Hướng Về Phía Anh

Chương 36

Trước câu hỏi của Huy, tôi không biết phải đáp trả thế nào, đúng lúc ấy, điện thoại tôi kêu tinh tinh báo tin nhắn mới. Tôi vội mở ra đọc, Khánh gửi tin nhắn cho tôi.

— Hôm nay chị tăng ca về muộn thế?

Đọc tin nhắn xong tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 11h, thế nhưng không khí ở nơi này vẫn ồn ào, náo nhiệt. Dường như khi đặt chân vào chốn này, mọi người không quan tâm đến chuyện giờ giấc thì phải. Tôi soạn tin reply:

— Chị đang đi uống nước với bạn. Có chuyện gì thế em?

— Thấy chị về muộn, em tưởng chị tăng ca chưa về. Chị về sớm nhé, giữ gìn sức khỏe.

— Chị biết rồi. Cảm ơn em nhé. Lát chị về.

Tắt điện thoại, tôi và Huy ngồi tám chuyện thêm một lát rồi ra về, đương nhiên, tôi luôn tìm cách né tránh chủ đề nhạy cảm mà Huy vừa đề cập. Dù Huy cố ý nói bóng gió gần xa, nhưng tôi nhất định giữ vững ranh giới của mình, vì tôi ý thức được rằng, kết cục sau cùng, người đau khổ vẫn chỉ là một mình tôi.

Huy đưa tôi về đến đầu hẻm, trước lúc xuống xe, anh ấy chủ động cầm tay tôi, lần này tôi giật mình thật sự. Đây là lần đầu tiên Huy có hành động thân mật với tôi thế này, nhất thời tôi đơ người ra, tròn mắt nhìn anh ấy.

— Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi!

Huy buột miệng thì thầm, đồng thời anh nhẹ nhàng sáp người lại về phía tôi. Trái tim trong ngực tôi lúc này đập loạn nhịp hết cả. Tình huống này xảy đến quá bất ngờ, tôi phải làm gì đây?

Khoảnh khắc gương mặt Huy chỉ cách khuôn mặt tôi khoảng 5cm, tôi vội vàng thu tay về, nhanh tay mở cửa xe bước xuống. Tôi chạy thật nhanh không dám quay người lại nhìn, trái tim trong ngực đập như trống trận. Ôi mẹ ơi, tôi cảm giác như l*иg ngực mình sắp nổ tung đến nơi. Suýt chút nữa thì bờ môi kia đã chạm lên má tôi rồi.

Về đến phòng đã là 12h đêm, thần trí tôi vô cùng hỗn loạn về những chuyện xảy ra vào lúc tối nay. Tôi bước vào phòng tắm, hy vọng nước mát có thể khiến tôi ổn định lại cảm xúc rối ren lúc này. Lúc lên giường đi ngủ, mở điện thoại ra, tôi thấy Huy gửi đến một tin nhắn rất dài.

— Tôi có thể đọc được cảm xúc từ trong đôi mắt em. Em có tình cảm với tôi, đúng không? Tại sao lại né tránh? Ngay từ những ngày đầu tiên khi quen biết em, tôi luôn chân thành và nghiêm túc với mối quan hệ này. Vì em biết đấy, tôi bị thu hút bởi em có nét giống với người con gái tôi yêu khi xưa. Nhưng điều đó chưa phải tất cả. Em khác với những người phụ nữ khác mà tôi từng quen. Họ đến bên tôi vì những nhu cầu về vật chất là chính. Em thì ngược lại, một chút thành ý của tôi em cũng không muốn nhận, luôn giữ chừng mực và khoảng cách với tôi. Điều này khiến tôi tò mò về con người em vô cùng.

Quen nhau càng lâu, tôi cảm thấy em là một người có chút cố chấp, bướng bỉnh… Nhưng rất có lập trường. Em không ỷ lại vào người khác, ngược lại luôn nỗ lực hết mình để vươn lên. Điều này được chứng minh qua những thành quả mà em đạt được.

Giữa hai người khác giới với nhau, chuyện nảy sinh tình cảm là vấn đề không quá khó khăn. Chúng ta đều là những người cô đơn, tại sao không thể đến bên nhau, cùng nhau chia sẻ những muộn phiền, những áp lực của cuộc sống này?

