Khi hai người trở lại Phong Hồ Cư chưa đến mười giờ.
Kính mờ trong phòng tắm được bao phủ bởi những giọt nước.
Lúc này, nó đang mở một nửa để lộ bồn tắm tròn đầy bong bóng màu hồng mỏng manh, bầu không khí tràn ngập tinh chất hải đường tây phủ được điều chế đặc biệt, mùi thơm kéo dài.
Cố Tinh Đàn nằm ngửa ở trong nước hơi nóng, tràn ngập sương trắng nhưng hoàn toàn không che giấu được thân thể uyển chuyển mềm mại của cô.
Lông mi hơi dài của cô gái bị hơi nước làm ướt đẫm, bóng mờ bên dưới ánh đèn trắng lóa, lông mày lá liễu hơi cau lại trông như như một mỹ nữ tràn đầy u sầu.
Nhìn thấy thời gian giao tranh càng ngày càng gấp rút, cô phải làm sao mới có thể moi tờ giấy cổ từ trong tay Dung Hoài Yến ra đây.
"Haiz…"
Trong lòng phiền muộn không nhịn được buông một tiếng thở dài.
Thật khó khăn.
Mặc dù bản thân mới ở bên Dung Hoài Yến trong một thời gian ngắn, nhưng cô có một chút hiểu biết:
Người này thoạt nhìn chính trực tự chủ, là một người đàn ông ôn nhu cao quý, nhưng thực ra trong lòng lại lạnh lùng hơn bất kỳ ai khác.
Anh không có nhược điểm, càng không bị uy hϊếp.
Đối phó với loại người này, quả thật khiến cho người ta bó tay không có biện pháp, cũng không biết phải bắt tay vào làm từ đâu.
Cuối cùng, cô đã có một ý tưởng táo bạo.
Ngủ, thu phục, anh!
Sau một tiếng.
Cả người Cố Tinh Đàn mang theo hơi nước đi ra từ trong phòng tắm, váy ngủ lụa mỏng hai dây phác họa đường cong mảnh mai trắng nõn mềm mại, nhịp điệu lười biếng quen thuộc thấm đẫm vẻ hoa lệ và quyến rũ toát ra từ trong xương.
Đập vào mắt cô là Dung Hoài Yến đã lên giường, bởi vì mới tắm xong, mái tóc đen ngắn của người đàn ông lòa xòa trên trán, chiếc áo choàng tắm màu trắng hơi mở ra, lộ ra những đường cong cơ bụng săn chắc, tám múi đầy đủ, bố cục rõ ràng bắt mắt.
Thiếu vài phần đứng đắn, nhiều hơn là vẻ phóng khoáng không thể kiềm chế được.
Lúc này nửa người trên của anh dựa vào gối mềm, trên đùi vắt lớp chăn mỏng, phía bên trên đặt một cuốn sổ tài chính cực dày. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái bình xịt màu xanh nhạt đặc biệt nổi bật bắt mắt trên trang giấy đang hé mở.
"Lại đây."
Sau khi nhìn thấy Cố Tinh Đàn, đầu ngón tay mảnh khảnh của Dung Hoài Yến cong lên, bình tĩnh gõ gõ trang sách: "Bôi thuốc."
“Anh thật sự đã chuẩn bị thuốc rồi?” Cố Tinh Đàn còn chưa có bày ra tư thế mê người, đành phải ngoan ngoãn đi tới, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu anh chậm thêm lát nữa thì em cũng khỏe luôn rồi.”
Tuy nhiên cô vừa mới ngồi xuống mép giường, còn chưa đưa tay ra.
Cằm của cô đã bị ngón tay lành lạnh của người đàn ông nắm lấy, anh trầm giọng nói: “Há miệng ra.”
Đôi mắt quyến rũ và trìu mến của Cố Tinh Đàn ngước lên, có chút bối rối, hoàn toàn không hiểu nó có ý gì.
Chủ động như vậy?
Cô không thể không ‘A’ lên một tiếng.
Giọng mũi khe khẽ kéo dài.
Dung Hoài Yến dừng lại một giây, ngoại trừ phần đầu lưỡi hơi đỏ ra thì cũng không có thêm vết thương nào khác.
