*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian nhập học chưa lâu, Ân Tô đã có chút nổi bật trong các tân sinh viên với dáng vẻ chẳng khác nào Sở Tử Hằng thứ hai là bao, hắn được biết tới là chủ tịch hội Lionheart, một trong hai tổ chức học viên có ảnh hưởng mạnh mẽ tới toàn trường, là người đi lên bằng thực lực vốn có.
Cả hai tương đồng về ngoại hình và tính cách, cùng có mái tóc đen và đôi mắt sắc bén, cùng sở hữu vẻ ngoài lạnh lùng và xinh đẹp như bức phù điêu tinh xảo nhất lịch sử nhân loại, lại đồng thời nổi bật hơn cả khi đứng bên cạnh Caesar Gattuso đầy mị hoặc và cao ngạo.
A, sự trùng hợp kì lạ này khiến Ân Tô chưa cần quá nhiều thời gian đã trở thành người nổi tiếng.
Nếu Lộ Minh Phi vì cấp bậc S duy nhất học viên mà trở thành con mồi của cả trường thì Tiết Ân Tô lại là mỹ nhân bí ẩn đầy mê luyến bên cạnh hai vị học viên thiên tài của học viện Cassell, Sở Tử Hằng và Caesar Gattuso.
Và vì được chú ý bởi dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp mà lạnh lùng, không ít người cũng nói lời không hay về cô dù lúc này còn chưa tới kì kiểm tra 3E, nói có vẻ dễ hiểu là kiểm tra đầu nhập học. Đáng tiếc, Ân Tô không quan tâm tới những lời ong bướm xung quanh, cô tham lam những tri thức khiến cô tò mò và hứng khởi, chính vì thế lúc nào người ta cũng thấy cô ở thư viện cùng Norma để nghiên cứu.
Cái tên gọi nữ thần thư viện cứ thế tặng lên người Ân Tô làm quà.
Ba ngày đầu tiên tương đối nhàn nhã vì cô chưa phải là học viên chính thức, không cần phải lên lớp học, cứ như thế nghiên cứu các Văn Tự Rồng được đặt trong thư viện mà quên mất bản thân có lời mời của thầy hiệu trưởng, nói cô đến phòng làm việc gặp ông ấy. Ân Tô khi nhớ ra đã là sáng của ngày thứ tư, lúc này cô mới nhận ra ông ta vốn không ở trường khá lâu rồi.
Còn cuộc đàm thoại gì đó? Chà, là thông qua điện thoại của vị giáo sư kiêm quản lý tài chính của trường, thầy Manstein, để giao tiếp nha.
"Chào trò, Tiết Ân Tô. Ta rất vui vì em vẫn nhớ lời mời của ta đấy." Hiệu trưởng Anjou mở lời trước, nghe giọng của ông ấy dường như đang rất vui.
Cô cũng không bày tỏ nhiều, bình tĩnh đáp: "Chào thầy."
"Ôi trời, trò lạnh lùng thật đấy." Sau đó thầy ta cười rất vui vẻ: "Ta rất chào mừng em đến học viện đấy, Tô Tô à."
"A.... cảm ơn?" Đột ngột bị gọi thân mật như vậy cô có chút không quen: "Em có chút tò mò đấy, thầy hiệu trưởng, em hỏi thằng luôn được chứ?"
Nghe giọng điệu nghiêm túc và bớt đi vẻ bất cần của cô, đầu dây bên kia cũng điều chỉnh tâm thế khác đi một chút:
"Em cứ hỏi đi, nếu là chuyện có thể thì ta nhất định trả lời."
Nghe được cái cách rào trước đón sau của lão cáo già đó, Ân Tô cũng chẳng lấy làm lạ lẫm gì mấy, đôi tử mâu hơi động nhẹ liền quay về với sự tĩnh lặng vốn có.
"Chỉ là về chuyện cấp bậc của em thôi."
"Ra là chuyện này à?"
Thầy ta có vẻ mong chờ điều khác?
"Em trên cấp A một chút nhưng cũng không cao đến mức S, hmm, tạm gọi là A+ nhé?"
Với cái giọng điệu hỏi han chả lấy làm nghiêm túc của thầy, Ân Tô cười nhếch môi mà đầu dây bên kia không hề hay biết, đối diện là thầy Manstein lại khẽ rùng mình một cái trước dáng vẻ kia.
"Với tư cách là A+, vậy Huyết Thống của em chắc cũng chả bình thường lắm phải không?"
"Quả nhiên! A ha ha ha!!" Hiệu trưởng Anjou cười rất to và vui vẻ, hình như là chờ câu này nha: "Quả nhiên đúng là học viên ưu tú, em nhạy bén thật đó Tô Tô."
"....Em xem thái độ đó thay cho câu "Đúng" của thầy." Cô thu lại nụ cười, quả nhiên là cáo già, chả chịu nói ra thông tin gì cả.
"Nào nào, đúng là theo ta đánh giá thì Huyết Thống của em rất thuần khiết, so với Chìa Khóa của nhân loại dường như còn có điểm sạch hơn. Nói dễ hiểu cho trò thì là trên cả cấp S đấy Tô Tô. Nhưng mà ta thấy em không thích thế mấy, nên không định công bố ra ngoài."