Tôi đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn đó nhiều lần, nội dung của nó khiến tôi trăn trở và suy nghĩ rất nhiều. Tôi không biết phải trả lời Huy ra sao, vì tôi biết, Huy vốn là một người từng trải, anh ấy có khả năng nhìn thấu tâm tư của người khác… Tôi có viện lý do gì vào lúc này Huy cũng sẽ không tin. Vì thực lòng, tôi cũng có chút tình cảm với Huy. Tuy nhiên, thứ tình cảm ấy xuất phát từ sự cảm kích, ngưỡng mộ và biết ơn nhiều hơn là rung động nam nữ thông thường.

Sau cùng, tôi soạn tin reply:

— Em biết, anh đối xử với em rất tốt, cũng rất quý mến em. Điều này khiến em cảm thấy vui và cũng trân quý vô cùng. Nhưng, chuyện tình yêu là một thứ gì đó rất khó nói. Đến bây giờ, em vẫn còn mang trong lòng một hoài niệm về tình yêu với người cũ. Dù em và người ấy đã không còn liên hệ gì với nhau, nhưng em vẫn chưa thể quên được. Giống như anh nói, sau mối tình đầu tiên, con người ta thật khó để có thể mở lòng, để có thể bất chấp yêu giống như trước.

Em hy vọng, chúng ta vẫn sẽ luôn là những người bạn tốt của nhau. Cảm ơn anh vì tất cả những điều anh đã dành cho em. Chúc anh ngủ ngon!

Tin nhắn của tôi gửi đi, Huy đã xem nhưng không reply. Tôi tắt điện thoại và đi ngủ. Đêm hôm ấy, tôi trằn trọc và thao thức hoài, đến gần sáng mới có thể mơ màng chìm vào giấc ngủ. Nếu có ai đó hỏi tôi, cảm giác khi từ chối tình cảm của một người sẽ như thế nào? Thì tôi xin phép được trả lời. Tôi thấy hụt hẫng và trống rỗng. Cũng có chút buồn… Nhưng biết làm sao được. Sau mối tình đầu tiên đổ vỡ, trái tim tự khắc hình thành nên một loại thuốc kháng sinh để bảo vệ cho cảm xúc không dễ bề rung động với người khác, tránh để lặp lại tổn thương thì phải!?

Những ngày tháng tiếp theo, tôi vẫn chăm chỉ đi làm, vẫn nỗ lực cống hiến, nhưng số lần tôi chạm mặt Huy đã thưa dần. Dường như sau câu nói của tôi ngày hôm ấy, Huy đã điều chỉnh lại khoảng cách trong mối quan hệ của chúng tôi. Huy không nhắn tin, không gọi điện quan tâm tôi như trước, nhưng chính những điều này lại khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Cuộc sống lại trở về với guồng quay cũ, cảm xúc ổn định, tâm tư không vì một ai khác mà trở nên hỗn loạn nữa.

***

Ba năm sau.

Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh đến mức khiến người ta ngơ ngẩn. Mới ngày nào tôi là đứa con gái mới tốt nghiệp Đại học, chân ướt chân ráo từ Hà Nội có mặt ở Sài Gòn phồn hoa, ngày ngày miệt mài đi nộp hồ sơ xin việc vào các công ty lớn nhỏ… nhưng đều thất bại. Cuối cùng xin vào làm nhân viên ở quán ăn bình dân suốt mấy tháng trời, một mình vật lộn, thích nghi với những khó khăn tại nơi đây. Sống trong khu trọ tồi tàn, chật hẹp với bao người cùng cảnh khác…

Tôi của hiện tại, không còn là một cô gái nhạy cảm, yếu đuối, không còn gặp chuyện gì cũng rơi nước mắt, không còn vì những khoảnh khắc vô tình gây thương nhớ mà khiến tâm tư trở nên hỗn loạn nữa. Cuộc sống tại Sài Thành đã tôi luyện tôi trở thành một người cứng cỏi, bản lĩnh. Tôi nhìn cuộc đời bằng ánh mắt tự tin, thái độ cũng lạc quan hơn rất nhiều.

