Ngày hôm sau.
Tôi đến công ty với gương mặt mệt mỏi, bởi đêm qua giấc ngủ chờn vờn, mộng mị. Không chỉ mệt về thể xác, tinh thần của tôi cũng bất an vì chuyện của Huy. Mặc dù trước khi ra khỏi nhà, Thành đã trấn an tôi rất nhiều, cậu ấy nói, nếu tình huống xấu nhất xảy ra, Thành sẽ chịu trách nhiệm. Tôi biết Thành nói được, làm được… Nhưng thực tâm, tôi vô cùng áy náy với Huy.
Ngồi trong phòng làm việc, tôi mệt nhoài với những giấy tờ sổ sách, đến giờ nghỉ trưa, tôi theo chân đồng nghiệp xuống căng tin để ăn cơm. Tôi biết, xác suất chạm mặt Tổng giám đốc tại nhà ăn là vô cùng thấp, nhưng tôi vẫn hy vọng, tôi muốn được nhìn thấy Huy. Đó không phải là tâm lý mong đợi của một cô gái yêu một chàng trai, mà đơn giản là vì, nếu như Huy đi làm, điều đó sẽ khẳng định việc Thành đánh đập anh ta không để lại hậu quả nghiêm trọng. Huy có thể đi làm được, nghĩa là anh ta không bị sao. Nữa là, tôi muốn biết vết thương trên mặt anh ta như thế nào.
Nếu như Huy là một người bình thường thì có lẽ tôi cũng không quá căng thẳng như vậy. Nhưng Huy là Tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn, công việc đòi hỏi anh ta thường xuyên phải gặp gỡ đối tác và khách hàng. Nếu như gương mặt có xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng… Tôi thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Thấy tôi ngồi ăn nhưng tâm trí không tập trung, chị Tuyết cất lời nhắc nhở:
— Hôm nay khó ở trong người hay gì mà ăn chậm thế em? Ăn nhanh đi, mọi người ăn xong hết rồi này!
Tôi vâng dạ cúi đầu tập trung ăn suất cơm của mình, cơ mà vì tâm trạng không tốt nên tôi thấy cơm chẳng có vị gì, hoàn toàn khô khốc và khó nuốt. Tôi quay ra đổ thừa:
— Hôm nay cơm chán quá. Em nuốt không trôi!
Chị Tuyết lại nhanh miệng nói:
— Vị giác của em có vấn đề gì à? Cơm hôm nay ngon nhức nách. Chị ăn hết cả suất không chừa hạt nào đây này. Ngon thế mà bỏ phí.
— Em không ăn nữa đâu, mình về phòng làm việc nghỉ ngơi chút đi!
Tất cả mọi người đứng dậy tản mạn rời đi, khi về đến phòng, tôi ngồi ngả lưng ra ghế, tay cầm điện thoại đắn đo không biết có nên nhắn tin hỏi thăm Huy một chút không? Suy nghĩ mãi, tôi loay hoay gõ phím:
— Anh hết đau đầu chưa? Hôm nay anh có đi làm không? Em xin lỗi vì chuyện tối qua…
Tôi nhắn đến đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi xóa đi và không dám gửi. Kéo chiếc áo khoác lên vai, tôi lim dim nhắm mắt, định ngủ một lát cho đỡ mệt để chiều tiếp tục công việc, cơ mà vừa mới miên man vào giấc thì điện thoại tôi rung lên. Có người gọi tới.
Nhìn màn hình, tôi giật mình khi thấy số máy của Huy Trần. Tôi không dám nghe máy. Nhìn xung quanh, mọi người ai nấy đều đang ngon giấc, tôi sợ, nếu mình nghe điện thoại sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người. Nữa là, nếu tôi nói chuyện ở đây, tất cả mọi người sẽ nghĩ tôi và Tổng giám đốc có gì đó mờ ám cùng nhau. Cuộc gọi báo nhỡ.
Tôi bần thần cầm điện thoại rón rén bước ra ngoài, đi thật khuất sau dãy hành lang, đi đến cầu thang bộ, tôi định gọi lại cho Huy, chưa kịp bấm số thì anh ta lại gọi tới. Tôi ấn nghe máy.