Không hiểu sao, âm thanh tuyệt vời của tiếng chuông ban ngày vang lên bên tai anh.
Bỗng nhiên…
Cuối cùng đôi mắt trong veo của Dung Hoài Yến cũng dần bị bóng tối bao phủ.
Cố Tinh Đàn không biết đầu lưỡi của cô lại mất kiểm soát như vậy, ánh mắt vô tội, giống như người làm chuyện xấu vừa rồi không phải là mình.
Chính anh là người ra tay trước.
Dung Hoài Yến cũng không tức giận, nhẹ nhàng bâng quơ mở vòi xịt xa, chuẩn xác xịt vào vết thương.
"A, đau."
Cảm giác đau đớn giữa môi và lưỡi đột ngột truyền đến, hàm răng trắng như tuyết của cô gái không khỏi run lên.
May mà Dung Hoài Yến đã rút tay trước nên không bị cô cắn trúng.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, Cố Tinh Đàn hoảng hốt, tạm thời quên mất mục đích và đau đớn, cô kéo chăn của Dung Hoài Yến: "Anh có biết đột nhiên bôi thuốc như vậy thật sự rất đau không hả? Là rất đau đó!"
Cô rất sợ đau.
Đó là lý do tại sao cô định để nó tự lành!
Ai biết được Dung Hoài Yến trực tiếp xịt vào nó như vậy.
Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần!
Dung Hoài Yến bình tĩnh nhấn nút tắt đèn, anh chỉ nhắc nhở: "Đã đến giờ đi ngủ rồi."
Ngủ cái gì mà ngủ?
Có một người vợ hoạt bát và xinh đẹp như vậy nằm trên giường, làm sao anh có thể ngủ được?
Đối mặt với ánh mắt ai oán của Cố Tinh Đàn, đôi môi mỏng của Dung Hoài Yến hơi cong lên: "Mợ Dung, quy tắc sinh hoạt giường chiếu chính xác và tốt nhất của người trẻ tuổi là ba ngày một lần, ngày mai anh nhất định sẽ khiến em hài lòng."
Cứ như thể cô là yêu tinh có thể hút tinh khí của con người, mà anh là chính nhân quân tử có thể ngồi yên và không bị mê hoặc.
Vốn đã cổ động tinh thần và quyết định liều mạng, nhưng không ngờ...
Lại bị từ chối hết lần này đến lần khác.
Tiên nữ buồn thiu.
Cố Tinh Đàn dự định từ bỏ tạm thời, đợi đến đêm mai rồi lại tính tiếp, cô cũng không thiếu một hai ngày.
Không ngờ khi cô đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên.
Bị cánh tay rắn chắc cơ bắp rõ ràng của người đàn ông nhấc lên, nằm trên người anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng hai sợi dây mỏng đang bị tháo ra, chiếc váy ngủ bằng tơ tằm cũng thuận thế trượt xuống.
Khắp người chỉ còn mái tóc dài như mực xõa xuống che đi tấm lưng gầy.
Theo chuyển động, mái tóc đung đưa, làn da trắng nõn như phản chiếu ánh sáng trong bóng tối.
Lông mi của Cố Tinh Đàn run rẩy vái lần, sau đó mới mở mắt ra.
Bóng đêm bên ngoài dày đặc, thậm chí không có ánh trăng, trong phòng tối đen như mực, cô tự hỏi liệu mình có đang nằm mơ hay không?
Đột nhiên, mái tóc dài đến thắt lưng phía sau bị một bàn tay vén lên, ngọn tóc lơ đãng cọ vào da thịt, cuối cùng Cố Tinh Đàn cũng chậm chạp phản ứng lại.
Không phải là mơ.
Cố Tinh Đàn lấy lại tinh thần, hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lười biếng đặt ở trên bờ vai cường tráng của người đàn ông, cô ngáp một cái, hơi thở như hoa lan: "Nửa đêm rồi, anh đang làm gì vậy?"
"Không phải đã nói ba ngày một lần hay sao?"
Chẳng lẽ, vị chính nhân quân tử này có sở thích đặc biệt vào nửa đêm?
Ví dụ như tết bím tóc cho cô vợ siêu đẹp?
Động tác của người đàn ông không nhanh không chậm, lòng bàn tay anh nâng mái tóc dài của cô lên, buộc chiếc chuông đáng nhẽ phải đeo vào cổ vào đuôi tóc rất xinh đẹp của cô.