Sau 4 năm học tập, rèn giũa, cố gắng và cống hiến, từ một nhân viên thực tập thấp cổ bé họng, tôi từng bước thể hiện mình, chứng minh thực lực của mình và vươn lên vị trí giám đốc của bộ phận Marketing. Những năm qua, tôi và Huy Trần vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, nhưng chỉ ở một khoảng cách nhất định. Thỉnh thoảng có dịp, Huy vẫn mời tôi đi uống cafe hoặc tham gia vào một câu lạc bộ những người truyền cảm hứng cho giới trẻ. Những cuộc gặp gỡ như vậy để lại trong tôi không ít những kiến thức, trải nghiệm và cảm xúc vô cùng tuyệt vời.

Mối quan hệ giữa tôi và Huy Trần… dần dà mọi người trong công ty cũng biết. Nhiều người thì thầm, bàn tán rất nhiều chuyện, họ suy đoán rất nhiều… Nhưng cũng không có ai dám thẳng mặt truy vấn hay tâm sự với tôi. Bởi, đó là những vấn đề cá nhân nhạy cảm.

Nếu như nhìn một cách khách quan để đánh giá thì hầu hết mọi người trong công ty đều yêu mến và tin tưởng rằng, tôi đi đến vị trí như ngày hôm nay là dựa vào thực lực của bản thân. Mặc dù ngoài lề mọi người vẫn hay thì thầm tôi dựa dẫm vào quan hệ riêng tư với Tổng giám đốc. Trong công việc, Huy Trần là một người sống cực kỳ có nguyên tắc, anh ta rất ít khi mang chuyện tình cảm riêng tư áp đặt vào công việc. Tuy nhiên, tôi không thể phủ nhận một điều, những thành công mà tôi có được như ngày hôm nay, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp, mấy năm qua Huy vẫn luôn giúp đỡ tôi rất nhiều.

Bằng chứng là, trải qua mấy đợt thanh lọc nhân sự quy mô lớn của công ty nhưng tôi vẫn bảo toàn được vị trí của mình, có những kế hoạch đi bồi dưỡng nghiệp vụ cấp cao, nhiều người có thâm niên hơn tôi rất nhiều… nhưng vẫn không được lựa chọn. Bên cạnh đó, những phương án hoạch định doanh nghiệp dù tôi có làm tốt đến đâu, tôi vốn chỉ là một người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu như không được cấp trên phê chuẩn và kiểm duyệt thì cũng khó lòng thực thi. Trong thời điểm sát hạch và thăng chức nhân sự, đối mặt với những đối thủ cạnh tranh có điều kiện tương đương, Huy Trần hoàn toàn có thể lựa chọn người khác tài giỏi hơn tôi.

Những điều Huy làm cho tôi, tôi đều nhìn ra được và hiểu vô cùng sâu sắc. Chính vì vậy, những thứ tôi có thể làm, tôi luôn nỗ lực và cống hiến làm tốt hơn người khác rất nhiều lần, để trước mặt mọi người, tôi có thể tự tin chứng minh rằng bản thân mình xứng đáng có được như ngày hôm nay.

Hiện tại, tôi đã có một căn hộ nhỏ cho riêng mình. Nơi tôi ở là một chung cư mini nằm cạnh chợ đồ cổ. Căn hộ của tôi không lớn, có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp và một phòng vệ sinh. Không gian tuy hẹp nhưng rất gọn gàng, ngăn nắp, đặc biệt, phía sau có một ban công nhỏ, buổi tối, những lúc thảnh thơi, tôi hay ngả lưng ra chiếc ghế tựa và tận hưởng không khí mát lành của trời đêm, lim dim nhắm mắt và nghe nhạc.

Tôi vẫn sống khép kín như trước, ngoài những mối quan hệ bạn bè đồng nghiệp tại công ty, tôi gần như không giao lưu, kết bạn với ai khác, kể cả nam giới lẫn nữ giới. Tình bạn của tôi và Khánh vẫn rất tốt. Cô bé ấy rất duyên và sống tình cảm. Sau khi tôi mua được căn hộ cho riêng mình và chuyển đi thì Khánh cũng nghỉ việc tại công ty may và chuyển qua kinh doanh quần áo. Nhờ tài ăn nói hoạt bát, nhanh nhẹn, nữa là dáng hình nhỏ bé xinh xinh, Khánh livestream bán hàng vô cùng đông khách. Rồi duyên phận cũng tới, Khánh kết hôn với một người đàn ông khá thành đạt, hai người cùng quê với nhau. Nhìn bạn bè của mình viên mãn với sự nghiệp và tình cảm, tôi thấy ấm lòng và mừng cho họ rất nhiều.