— Alo!
Ở đầu dây bên kia, giọng Huy khàn khàn vọng lại:
— Tôi có thể gặp em bây giờ không?
Tôi ngập ngừng hỏi lại:
— Bây giờ ạ? Ở đâu ạ?
— Em lên phòng làm việc của tôi được chứ?
“Phòng làm việc?” Tôi hơi sững lại, Huy nói tôi lên phòng làm việc riêng của anh ta… Tôi hơi đắn đo. Vì chuyện xảy ra vào tối qua vẫn khiến cho tôi cảm thấy sợ. Nhưng mà khoan hãy. Phòng làm việc của Huy? Nói vậy nghĩa là, Huy vẫn có thể đến công ty, chuyện bị Thành đánh vào tối qua không ảnh hưởng gì đến anh ta?
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra đây cũng là một tin tốt. Thấy tôi im lặng hồi lâu, sợ tôi hiểu lầm nên Huy chậm rãi bổ sung:
— Vì gương mặt của tôi không tiện xuất hiện ở bên ngoài, em có thể lên gặp tôi không? Tôi có chuyện muốn nói với em.
— Em… không biết anh ở tầng bao nhiêu.
Tôi khẽ đáp.
— Tầng 33.
Huy kiệm lời đáp rồi tắt máy. Tôi chạy vào WC, vuốt mái tóc gọn lại, bật vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi vào thang máy. Tầng 33, nơi này khá yên tĩnh, đôi chân tôi chậm rãi bước đi, cố gắng không để phát ra tiếng động. Đứng trước cửa phòng, tôi đưa tay lên gõ nhẹ. Giọng của Huy từ bên trong vọng ra:
— Em vào đi!
Cánh cửa vừa mở ra, một mùi thơm man mác dễ chịu xông lên mũi, tôi nhẹ nhàng bước vào, ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ trong căn phòng. Diện tích căn phòng này lớn gấp đôi phòng làm việc của chúng tôi ở bên dưới, bên trong không bày biện quá nhiều đồ đạc, điểm đặc biệt nhất là toàn bộ mặt sau của căn phòng là cửa kính trong suốt, có thể quan sát được rõ quang cảnh bầu trời cũng như toàn bộ cảnh vật ở bên dưới kia.
Sau khi nhìn ngắm đủ lâu, lúc này tôi mới dồn sự chú ý lên mặt Huy. Trên trán, mắt và khóe miệng anh ta có một vài vết thâm, tuy không đến mức nghiêm trọng nhưng phần nhiều cũng ảnh hưởng đến diện mạo của Huy. Tôi chậm rãi hỏi:
— Anh có chuyện gì muốn nói với em ạ?
— Em ngồi xuống đi!
Vừa nói Huy vừa chậm rãi rời khỏi bàn làm việc và tiến đến sofa. Tôi ngồi đối diện với Huy, ngập ngừng cất lời:
— Cho em xin lỗi chuyện tối qua, bạn trai em hiểu nhầm nên mới kích động như vậy. Anh có bị thương nghiêm trọng không? Anh đã đi khám chưa ạ?
Huy rót trà vào ly sứ đặt trước mặt tôi rồi vui vẻ đáp:
— Tôi không sao. Vết thương ngoài da, không đáng lo ngại.
Huy nói vậy nhưng trong lòng tôi áy náy vô cùng. Thành vốn học võ, hơn nữa, trong cơn ghen tuông, lúc hạ thủ Thành đã dùng không ít sức mạnh. Tôi chứng kiến toàn bộ nên tôi hiểu, cảm giác của Huy chắc chắn là đau đớn lắm. Tuy nhiên, lúc này Huy có thể bình thản nói những lời này với tôi, tôi cảm thấy người đàn ông này cực kỳ biết phân biệt nặng nhẹ. Rất bản lĩnh!
— Anh hết đau đầu chưa ạ?
— Tôi uống thuốc nên khỏi luôn từ đêm qua rồi. Đừng căng thẳng như vậy, tôi gọi em lên đây không phải vì muốn đổ lỗi hay trách cứ em bất kỳ điều gì cả. Tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, khi thấy bạn gái mình vào nhà người đàn ông khác trong khung giờ khuya như vậy, bản tính chiếm hữu của giống đực ắt sẽ thôi thúc tôi hành động như bạn trai của em. Vì thế, tuy tôi có bị đau… nhưng tôi không cảm thấy tức giận.