Trong bóng tối, giọng nói trong trẻo ban đầu của người đàn ông có chút khàn khàn, thoang thoảng mùi gỗ mun mát lạnh: "Đã không giờ rồi."
Thời gian quả thật rất chính xác.
Cố Tinh Đàn hoàn toàn tỉnh ngủ, con mắt điều chỉnh mấy giây mới có thể nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Ánh mắt của cô đột nhiên dừng lại.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là tủ đầu giường, vốn là nơi đặt những cuốn sách tài chính nghiêm túc, bây giờ đống đồ dùng cô mua đã được sắp xếp ngay ngắn, cô đờ đẫn chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Cô nín thở, suy nghĩ một lúc.
Đã hiểu.
Cô cố gắng thoát ra khỏi vòng tay anh, nhắm mắt lại dang hai cánh tay ra, đôi môi khó khăn phun ra từng tiếng: "Đến đi."
Dung Hoài Yến thuận lợi buộc chắc chiếc chuông kia, anh nhìn hàng mi khẽ run của cô, ánh mắt u ám…
Giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: "Mợ Dung, sở thích của anh không đặc biệt như em, cho nên em không cần phải..."
"Hy sinh vì nghĩa."
Bốn chữ cuối được nói ra rất rõ ràng.
Khoan đã?
Cô là một cô gái đơn thuần, sao lại trở thành một người có kinh nghiệm có sở thích đặc biệt vậy chứ?
Sau đó cũng không đợi cô lên tiếng.
Cô lại bị Dung Hoài Yến kéo vào trong lòng.
Bên ngoài căn phòng cách đây một bức tường, không biết từ lúc nào mà tuyết đã ngừng rơi lại rơi ngày càng nhiều hơn.
Gió lạnh thấu xương, tuyết bay đầy trời.
Mà bên trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Khi ngọn tóc của Cố Tinh Đàn rung lên, lúc đầu chiếc chuông phát ra âm thanh thanh thúy khe khẽ. Sau đó tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp, hòa với tiếng khóc của mỹ nhân.
Mơ hồ vẫn có thể nghe thấy giọng nói của mỹ nhân trong tiếng nức nở:
"Hu hu, em chỉ muốn giấy cổ ~"
"Lại khóc thêm một chút."
"Giấy cổ ~"
"Khóc đến khi anh vừa lòng, anh sẽ đưa nó cho em."
"Dung Hoài Yến!"
"Ngày mai…"
Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, Cố Tinh Đàn giống như nghe thấy anh đồng ý?
Có phải là đồng ý rồi không?
*
Ngày hôm sau.
Khi Cố Tinh Đàn tỉnh dậy, trên giường vẫn chỉ có một mình cô giống như mọi khi.
Dường như Dung Hoài Yến không có tế bào dịu dàng dậy sớm ôm ấp cô vợ xinh đẹp. Nếu không phải vì tìиɧ ɖu͙© quá mãnh liệt, Cố Tinh Đàn thực sự nghi ngờ liệu anh có coi việc tập thể dục buổi tối là công việc cần thiết hàng ngày hay không.
Sống mà không giống như một con người thực sự.
Lần nào cũng giả vờ như người thật.
Nhưng mà…
Khi Cố Tinh Đàn thoáng nhìn thấy tờ giấy ghi chú màu trắng đặc biệt dễ thấy được kẹp giữa đống đồ chơi nhỏ ở đầu giường, cô lập tức thay đổi cái nhìn về Dung Hoài Yến, không thể che giấu được niềm vui trong khóe mắt đuôi mày, thậm chí cũng không thể kiềm nén được vẻ quyến rũ.
Ai quan tâm tới chuyện anh là người thật hay giả.
Người có thể đưa giấy cổ cho cô chính là người tốt nhất trên đời!
Rèm cửa mở rộng, trong phòng tràn ngập ánh sáng, có thể thấy rõ dòng chữ trên tờ giấy trắng:
[Buổi chiều thư ký Giang sẽ đưa giấy cổ tới phòng làm việc của em.]
