Nhân Duyên Trời Cao Đã An Bài

Chương 3: Nam Hoàn…

Edit: Rừng Nhỏ

Nam Hoàn tìm giáo viên chủ nhiệm để báo cáo. Chủ nhiệm lớp Nam Hoàn là một người đàn ông trung niên, thầy ấy vừa nhìn đã rất thích Nam Hoàn.

Thấy thành tích của Nam Hoàn thì ông càng ưng hơn. Tuy cô ở trong vùng sâu vùng xa xa xôi hẻo lánh, chất lượng giảng dạy không đạt tiêu chuẩn nhưng vẫn có thể thi đậu vào trường loại 1, chứng tỏ đứa trẻ này là một thiên tài.

Mà một khi đã chuyển đến trường bọn họ, xác suất đậu đại học cực kỳ cao.

Khi biết tình cảnh nhà Nam Hoàn, thầy chủ nhiệm càng thương cô hơn.

Thầy ấy đưa đồng phục cho Nam Hoàn rồi dẫn cô tới lớp.

Lúc Chu Giải ngồi xuống bàn học, đám bạn bè chó má nháo nhác hỏi cậu: “Anh Chu, em nghe nói anh mới có vợ chưa cưới à? Thật hay giả thế, hôm qua anh bảo sẽ chơi game với chúng em. Vậy mà ai vừa nghe điện thoại đã ráo riết về nhà gặp vợ đấy nhỉ?”

Chu Giải đặt cặp sách xuống, những lời đó vừa hay lọt vào tai cậu, lập tức sốt ruột: “Đứa nào bịa đặt? Bố mày đánh gãy cặp chân chó của nó.”

Nói năng hùng hồn như vậy nên chắc chẳng phải đâu nhở, bọn họ cũng chả biết khứa nào đồn ác thế. Thời đại nào rồi mà còn vợ với chả chưa cưới.

Dứt lời, thầy chủ nhiệm dắt theo một cô bạn vào lớp.

Vì chuyển trường đột ngột nên ít ai biết sự hiện diện của học sinh mới. Lớp 12 khai giảng được vài ngày nên có kha khá môn chưa bắt đầu học.

Chu Giải nghe thấy tiếng động bèn ngẩng đầu lên, quả nhiên là Nam Hoàn.

Cậu biết bố mẹ nhất định sẽ sắp xếp cho cậu và Nam Hoàn học cùng lớp để bồi dưỡng tình cảm mà, phiền bỏ mịa!

Nam Hoàn đi vào. Bầu không khí trong lớp học bỗng trở nên sôi nổi khi nhìn thấy người con gái đẫy đà với khuôn mặt đáng yêu, trắng bóc.

Nam Hoàn không phải kiểu người hướng nội. Thầy chủ nhiệm giới thiệu cô, cô lập tức chào hỏi mọi người: “Chào các bạn, tớ tên là Nam Hoàn, vừa chuyển từ trường XXX tới đây.”

Tất cả học sinh trong lớp đều là người thủ đô, nào hay biết đến vùng đất khỉ ho cò gáy ấy. Đã thế, nó còn chẳng phải vùng loại một loại hai, chỉ là một thôn nhỏ tọa lạc cuối phương Nam.

Có người tò mò tra Baidu: “Hóa ra là nông thôn? Trông hẻo lánh ghê, chắc là huyện nghèo.”

Nam Hoàn chẳng hề xấu hổ, cô gật đầu: “Đúng vậy.”

Sự tự tin của cô khiến mọi người phải ái ngại.

Thầy chủ nhiệm tìm chỗ ngồi cho Nam Hoàn, vừa hay bên cạnh Chu Giải còn chỗ trống. Chu Giải là kiểu người hướng bốn phương tám phía, đám bạn của cậu không học chung lớp nên cậu chỉ muốn ngồi một mình, nhưng nếu ngồi cùng thì cậu chê bọn họ ngủ ngáy. Do vậy cậu vẫn côi cút đó giờ.

Thầy chủ nhiệm bảo Nam Hoàn: “Em ngồi cạnh bạn Chu Giải nhé.”

Nam Hoàn gật đầu, mừng thầm bay đến chỗ cạnh Chu Giải. Chu Giải thấy cô thì lấy cặp che ghế bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, cảnh cáo: “Cút sang chỗ khác, nhỏ nhà quê kia.”

Cậu nói chuyện không kiêng nể gì, các bạn học cũng chẳng trách cứ. Dù sao thì tính tình của cậu vốn dĩ đã vậy rồi, không ai dám chọc vào cậu cả.

