắc Cỡ, nên Ginny mới đi tìm cô bé.

Vô số luồng suy nghĩ xoay vòng trong đầu Ann, cuối cùng cô vẫn đưa ra quyết định đi tới Phòng chứa Bí mật một chuyến. Nếu Fanny có chuyện gì xảy ra, lương tâm của Ann sẽ không qua được cửa này. Nhưng mà cô cần phải chuẩn bị một chút, còn phải tìm hai người vai chính cùng nhau hành động.

Ann chạy tới bàn học, lôi ra rương gỗ nằm ở dưới, nhanh chóng mở ra quét mắt nhìn một cái, rồi vội vàng cầm lấy một túi vải và cái hộp nhỏ, đem quăng vào túi đựng bên hông, không quan tâm mấy lời dò hỏi của Pansy chạy ra ngoài kí túc.

Lúc này mấy người vai chính chắc là đã biết được tin tức, bọn họ sẽ đi đâu ? Ann vừa chạy vừa nghĩ, tình tiết truyện đại khái là Harry, Ron và Lockhart đi vào con đường ngầm ở nhà vệ sinh của Myrtle. Bản đồ của Hogwarts hiện lên trong đầu Ann, cách gần văn phòng của Lockhart tới đó trước vậy.

Ở cửa văn phòng Lockhart, Harry và Ron đang chỉ đũa phép vào hắn, uy hϊếp hắn cùng bọn họ tới nhà vệ sinh của Myrtle. Ann chạy đến nơi vừa đúng lúc thấy được cảnh này, Lockhart nhìn Ann vội vã la lớn " Trò Stokes, thật tốt quá, ta nghĩ trò nên ...."

Nhưng câu trả lời của Ann là rút đũa phép ra chỉ về phía hắn " Câm miệng !" Cô nhìn về Harry hỏi "Các cậu đã biết Phòng chứa nằm ở đâu rồi phải không ?"

Harry gật đầu, vội vàng trả lời " Hermione giải ra được rồi, là một con rắn, tụi mình suy đoán là ở nhà vệ sinh của Myrtle...."

Không chờ Harry nói xong, Ann hỏi lại một vấn đề " Fanny bị bắt đi phải không !"

Ron lập tức hoàn hồn, giọng nói nức nở như muốn khóc " Con rắn đó đã đem Ginny và Fanny bắt đi ..."

" Được rồi, không còn thời gian nữa để giải thích, chúng ta mau nhanh chóng chạy tới cứu họ..." Ann giọng nói kiên định, gia nhập vào nhóm của Ron và Harry.

Đến nhà vệ sinh của Myrtle nói vài câu, tìm được một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng. Ann nói " Là chỗ này, Harry mau tới đây nói vài câu Xà khẩu cho nó mở ra đi !"

" Mở ra !" Harry nói một câu tiếng Anh.

Ron lắc đầu "Thất bại, bồ là đang nói tiếng người..."," Harry, coi nó như một con rắn thật." Ann nói.

Harry hít một hơi, chờ đến lúc nói chuyện thì âm thanh cậu phát ra đã kì quái lạ lùng. Ngay tức thì cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

Ron hít hà một cái, Harry nhìn bên trong đen ngòm không thấy đáy, kiên định nói "Tớ muốn đi xuống" "Tớ cũng phải đi" Ron nói.

" Hai cậu từ từ !" Ann đứng một bên đang dùng đũa phép chỉ vào Lockhart, hất đầu về phía lối vào nói " Nếu muốn giải cứu học sinh, đương nhiên là vị giáo sư có ma lực cao cường này xung phong đi đầu." Ann lúc này vẫn không quên châm chọc Lockhart.

Lockhart mặt mày trắng bệch, giọng nói khẩn khoản cầu xin " Mấy trò làm vậy thì được gì chứ ? Có lẽ bọn họ đã ..." Hắn còn chưa nói xong, Ron đã dùng đũa phép thọc vào lưng " Ann nói không sai, ông xuống trước."