…
Nghĩ đến việc sắp có vật liệu phục chế, Cố Tinh Đàn như trút được gánh nặng, đôi môi đỏ mọng bất giác nhếch lên trên gương mặt vốn đã rạng rỡ.
Ngay cả trợ lý nhỏ Nam Trĩ cũng cảm thấy khuôn mặt dúm dó của cô cực kỳ dễ thương.
Nhà ăn của nhân viên bảo tàng.
Thấy dáng vẻ chậm rãi dùng cơm của Cố Tinh Đàn, Nam Trĩ cực kỳ sốt ruột: "Cô ơi, hiện giờ tất cả mọi người đều nói ngày hôm qua cô lên xe của một người đàn ông trung niên, nói cô được người ta bao nuôi!"
"Ai đó đã chụp ảnh còn đăng nó trong nhóm."
Cố Tinh Đàn liếc nhìn người đàn ông trung niên bao nuôi mình trong bức ảnh, đôi môi đỏ mọng lộ ra một nụ cười giễu cợt.
Đó là hình ảnh tài xế của nhà họ Dung đến đón cô ngày hôm qua.
Cô bình thản dời mắt, cũng không quá để ý: "À. . . Vậy à."
Giả tạo đến nực cười.
Không thể đánh thức được nhóm người giả điếc.
Thấy phản ứng ngoài ý muốn của cô, Nam Trĩ bối rối: Thế thôi á?
Cố gắng nói rõ ràng từng chữ: "Cô ơi, trong bảo tàng của chúng ta có một người biết phục hồi sách cổ là cô Đường, cô có nhớ không?"
Trước khi Cố Tinh Đàn tới làm việc ở bảo tàng, Đường Y Nhã là thợ phục hồi nữ trẻ nhất trong bảo tàng, và vì cô ta đã được kế thừa từ thợ phục hồi sách cổ được kính trọng nhất trong bảo tàng nên khả năng và lý lịch đều rất xuất sắc. Hơn nữa cô ta còn có dáng vẻ xinh đẹp, thanh nhã như cúc, rất được mấy người trẻ tuổi trong bảo tàng yêu thích, được công nhận là nữ thần trong giới phục chế.
Nếu không phải do Cố Tinh Đàn tới đây rồi chiếm mất vị trí người trẻ tuổi nhất trong bảo tàng, bọn họ cũng sẽ không vì nữ thần mà bất mãn với cô.
Mặc dù Cố Tinh Đàn không quan tâm đến những thứ này, cũng không muốn bị chú ý nhưng mọi người vẫn thường xuyên so sánh hai người.
Giọng nói của Nam Trĩ rất chua chát: “Nghe nói người theo đuổi của cô ta rất lợi hại, tặng cho cô ta mấy tờ giấy cổ, thậm chí còn có cả lụa thời Tống. Chậc chậc chậc chậc, ai cũng biết gần đây cô rất thiếu loại giấy này, chẳng phải là đang giẫm cô xuống để nâng cô ta lên sao?"
Điểm giống nhau giữa phục chế sách cổ và phục chế tranh chữ là đều thiếu vật liệu sửa chữa.
"Cho nên, nghe đồn cô Đường được một người trẻ tuổi theo đuổi, còn tặng loại giấy cổ mà cô đang cần, còn cô lại được một người đàn ông trung niên bao nuôi."
"Khẩu vị nặng thật đấy!"
Nam Trĩ càng nói càng tức giận, cầm lấy chai nước khoáng uống một hơi gần hết.
"Cô Đường? Ai thế?"
Cố Tinh Đàn nhấp một ngụm trà lài trong cốc giữ nhiệt, hương trà nhàn nhạt tản ra, ngữ khí lười biếng lộ ra một chút hờ hững.
"Đó chẳng phải là..."
Nam Trĩ tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ thanh lịch và trí thức mặc áo khoác nhung màu mơ được một nhóm người vây quanh, cô ấy hất cằm lên, ý bảo Cố Tinh Đàn nhìn.
Cố Tinh Đàn tùy ý liếc nhìn.
Có chút quen thuộc.
Chưa kịp nghĩ ngợi, Nam Trĩ lại hỏi: “Có phải cậu Dung đồng ý đưa giấy cổ cho cô rồi không?”