Nam Hoàn không ngờ tính cậu tệ như thế kia, cô vừa nao núng vừa trông ngóng cậu bằng ánh mắt đáng thương. Song cậu đã dặn là không được bép xép mối quan hệ giữa cả hai, cô cũng chả dám nói gì.

Ngay lúc này, một người anh em tốt bụng nằm trong đội bạn chó má của Chu Giải, cảm thấy đại ca nhà mình rất chi là vô duyên.

Cô gái đáng yêu như thế, sao cậu ta không thử lân la làm quen nhỉ?

Lộ Tức áp dụng trò anh hùng cứu mỹ nhân, vội kéo cô qua bên mình: “Bạn Nam Hoàn, chỗ cạnh tớ vẫn còn, để bạn cùng bàn của tớ đổi chỗ với cậu nhé?”

Bạn cùng bàn của cậu ta chạy tới nơi Chu Giải ngồi. Bọn họ đều thuộc hội giang hồ mõm nên quen nhau cả.

Hình ảnh ấy khiến Chu Giải giật mình.

Thằng ranh con này???

Nam Hoàn biết ơn nhìn cậu ta: “Cảm ơn cậu, cậu tốt quá.”

Chu Giải: “…”

Người nọ cũng là anh em của cậu, nhanh tay dọn sách lại đây, thỏ thẻ với Chu Giải: “Đại ca, em cảm thấy Lộ Tức sắp có gấu rồi á!”

Chu Giải: “…”

Thầy chủ nhiệm thấy mọi chuyện đã ổn thỏa bèn yên tâm rời đi. Không lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên.

Nam Hoàn ngồi đằng trước Chu Giải, cô không hợp cạ Lộ Tức. Bởi lẽ Lộ Tức là một cao thủ tán tỉnh, cậu ta thích cưa cẩm mấy cô em và khiến họ vui vẻ.

Cậu ta cảm thấy cô bạn mới chuyển tới mềm mại tựa bánh trôi. Mà tính cô khá cởi mở, bởi vậy cả hai trò chuyện liên tục.

Chu Giải học xong một tiết, cảm thấy rất chi là bực mình.

Nhìn Nam Hoàn hi hi ha ha cùng người khác, cậu không nhịn được mà túm chùm tóc đuôi ngựa của cô, nạt nộ: “Nhỏ nhà quê kia, sao mày lắm mồm thế, giấc ngủ của tao bị ảnh hưởng vì mày đó, mau cút về chỗ tao.”

Lộ Tức nghe xong, thấy cậu không đúng thì lễ phép khuyên ngăn: “Đại ca, anh đừng mà. Chẳng phải ban nãy anh ghét Nam hoàn à?”

Chu Giải thấy Nam Hoàn dửng dưng, đành cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô: “Nếu mày không về, tao sẽ bảo bố mẹ hủy hôn đấy. Đừng mơ làm vợ chưa cưới của tao nữa.”

Thốt ra những lời này, Nam Hoàn xoay người nhíu mày nhìn cậu. Tất cả mọi người ngóng được mấy chữ vợ chưa cưới, lập tức kinh ngạc nhìn Chu Giải.

Lộ Tức và đám đàn em của cậu cũng giật mình: “Đại ca… Anh bảo anh không có vợ chưa cưới cơ mà?”

Chu Giải ngẩng đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo Nam hoàn: “Bây giờ có rồi, do người nhà sắp xếp. Chính là nhỏ nhà quê kia.”

Nam Hoàn nghe cậu tuyên bố thì thu dọn sách vở, ôm cặp về lại chỗ cũ.

Lộ Tức trông vô cùng uất ức, tình yêu chưa tới tay đã bay xa bay mãi.

Ai ngờ người cậu ta suýt thích là vợ chưa cưới của đại ca, đó chẳng phải chị dâu hả?

Sau khi Nam Hoàn về chỗ, cô khó hiểu nhìn cậu. Cậu đã dặn là không được nói mà?

Sao tự dưng kể ra hết thế?

Chu Giải lấy lý do: “Đừng có mà nghĩ nhiều. Tại tao thấy mày định đú đởn với người ta chứ sao. Đúng là đồ không biết xấu hổ. Lỡ mai sau mày bị phát hiện là vợ tương lai của tao thì chẳng phải tao bị cắm sừng à?”

Nam Hoàn đáng thương, lẩm bẩm: “Em không đú đởn với người khác đâu.”



Cứ như vậy, Nam Hoàn ngồi bên cạnh cậu. Buổi chiều lúc tan học, Chu Giải được hai thằng đệ khoác vai, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Cậu theo bọn họ đến tiệm net. Tuy nhà có máy tính nhưng ở tiệm net có không khí hơn.