Nghe được câu trả lời này, Ân Tô xoa cằm nghĩ ngợi vài giây để đánh giá lại chính mình, hay đúng hơn là nguyên nữ phụ của quyển tiểu thuyết này. Lý Thái sẽ không xây dựng thế giới một cách cẩu thả hay thêm vào những chi tiết và thân phận ngoài lề một cách tùy tiện, thế mà một nữ phụ độc ác có Huyết Thống vượt cả cấp S thế này..... là muốn sau này nữ phụ trở mình thành đại ma đầu sao?
"Quả nhiên là cáo già sống lâu, thầy nhìn thấu em rồi." Ân Tô nhún vai với một nụ cười bảy phần như ba mà bất lực: "Thế, lí do nào để thầy mang Lộ Minh Phi vào trường? Cậu ta so với em hẳn càng thuần khiết sao?"
"Chuyện này ta chưa thể nói được, kể cả trò, Tô Tô."
"Ồ, em cũng có phán đoán riêng, sau này sẽ tham luận với thầy."
Cô gật đầu bỏ qua nhanh như cái cách mà thầy hiệu trưởng lật mặt:
"Được rồi Tô Tô, ta có nhiệm vụ cho em đây."
Người được nhắc tên cảm thấy không lành, và để củng cố cho cái cảm giác đó, thái độ của vị hiệu trưởng cũng nghiêm túc lạ thường, qua giọng nói cũng có thể nghe ra một sự bất an nho nhỏ.
"Sắp tới sẽ có một chiến dịch ở Đập Tam Hiệp, ta muốn đề cử em đến tham gia, được chứ?"
Giáo sư Manstein bên cạnh lập tức xen vào, giọng nói hết sức khẩn trương và lo lắng: "Thầy hiệu trưởng! Như vậy làm sao mà được chứ? Ân Tô chỉ mới nhập học thôi mà?"
"Giáo sư, trước tiên không phải nên hỏi ý kiến con bé sao?" Đầu dây bên kia bình thản đến thong dong nói.
Dù hiệu trưởng Anjou không ở đây nhưng Ân Tô vẫn cảm nhận được ánh nhìn của cả hai người từ phía đối diện, là hai đôi mắt rồng sắc bén mà dịu dàng, nữ tử không vội trả lời họ mà âm thầm mở Hệ thống Cửa Hàng của mình ra xem, chậm rãi hỏi lại:
"Em có thể thức tỉnh sớm hơn các học viên khác nếu đồng ý, đúng không?"
"Tất nhiên rồi." Anjou đáp.
Lại lén lút nhìn vào mớ Văn Tự Rồng mình đổi về từ Cửa Hàng, ai đó tỏ vẻ thật tội lỗi nếu không mau mau nghiên cứu và học tập chúng, liền vui vẻ như không gật đầu:
"Em sẽ có nhiều yêu cầu lắm đấy, thầy hiệu trưởng."
"Được thôi, lấy đặc quyền của em cũng đủ để ta chấp thuận rồi mà." Ai đó cười vui vẻ: "Hãy cẩn thận rèn luyện đi nhé, Tô Tô."
Mặc cho bên này trò chuyện thoải mái là thế, thầy Manstein một bên vẫn vô cùng lo lắng mà chẳng làm được gì, cái này thật sự là trêu ngươi đó! Học viên ưu tú Sở Tử Hằng và Caesar Gattuso mạnh mẽ tài năng như thế còn chưa cử ra bên ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm tính mạng được đánh giá cao như vậy bao giờ, một học viên mới.... sao có thể chứ??
"Giáo sư, em có thể nghe Ngôn Linh-Hoàng Đế chưa ạ?" Cô hỏi.
Manstein có cảm giác dường như kiến thức về những chuyện này của cô đã rất vững chắc, chẳng biết vì sao nhưng như vậy làm ông cũng mất đi phần nào lo lắng, cứ coi như trò ấy có căn bản rồi đi.
Ông tự nhủ.
"Tất nhiên, vừa hay giáo sư Goods sắp cho Lộ Minh Phi trải nghiệm qua ở phòng của thầy ấy, tôi đưa trò qua đó."
Ân Tô gật đầu, tự hỏi Ngôn Linh của mình sẽ là cái nào đây?
Dù còn nhớ trước đây ai cũng yêu thích [Hỏa Đế] của Sở Tử Hằng mà mồm ba miệng mười đòi thức tỉnh, nhưng riêng cô lại có hào hứng với các loại Ngôn Linh khác cấp cao hơn và cũng nguy hiểm hơn cơ.
Như vậy càng có thể mạnh mẽ, nhưng với cái tình hình gấp rút này.... có lẽ Ngôn Linh nào đó cấp thấp nhưng hiệu quả tốt và dễ thuần thục càng có lợi hơn.
So sánh thực tế, cô cảm thấy vế sau sẽ nâng tỉ lệ sống của cô và những người khác lên một chút.