Khỏi nói, khi nghe Huy tâm sự những điều này, trong suy nghĩ của tôi ngập tràn lòng biết ơn đối với người đàn ông ấy. Tuy Huy rộng lòng bỏ qua, nhưng thật sự tôi rất muốn nói lời xin lỗi đến anh ta. Bởi vậy, tôi thành tâm cất lời:
— Thật sự xin lỗi anh!! Cũng cảm ơn anh rất nhiều vì đã không truy cứu chuyện đêm qua.
— Không sao. Chuyện qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Em cũng không cần cảm thấy áy náy hay mắc lỗi gì cả. Trong chuyện này, không ai có lỗi hết.
— Cảm ơn anh!!
— Lại khách sáo nữa rồi!! Đêm qua không ngủ được hay gì, tôi thấy thần khí của em rất kém.
Huy hỏi tôi câu đó xong liền cảm thấy có chút không nên. Chuyện đêm qua… Rất nhanh sau đó, Huy chuyển sang chủ đề khác để gợi chuyện:
— Đã có khi nào em tự đặt ra câu hỏi trong đầu, hoặc ít nhất đã từng nghĩ… vì sao tôi luôn tìm cớ để gặp mặt và nói chuyện với em chưa?
Tôi ngơ ngác nhìn Huy, thật sự là tôi cũng đã tự hỏi chính mình không dưới một lần, nhưng lý do là gì thì tôi chịu. Tôi khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
— Em không nghĩ nhiều như vậy đâu.
— Thỉnh thoảng tôi vẫn nghĩ, việc tôi tìm lý do tiếp cận em sẽ khiến em sợ hoặc này khác… Nhưng thật may, em đã không sợ hãi giống như tôi tưởng tượng. Em biết đấy, trong công ty, rất ít khi tôi trò chuyện với mọi người. Có thể nói, em là một trong những ngoại lệ tiêu biểu.
Tôi tròn mắt nhìn, không hiểu hai chữ “ngoại lệ” mà Huy nhắc tới là gì, định hỏi lại thì Huy kịp thời bổ sung:
— Hy vọng em sẽ không hiểu lầm ý tôi. Tôi tiếp cận em không phải vì mục đích tán tỉnh yêu đương. Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại. Tôi biết em có người yêu rồi nên sẽ tự đặt cho mình một cảnh giới nhất định, tôi không phá vỡ quy tắc của bản thân, cũng không muốn trở thành người xấu trong mắt người khác.
Trong công việc, tôi và em hoàn toàn không có chút liên hệ gì với nhau. Nếu như nói để kết giao bạn bè, tôi rất muốn có thêm một vài người bạn. Nhưng tôi nghĩ, chắc chắn em sẽ không đồng ý. Hoặc giả có đồng ý thì tình bạn này cũng có chút khiên cưỡng. Nơi tôi sinh ra không phải ở Hà Nội, em có tò mò muốn biết quê tôi ở đâu không?
Tôi ngập ngừng hỏi lại:
— Quê anh ở đâu ạ?
— Tôi sinh ra ở Quảng Nam. Quê tôi rất nghèo, gia đình tôi cũng rất nghèo.
Nghe Huy nói, tôi tròn mắt ngạc nhiên, vì cách phát âm, khẩu âm cũng như giọng nói của Huy hoàn toàn không giống giọng nói đặc trưng của Quảng Nam. Nếu Huy không nói, có lẽ tôi vẫn nghĩ anh ấy quê ở Hà Nội.
— Em nghe giọng anh… không giống!
Tôi buột miệng nhận xét.
Huy gật đầu thừa nhận:
— Tôi phải học, phải sửa rất nhiều mới có thể phát âm chuẩn giọng Hà Nội như vậy. Từ những năm tháng đầu tiên gây dựng sự nghiệp, ở đất Thủ đô, tôi rất cô đơn. Tôi cũng đã bị không ít người lợi dụng và lừa gạt… Thế nên sau này tôi không muốn kết giao với nhiều người, trừ phi đó là những đối tượng liên quan đến công việc, tất cả chỉ dừng lại ở mức độ xã giao.