Nam Hoàn vẫn lẽo đẽo sau lưng cậu. Chu Giải vừa ấm mông trên xe đạp, cô lập tức ngồi lên gác ba ga.

Chu Giải nổi giận đùng đùng: “Nhỏ nhà quê, mày bị gì hả? Mày biết đường thì tự mà về đi chớ. Tao đi tiệm net, chẳng muốn vác cục nợ như mày cùng đâu.”

Nam Hoàn: “Chú dì bảo phải ngăn anh đi chơi net. Anh cho em đi, em sẽ không mách. Nếu không em về loa ngay bây giờ đấy.”

Nghe cô uy hϊếp, cậu muốn đẩy cô xuống xe đạp. Song Nam Hoàn nào thua kém cậu, cô ôm chặt cái yên xe, tỏ vẻ ứ chịu đi. Còn khích thầm cậu bằng vẻ đáng yêu.

Chu Giải bèn ôm cô đứng dậy. Kết quả, cậu lỡ chạm trúng ngực cô.

Vãi, đây là ngực con gái ư?

Mềm quá, cậu nhịn không nổi mà sờ thêm vài cái.

Rồi nhanh chóng buông tay.

Cậu bất đắc dĩ nhìn Nam Hoàn. Nam Hoàn tủi thân trông ngóng cậu.

Chu Giải bó tay chấm com, đành xách cô theo mình.

Hai đứa em của Chu Giải đã hóng hớt được tình huống ban nãy. Biết thân phận của Nam Hoàn, bọn họ cun cút đằng sau, câm như hến.

Chu Giải và Nam Hoàn đến tiệm net. Nam Hoàn vốn sống nơi xa xôi hẻo lánh, chưa từng thấy tiệm net giữa lòng thành phố lớn. Chu Giải đặt phòng hai người, để tiện trông coi nhỏ nhà quê.

Cậu ngồi xuống, chuẩn bị bật máy đánh trận game. Nam Hoàn cũng là lần đầu tiên thấy máy tính nên tò mò rất nhiều thứ. Cô ngồi bên cạnh Chu Giải, chăm chú nhìn tay cậu.

Tay cậu đẹp quá… Vừa thon vừa dài…

Đẹp trai ghê…

Nam Hoàn cảm thấy bản thân nghiện cậu mất rồi, cô thích Chu Giải lắm đó nha. Trước khi chú Chu dì Chu đưa cô tới thủ đô, hai người đã cho cô xem ảnh chụp gia đình.

Cô vừa liếc đã chú ý Chu Giải. Cô chưa từng gặp người nào đẹp trai giống cậu hết. Cậu thiếu niên sạch sẽ, tràn đầy khí khái tuổi trẻ, tựa ánh ban mai chói mắt.

Cô thích cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vốn chỉ định thích mặt cậu, ai dè giờ thích luôn cả con người của cậu.

Cậu chính là mẫu hình lý tưởng cô hằng ao ước.

Mỗi ngắm trộm cậu thôi mà tim cô đã đập nhanh không thể tả. Đặc biệt, ngón tay của Chu Giải khiến cô liên tưởng tới một khung cảnh không phù hợp.

Chu Giải chẳng hề bận tâm đến cô. Cậu mang tai nghe, nói chuyện liến thoắng cùng bạn.

Lúc cậu chuẩn bị nói, Nam Hoàn bỗng nắm lấy tay cậu, cậu vô cùng hoảng sợ: “Nhỏ nhà quê, mày làm gì vậy?”

Nam Hoàn tháo tai nghe của cậu xuống, kể lể: “Anh à, chú dì bảo anh không được phép chơi game. Anh mà chơi nữa em sẽ báo cáo với chú dì thật đấy. Hay anh dùng ngón tay sờ em được không? Em sẽ chẳng nói với ai hết.”

Mắt Chu Giải mở to. Lúc cậu chưa kịp phản ứng, cô đã kéo Chu Giải thăm dò chiếc qυầи ɭóŧ mỏng dưới làn váy đồng phục.

Qυầи ɭóŧ của cô hơi ướt, nhìn ngón tay Chu Giải là biết rồi.

Cô bồi thêm một câu: “Chỗ này ngứa quá, em muốn ngón tay anh vào sâu bên trong. Em thích ngón tay anh lắm.”

Chu Giải: “…”

Chu Giải bĩnh tĩnh lại, cậu nhảy dựng, thốt rằng: “Vãi! Nam Hoàn, mày dê vừa thôi nhá?”

Giọng Nam Hoàn khá nhỏ nên đồng đội của cậu không nghe gì cả. Song Chu Giải hét to quá, bởi vậy ai ai cũng được cậu chửi lây.

Bọn họ nghe thấy từ “Vãi”?

Chuyện gì vậy trời?