Trong mắt Cố Tinh Đàn lóe lên vui mừng, đầu ngón tay trắng mịn mân mê một miếng mận đỏ do đầu bếp đa cảm nhét vào trên bàn ăn, bình thản nói: "Yên tâm đi, tôi đã ngủ rồi thu phục anh ấy rồi, hôm nay anh ấy sẽ ngoan ngoãn cho người đưa tới đây."
Nam Trĩ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: “Không ngờ trông cậu Dung giống như người không nhiễm khói lửa nhân gian, như là núi cao tuyết trắng, lại rất hiểu đạo lý vào giây phút quan trọng.”
"Có thể bị cô thuyết phục."
Ngủ phục hay thuyết phục?
Ánh mắt Cố Tinh Đàn rơi vào khuôn mặt ngây thơ của trợ lý nhỏ.
Cuối cùng cô khó hiểu hỏi: “Có phải cô chưa từng yêu ai đúng không?"
Nam Trĩ: "?"
Cố Tinh Đàn đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của cô ấy, khẽ thở dài: "Quên đi, lớn thêm một chút cô sẽ hiểu."
Nam Trĩ: "?"
Cô ơi, có phải cô đã quên rồi không?
Chúng ta bằng tuổi nhau!
Cố Tinh Đàn vốn đang rất vui vẻ, trên đường trở về phòng làm việc thì nhận được điện thoại từ thư ký Giang.
Cố Tinh Đàn: "Đến đưa giấy cho tôi à?"
Giọng điệu của thư ký Giang có chút khó xử: "Bà chủ, xảy ra một chút vấn đề, có thể qua vài ngày nữa mới có thể đưa tới cho cô được."
Nụ cười trên môi Cố Tinh Đàn đột nhiên đông cứng lại, giọng nói trở nên hờ hững: “Có ý gì?"
Thư ký Giang kinh hãi: “Những tờ giấy cổ mà cô muốn đều đã bị đem đi tặng người khác.”
Lúc này, Cố Tinh Đàn đang đứng dưới tán cây mận lạnh lẽo ở bên ngoài nhà ăn, trong lúc vô tình nhìn thấy Đường Y Nhã đang ngồi bên cửa sổ, trong đầu chợt lóe lên.
Cuối cùng cũng nhớ ra mình đã gặp cô ta ở đâu.
Giấy cổ khó tìm.
Lại xuất hiện cùng với Dung Hoài Yến trong cùng một văn phòng tư nhân nhỏ.
Làm sao có thể có nhiều trùng hợp như vậy?
Cố Tinh Đàn đột nhiên tùy ý hỏi: "Tặng cho ai? Đường Y Nhã?"
Thư ký Giang kinh ngạc nói: "Làm sao cô biết!"
Anh ấy không dám nhắc tới, sợ bị bà chủ hiểu lầm.
Nhưng mà, Cố Tinh Đàn không cho anh ấy cơ hội giải thích đã trực tiếp cúp điện thoại.
Khuôn mặt vốn đã tinh xảo xinh đẹp nay lại trở nên lạnh lùng, vẻ đẹp công kích lại càng mãnh liệt.
Những bông tuyết rơi rải rác bên ngoài, Nam Trĩ đi lấy ô cho Cố Tinh Đàn nên đến muộn.
Trơ mắt nhìn cô Cố mặt lạnh bước khỏi bảo tàng.
"Ôi, cô ơi, cô đang đi đâu vậy?"
"Cầm ô đi! Nếu như cô bị cảm lạnh thì sao đây."
Cảm lạnh?
Bây giờ cả người cô đều đang bốc hỏa đây này.
*
Phòng làm việc tổng giám đốc Tập đoàn Dung Thị.
Trang trí với thiết kế tối giản, màu chủ đạo là màu trắng, có vẻ trống trải.
Nhưng bất kỳ đồ trang trí nào bên trong đều là đồ cổ, ngay cả những bức tranh sơn dầu treo ngẫu nhiên trên tường cũng là những bức tranh thời Trung Cổ.
Một bức tranh cũng rất khó tìm.
Dung Hoài Yến ngồi trên chiếc ghế làm việc bằng da thật, gương mặt giống như bị ngâm trong cái lạnh thấu xương của băng tuyết, không có chút ấm áp của một quý ông khiêm tốn dịu dàng.