Lockhart đem hai chân thả vào, tay vẫn nắm chặt cái miệng ống " Nghe ta nói đi, mấy trò ..."

Harry gỡ tay hắn ra, Ron đẩy một cái, hắn liền rơi thẳng xuống phía dưới, Ann nhìn về Harry và Ron gật đầu" Làm tốt lắm !"

" Tụi mình cũng phải mau xuống !" Harry nói rồi chui người vào trong, cậu nhìn Ron và Ann gật đầu một cái, thả tay ra liền rơi thẳng xuống.

Ron cũng đi theo, Ann đem đũa phép nhét vào áo choàng, vỗ vào cái túi to đựng hai món đồ lúc này, dùng tiếng Trung nói " Trời xanh phù hộ"

Đi xuống ống trượt cảm giác như là lao xuống một cái động đen không đáy, có cái gì đấy cứ nhão nhão dính dính. Ann cảm thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút cô xuống. Ann biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục. Nhưng mà cô còn một suy nghĩ khác, đường nước ngầm của Hogwarts cũng không tồi, chẳng trách trời mưa xối xả thì trường học vẫn không bị ngập.

Cái suy nghĩ này vừa lóe lên, Ann đã rơi xuống mặt đất. Cô từ ống văng ra, té một cái uỵch xuống một cái sàn ẩm ướt. Đây là một cái hầm tối om nhưng đủ cao và rộng để đứng thẳng người.

Ở cách cô không xa, Lockhart người dính bùn đất, sắc mặt tái nhợt đang đứng đó, Harry và Ron cầm đũa phép đứng kế bên hắn.

Ann đứng dậy, ghét bỏ nhìn quần áo của mình. Lúc đầu nó đã dính bùn đất, bây giờ còn bị ẩm ẩm của nước bẩn, mấy chuyện mạo hiểm này đúng thật là chỉ hợp với đám nam sinh.

" Tụi mình chắc là đang ở phía dưới của trường học, khoảng trăm mét đó." Harry nói, âm thanh vang vọng trong hầm tối "Chắc là dưới đáy hồ rồi." Ron nói.

" Lumos" Ann rút đũa phép ra đọc bùa chú, cô nhìn con đường tối đen phía trước " Mau đi thôi, nhanh chóng tìm mấy người họ."

Bốn người bước chân lạch cạch đạp lên nền đất ẩm ướt, tiếng chân vang rất to. Đường hầm tối đen đến nỗi bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được một đoạn ngắn phía trước mà thôi. Đã vậy ánh sáng đầu đũa phép chiếu bóng họ lên vách tường ẩm ướt, bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau, nhìn như mấy con yêu quái.

" Nhớ kỹ" Khi bọn họ đang đi về phía trước Harry nói " Quái vật bị nhốt trong Phòng chứa là một con rắn, khi nhìn thẳng vào mắt nó sẽ chết ngay lập tức, nên chút nữa hễ có tiếng động gì thì phải nhắm mắt lại ngay lập tức."

Nhưng đường hầm này tĩnh lặng như ở dưới đáy mồ. Cái "động tĩnh" bất ngờ duy nhất mà họ nghe thấy là tiếng "rốp" vang to khi Ron ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó, hóa ra là cái sọ khô của một con chuột.

Ann dời đũa phép xuống dưới thấp, nhìn xung quanh mặt đất, phát hiện nhiều chỗ đều là xương của mấy động vật nhỏ " Nơi này chỗ nào cũng có xương cốt của động vật nhỏ." Ann nói xong, còn nghe thấy được tiếng nuốt nước bọt của Ron và Lockhart.

Mọi người cũng không nói gì thêm, im lặng tiến về phía trước, bọn họ đi qua một khúc cong u tối của đường hầm.

"Harry, ở đó có cái gì ..." Ron nắm chặt lấy vai Harry, nghẹn ngào nói.

Ann cũng nhìn qua, chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua hầm tối, nó nằm im đó không hề nhúc nhích. Ba người kia đều thấy, cả đám đứng sững lại bất động, chăm chú ngó vào.