Dọc theo dãy hành lang từ phòng của Hiệu trưởng đến phòng của giáo sư Goods, Ân Tô im lặng suy tính riêng cho mình vài ba con đường sống sót tốt nếu nhiệm vụ chẳng may có bất trắc, ví như xuất hiện thiên tai ngoài ý muốn chẳng hạn?
"Trò có thể từ chối hiệu trưởng mà, Ân Tô?" Giáo sư Manstein đau đầu nghĩ ngợi một lúc, sau quyết định hỏi tới.
Nữ tử mỉm cười nhẹ một cái, có chút vui vẻ: "Thí mạng vào chỗ chết cũng vui mà thầy."
Ân, cái vai diễn học viên tâm thần này của cô rất được giới trẻ ưa chuộng nha, mấy thể loại nhân vật này thậm chí còn nhiều fans hơn cả nhân vật chính cũng nên đấy!
E hèm, quay lại một chút, lí do thật sự mà cô lại trả lời như thế ư? Bản thân cô cũng không quá rõ ràng nhưng cô biết để đánh giá sức mạnh của Huyết Thống thuần khiết này thì chỉ có thể là trên chiến trường bộc lộ, dù sao cũng còn khoảng một tuần hơn để chuẩn bị mà.
"Đùa thầy đấy." Trông vẻ mặt vừa sợ vừa giận lại có chút lo lắng của người kia, cô cũng không đành lòng lắm, nói tiếp: "Chỉ là em nghĩ, nếu đã được coi là thuần khiết nhất thì cũng nên kiểm chứng, biết đâu được lại có thể lật ngược tình thế?"
"Nếu trò nói vậy."
Sau đó hai người cũng không có thêm bất kì đối thoại nào mà chìm vào suy tư của bản thân, dù sao giáo sư Manstein cũng là một người đào tạo học viên lâu năm, biết bao người mà thầy từng dạy dỗ đã chết vì diệt Rồng? Ai mà biết được là bao nhiêu chứ, nhiều như vậy.... Chính vì thế lúc này đối với học viên mới là Ân Tô, ông càng có mong muốn cô đừng dính dáng tới Rồng thì hơn.
Cốc cốc
"Mời vào."
Giáo sư Goods và hai vị nam sinh quen mặt kia đã có trong phòng và dường như đang chuẩn bị để bậc Ngôn Linh-Hoàng Đế, sự xuất hiện bất ngờ của cả hai làm họ có chút lúng túng.
"Mans? Sao ông lại ở đây??" Goods hoảng hốt che lại chiếc hộp nhạc có vẻ là đồ cổ phía sau.
"Hiệu trưởng cho phép Ân Tô được thức tỉnh trước, tôi đoán thế nào ông cũng mang mấy thứ tốt cho cấp S Lộ Minh Phi, mang Ân Tô tới dùng chung." Manstein tùy tiện nói với dáng vẻ tôi biết rõ ông quá mà làm người kia chẳng phản bát được gì.
Lộ Minh Phi cười vui vẻ với cô: "Cậu được hiệu trưởng cho phép sao? Ghê thiệt nha!"
"À, quá khen rồi." Cô không bày tỏ nhiều với nam chính, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu ta: "Cậu là cấp S, ghê gớm hơn tôi nhiều."
"Gì chứ?" Minh Phi bĩu môi: "Cậu lạnh lùng quá đó."
"Tôi biết, khỏi phải khen."
Đó có phải khen đéo đâu?? Finger muốn hét vào mặt Ân Tô như vậy một câu nhưng cuối cùng cậu ta cũng không làm được, thì ừ, linh cảm cho biết người này hình như còn lợi hại hơn cấp S cùng phòng của cậu ta nữa đó.
"Vậy tôi có cần giải thích lại cho trò không, Ân Tô?" Giáo sư Goods hỏi.
"Không cần đâu, thầy cứ trực tiếp mở lên đi." Nữ tử bình tĩnh đáp, ánh mắt tĩnh lặng nhìn ông.
Đoạn nhạc, hay nói chính xác hơn là tiếng gầm của Hắc Long Hoàng Đế Nidhogg được mở lên, nó là Ngôn Linh khởi nguồn cho tất cả, công hiệu của nó tất nhiên là khiến mọi kẻ mang dòng máu của ông ta phải quỳ xuống phục tùng và rung sợ. Ân Tô có cảm giác bài xích kì lạ với nó.... cứ như cô muốn gϊếŧ quách lão ta đi cho rồi ấy.
Khoảng hai giây sau khi nghe thấy thứ âm thanh đó, nữ tử rơi vào trong ảo cảnh kì quái, một vùng không gian tối đen như mực với những Văn Tự Rồng dần hiện ra, chớp mắt một cái liền tan đi như mây trời. Ân Tô có thể tự điều khiển cơ thể của mình, hoàn toàn không có vấn đề gì trong ảo cảnh ngăn cản cô cả, tiến lên ba bước lại lạc đến một khung cảnh khác.
Đây... là Ngai Vàng của Nidhogg?
####
END CHAPTER