Khiến cho thư ký Giang đứng bên cạnh cảm thấy cả người ớn lạnh.
Anh ấy cố gắng giữ bình tĩnh của một thư ký tổng giám đốc, ngập ngừng thử thăm dò: “Tổng giám đốc Dung, mặc dù bà Dung đã đưa giấy cổ cho cô Đường, nhưng tôi đã nhờ người đi tìm rồi, nhiều nhất là ba ngày, nhất định sẽ tìm được loại giấy cổ thích hợp cho bà chủ.”
Ba ngày?
Ngón tay thon dài trắng nõn của Dung Hoài Yến lạnh lùng nghịch bút kim loại màu đen, vẻ mặt lạnh lùng: "Đã muộn."
Vừa dứt lời, điện thoại tùy ý đặt trên bàn nhấp nháy vài cái.
Là tin nhắn thoại của mợ Dung.
Chỉ vài giây ngắn ngủi.
Dung Hoài Yến không quan tâm đến thư ký Giang vẫn đang ở trước mặt mình, tùy tiện bấm mở.
Sau đó.
Tối qua mợ Dung còn ghé vào tai anh nức nở, lúc này giọng nói hung hăng vang vọng khắp phòng làm việc rộng lớn: "Dung Hoài Yến, sao anh dám ngủ với bà đây miễn phí!"
Thư ký Giang đã cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh trong thời gian dài, nhưng vào giây phút cuối cùng, anh ấy gần như đã bị hủy diệt.
Chỉ ước gì lúc này mình biến thành cây nấm nhỏ yếu ớt và ngây thơ được trồng trong góc phòng làm việc.
Lặng lẽ nhìn vào vẻ mặt không thay đổi của tổng giám đốc Dung.
Thư ký Giang thầm nghĩ trong lòng: Không hổ là Tổng giám đốc Dung!
Tố chất tâm lý này.
Ngay sau đó.
Thư ký Giang đang đứng rất gần, nhìn thấy Tổng giám đốc Dung gõ vài dòng như thể không còn ai ở đây, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy anh nói nhiều như vậy, mặc dù chỉ là một tin nhắn WeChat.
Tầng dưới của tòa nhà Dung Thị.
Cố Tinh Đàn vừa mới tới, liếc nhìn tin nhắn trả lời mà anh gửi tới:
[Điều 1043 “Bộ luật Dân sự” quy định nghĩa vụ của vợ chồng, bao gồm cả đời sống tìиɧ ɖu͙© giữa vợ và chồng. Vì vậy đây không gọi là ngủ miễn phí mà là thực hiện nghĩa vụ theo pháp luật.]
[Mợ Dung, tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của mọi người.]
Đôi môi xinh đẹp của cô mím thành một đường, cô dứt khoát đạp phanh, chiếc xe thể thao hiệu suất cao màu ngọc lục bảo dừng lại ở ven đường, trong làn tuyết dày đặc, màu xanh lá cây chói mắt lạ thường.
Qua tấm cửa kính lớn, cô nhân viên lễ tân có thể thấy rõ chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn bên ngoài và người đẹp đi tới trong tuyết bay đầy trời sau khi xuống xe.
Kinh ngạc trong chốc lát, cô ấy lễ phép cười hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"
"Dung Hoài Yến."
Giọng nói mềm mại dễ nghe của người phụ nữ xinh đẹp như nước suối xuyên qua trái tim cô ấy, nhưng những gì cô nói đã khiến cô lễ tân sững sờ.
Thế mà gọi thẳng tên của Tổng giám đốc Dung?
Bàn tay đang ghi chép dừng lại, cô lễ tân vô thức hỏi: "Cô tìm Tổng giám đốc Dung có chuyện gì sao? Có hẹn trước không?"
Nhắc đến cái tên này, Cố Tinh Đàn vô cùng tức giận, cô đang dựa vào quầy lễ tân, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn bấm chốt mở của chiếc đồng hồ bỏ túi cổ, mở ra rồi lại đóng lại.
Âm thanh cơ khí tinh tế và đều đặn sẽ giúp cô bình tĩnh lại.
Khóe mắt có chút uể oải của Cố Tinh Đàn hơi cong lên, cười nửa miệng nói: "Ồ, tôi tìm anh ấy học bổ túc pháp luật.”