Nói rồi Huy khẽ ngưng lại, thong thả nhấp môi ly trà thơm ngát rồi tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở:
— Từ thời sinh viên, tôi có yêu một cô gái. Có thể em không tin, nhưng ngay từ lần chạm mặt em ở căng tin tôi đã giật mình tới ngỡ ngàng. Vì khuôn mặt em có nét hao hao giống với cô ấy.
Vừa nói Huy vừa mở ví, lấy từ trong đó ra một tấm hình nhỏ, tôi tò mò nhìn vào, quả nhiên là có nét giống tôi. Từ sống mũi, đôi mắt và cả khuôn miệng. Tôi sững người…
— Tôi không nghĩ trên đời này lại tồn tại những câu chuyện kỳ lạ như vậy. Từ khoảnh khắc ấy, tôi bỗng tò mò về em nhiều hơn. Tôi biết, em và cô ấy hoàn toàn là hai người khác nhau. Nhưng mỗi khi nhìn thấy em, tôi không thể nào ngăn não bộ mình ngừng suy nghĩ về cô ấy.
Tôi tò mò hỏi:
— Thời sinh viên, anh và chị ấy… chắc hẳn rất yêu nhau, đúng không ạ?
— Đúng. Chúng tôi rất yêu nhau. Nhưng dạo ấy, tôi chỉ là một cậu sinh viên nghèo, hoàn cảnh gia đình khó khăn. Còn cô ấy, tôi xin được gọi tên cô ấy là Nguyên. Nguyên sinh ra và lớn lên ở Hà Thành trong một gia đình giàu có. Chúng tôi lén lút ở bên nhau, bố mẹ cô ấy ngăn cản. Vì khi ấy, tôi chỉ có 2 bàn tay trắng, có những ngày còn ôm bụng đói đi ngủ. Em biết đấy, quê tôi rất nghèo. Mỗi năm vào mùa bão lũ, nông sản hoa màu đều mất trắng, chăn nuôi cũng không được. Bố mẹ không có tiền trợ cấp cho tôi, nhiều kỳ học tôi còn phải đi vay mượn bạn bè khắp nơi để nộp học phí.
Hoàn cảnh tôi như vậy, đến mời Nguyên đi uống nước… tôi cũng không có tiền. Bố mẹ cô ấy không muốn chúng tôi tiếp tục ở bên nhau. Khi tôi học đến năm thứ 4, bố mẹ Nguyên tìm cách đưa cô ấy sang Mỹ du học, nhưng tôi hiểu, phía sau câu chuyện ấy chính là mục đích chia rẽ tình cảm của hai đứa tôi.
Tôi không hiểu từ khi nào khóe mi mình đã ngấn lệ, câu chuyện của Huy khiến tôi thực sự xúc động.
Huy thong thả nói tiếp:
— Thời gian đầu tôi giống như một người điên. Nhiều đêm liền không ngủ, tôi đi lang thang khắp nơi như tìm kiếm lại hình bóng của Nguyên. Tôi không chấp nhận được sự thật chúng tôi phải nghìn trùng xa cách. Rất lâu sau tôi cũng không có tin tức gì về cô ấy.
Tôi tò mò hỏi thêm:
— Từ ngày đó đến giờ, anh có gặp lại chị ấy lần nào không? Chị ấy bây giờ chắc cũng có gia đình rồi, đúng không ạ?
— Vết thương nào cũng vậy, dù có lớn đến đâu, theo thời gian cũng sẽ quên được hết. Những ngày đầu tiên tôi gây dựng công ty, cho đến khi tạo được tiếng vang trên thương trường… là câu chuyện của nhiều năm sau. Tôi không có một chút thông tin nào về Nguyên. Thỉnh thoảng tôi vẫn đến căn nhà của bố mẹ cô ấy, dịp lễ Tết hoặc cuối tuần… Vì tôi hy vọng, Nguyên về nước, tôi có thể nhìn thấy hình bóng Nguyên. Nhưng tôi không nhìn thấy cô ấy bao giờ.