Thời điểm Giáng sinh và năm mới sắp đến, công ty tôi tổ chức cho tất cả cán bộ, nhân viên trong công ty đi tham quan du lịch, nghỉ dưỡng tại Đà Lạt. Ngày trước, khi còn yêu Thành, rất nhiều lần chúng tôi lên kế hoạch, một ngày nào đó sẽ cùng nhau trải nghiệm tour du lịch xuyên Việt, trong đó không thể thiếu điểm đến là Đà Lạt. Tôi đã từng ao ước rất nhiều lần được nắm tay người mình yêu đến vùng đất thơ mộng ấy, được ngồi nhâm nhi ly cafe nóng hổi dưới màn sương lạnh lẽo ở núi Langbiang… Bây giờ, tôi có thể thực hiện điều ước mình muốn, nhưng, người xưa đã không còn ở bên tôi nữa.

Nhiều lúc tôi rất tò mò, rất nhớ người đàn ông ấy, muốn biết cuộc sống hiện tại của Thành ra sao, đã có người yêu chưa, đã kết hôn chưa… Nhưng rồi, sau nhiều lần như vậy, tôi luôn phải tự lừa gạt cảm xúc của chính mình, tôi gồng mình lên để làm việc, để quên đi những cảm xúc vu vơ ấy…

Bầu trời đêm tại thành phố mộng mơ này nhuộm ánh trăng bàng bạc, sắc trắng của hàng ngàn ánh đèn neon lấp lánh hòa chung với không khí tưng bừng của đêm Giáng sinh khiến ai nấy đều nô nức phấn khởi. Càng về đêm, sương lạnh rơi càng nhiều, không khí se lạnh tại nơi này khiến tôi bỗng nhớ cái rét ngọt thẫm đẫm vào da thịt của Hà Nội. Mặc kệ dòng người chen lấn xô đẩy nhau, nô nức chụp hình sống ảo, tôi ngồi một góc, cuộn mình trong chiếc áo măng tô dài, thỉnh thoảng nhấp môi ly cafe và tận hưởng khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.

Đà Lạt thật đẹp. Đẹp hơn những gì tôi hằng tưởng tượng trong ký ức rất nhiều. Con người nơi đây nồng hậu, mến khách. Ánh mắt tôi lơ đễnh quan sát những dãy nhà cũ thẳng hàng san sát nhau, đêm xuống, ánh trăng soi chiếu trên bức tường loang lổ vết thời gian, dưới màn sương lạnh lẽo, nhìn cảnh vật mang đậm nét trống vắng và buồn đến nao lòng. Tâm trí tôi vô thức lại nhớ đến những kỷ niệm cũ.

Có những thứ đã qua rồi… vĩnh viễn sẽ không thể quay về được nữa…

Sau khi đám đông tản mạn ra về, những chiếc điện thoại và máy ảnh của họ đã lưu đầy những khung hình xinh đẹp, gương mặt ai cũng hào hứng, tôi biết chắc, sau đây, newfeed trên mạng xã hội sẽ ngập tràn những bức hình Giáng sinh lung linh. Vầng trăng bạc trên bầu trời lặng lẽ trốn sau đám mây, đêm đã về khuya, tôi lặng lẽ trở về phòng nghỉ của khách sạn để nghỉ ngơi. Công ty tôi đã đặt phòng, thuê nguyên một khách sạn 5 sao từ 1 tháng trước để tránh tình trạng ch,áy phòng vào dịp lễ này cho cán bộ, nhân viên nghỉ ngơi. Tôi ở một phòng trên tầng 6.

Đêm khuya, mọi người ở các phòng khác vẫn trò chuyện, bàn tán không ngừng, họ bình phẩm về những cuộc vui suốt hành trình dài, có người lại vỗ ngực tự hào về khả năng chụp ảnh và sửa ảnh đỉnh cao của bản thân. Cứ như thế, tiếng nói chuyện rì rầm gần như đến sáng. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…