Hình ảnh và tên tuổi của tôi dần xuất hiện nhiều trên các mặt báo, không khó để kết nối với tôi. Có lẽ cũng chính vì điều này nên Nguyên đã tìm được cách liên hệ với tôi. Cách đây 4 năm, trong một lần đi công tác ở Sài Gòn, tôi nhận được cuộc gọi từ nước ngoài. Tôi nghe máy, thật không thể tin được, đầu dây bên kia, người gọi cho tôi là Nguyên. Em không biết tôi đã sửng sốt đến mức nào đâu. Tôi như vỡ òa sau bao nhiêu năm mong mỏi, nhung nhớ, chờ đợi và hy vọng. Tôi lúng túng không nói được gì, chỉ nghe thấy giọng cô ấy vẫn đáng yêu như ngày nào. Nguyên nói xin lỗi tôi vì đã không giữ trọn câu thề. Cũng mong tôi được hạnh phúc. Cô ấy định cư bên Mỹ và đã kết hôn.
Em không hiểu được khi ấy tôi đã tuyệt vọng đến mức nào đâu. Cảm giác đất trời như sụp đổ trước mắt tôi vậy. Tình yêu của tôi và cô ấy không thành, vì tôi nghèo. Sau cú sốc ấy, tôi lao vào học tập và làm việc không biết mệt mỏi. Người khác làm 1 thì tôi làm gấp 10, thậm chí cả trăm lần. Tôi luôn ấp ủ một tham vọng sau này mình phải đạt được một điều gì đó, phải chứng minh được bản thân mình… để có ngày gặp lại, bố mẹ Nguyên sẽ đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.
Vậy mà, vào khoảnh khắc ấy… Tôi không thiết tha bất cứ điều gì nữa. Những gì tôi cố gắng vẫn không khiến tôi có được cô gái mà tôi yêu.
Nghe câu chuyện của Huy, tôi không biết nói gì, cũng không biết phải an ủi anh ấy như thế nào. Đâu đó trong câu chuyện của Huy, tôi thấy được mình ở trong đó. Bỗng nhiên tôi nghĩ đến tương lai sau này, không biết chuyện tình cảm của tôi và Thành có kết thúc tốt đẹp hay không?
Tôi chậm rãi cất lời:
— Mọi chuyện đã qua rồi, em nghĩ, điều anh có thể làm chính là thực lòng chúc phúc cho chị ấy.
— Đúng. Bây giờ nhắc lại thì tôi có thể bình thản mà nói rằng, tôi thực tâm mong cô ấy có được hạnh phúc, yêu thương trọn đời. Nhưng vào thời điểm ấy, tôi không hề nghĩ được như vậy. Làm sao tôi có thể buông bỏ lòng mình, tỏ ra như không có chuyện gì và chúc phúc cho cô ấy… trong khi tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều??
Tuy nhiên, chuyện đời không ai biết trước được. Cách đây 2 năm, tôi được tin Nguyên vĩnh viễn ra đi vì căn bệnh u,ng th,ư máu.
Tôi lặng người. Thực sự lúc này tôi chẳng thể nói được bất kỳ điều gì nữa. Huy cũng giống như tôi, khóe mi của anh ấy rưng rưng nước mắt. Qua cơn xúc động, Huy nói với tôi:
— Hôm qua là sinh nhật của Nguyên. Nếu như cô ấy còn sống, năm nay cô ấy tròn 32 tuổi. Lý do tôi muốn đưa em đi gặp khách hàng chỉ là một phần. Thực lòng, tôi có phần ích kỷ khi đã nói dối em. Tôi muốn nhìn thấy em lộng lẫy trong ngày hôm qua… Vì tôi muốn được tưởng tượng thấy dung nhan của Nguyên ngày nào. Tôi xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên làm thế.
Đến lúc này tôi mới hoàn toàn hiểu được câu chuyện thật sự phía sau những hành động bí ẩn của Huy suốt thời gian qua. Sau khi hiểu ra, tôi không những không giận, ngược lại còn cảm phục tấm chân tình mà Huy đã dành cho người phụ nữ ấy.