Lời của Thành vừa dứt thì trên nền trời bỗng xuất hiện tiếng sấm rền vang, tôi giật mình sợ hãi. Huy thấy vậy liền chủ động đi đến gần tôi, dùng ánh mắt và cử chỉ cực kỳ dịu dàng để quan tâm:
— Em sợ sấm hả?
Thần trí tôi lúc này thực sự chẳng còn nghĩ được chuyện gì khác ngoài việc sợ Thành ghen. Câu nói của cậu ấy là sao nhỉ? Lẽ nào Thành biết tôi đang ở đâu? Tiếng sấm vô duyên khiến tôi giật mình mà quên đi mất bản thân đang nghe điện thoại của Thành, cùng lúc Huy cất lời quan tâm tôi thì ở đầu dây bên kia Thành cũng nghe được tất cả. Tôi không biết gương mặt, ánh mắt Thành lúc đó trông như thế nào, nhưng tôi có thể tưởng tượng được, đó là một vẻ ngoài cực kỳ khó coi.
Giữa lúc tôi còn đang ngẩn người ra chưa biết phải làm sao thì tiếng chuông cửa nhà Huy vang lên réo rắt. Có vẻ như người bấm chuông đã mất hết kiên nhẫn. Huy ra mở cửa thì bất chợt bị người ở bên ngoài liên tiếp tặng cho những cú đ,ấm như trời giáng vào thẳng mặt, đầu, bất kỳ vị trí nào trên cơ thể. Tôi hoảng sợ hét lên, khi định thần lại mới phát hiện ra, vị khách lạ mặt đó chính là Thành. Vì sao cậu ấy biết tôi ở nhà Huy mà tìm đến. Tôi sợ Thành sẽ làm ra điều dại dột nên chạy vội đến can ngăn:
— Thành, dừng tay lại đi. Anh hiểu lầm rồi!
Thành dường như không còn chú ý đến sự tồn tại của tôi nữa, ghen tuông hận thù đã che lấp lý trí của cậu ấy rồi. Thành gạt tôi qua một bên, một lần nữa thẳng tay đấm vào mặt Huy, vốn học võ tư nhỏ, với sức vóc cao lớn, lúc này, một tay Thành nắm lấy áo Huy cố định trên bức tường, cậu dùng chân liên tục huých vào người Huy, vừa ra đòn Thành vừa gằn giọng cảnh báo:
— M-ày dám động vào một sợi lông của cô ấy thì đừng trách t-ao!
Nước mắt tôi giàn giụa khắp gương mặt vì sợ hãi, tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này. Đôi tay tôi cố hết sức níu lấy tay Thành, miệng yếu ớt van xin:
— Thành, nghe em giải thích đã. Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu. Anh đừng đánh nữa. Đừng làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn!
Thành khẽ ngưng lại, tôi thấy m,áu chảy khắp vầng trán và cả mũi Huy. Lúc tối anh ta uống nhiều rượu, hiện tại còn đang kêu đau đầu… Dường như Huy chẳng còn chút sức lực nào để kháng cự, bị đánh quá bất ngờ, mà đối phương lại ra đòn quá hiểm. Khi cánh tay Thành nới lỏng, Huy dần ngồi thụp xuống tựa lưng vào tường. Người đàn ông đó nhắm nghiền đôi mắt, ngay cả buột miệng kêu đau cũng không dám, vì khóe môi cũng bị sưng tím lên.
Tình huống này khiến tôi thực sự cảm thấy khó xử. Một bên là người yêu của tôi, một bên là sếp nơi tôi đang thực tập, không chỉ vậy, tôi sắp sửa kết thúc thời hạn thực tập của mình. Bỗng nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn này….
Tôi cuống cuồng chạy đi vào trong nhà, tìm một cái chậu nhỏ và chiếc khăn, tôi nghĩ mình nên giúp Huy lau sạch đi vết m,áu trên người. Tuy nhiên, khi thấy tôi xuất hiện với cái chậu trên tay, Huy nhẹ nhàng nói:
— Tôi không sao đâu. Em về đi!
Thành hậm hực nhìn Huy rồi nhấn mạnh thêm một câu:
— Đừng để t-ao phải nhìn thấy m-ày thêm một lần nữa!
Nói đoạn Thành dứt khoát kéo tay tôi bước đi. Bên ngoài trời, bóng đêm giăng kín lối, cơn mưa xối xả không ngừng trút xuống. Thành dắt tay tôi đi thật nhanh về phía chiếc xe của cậu ấy, cửa xe mở ra, Thành cục súc đẩy tôi ngồi vào cạnh ghế lái sau đó đóng cửa cái rầm. Tôi hiểu là cơn ghen, sự phẫn nộ trong Thành vẫn đang dâng cao.
Chiếc xe mau chóng rời đi. Đêm vắng, Thành điều khiển xe điên cuồng lao đi trên xa lộ, nước mưa ở hai bên bắn lên tung tóe, khuất lấp cả mặt kính, nhìn dáng vẻ hung dữ ấy, tôi rất sợ đó là lần cuối cùng chúng tôi được hít thở không khí trên cõi đời này. Tôi sợ hãi đưa tay lên che mặt lại, đồng thời hét lên:
— Thành, anh đừng làm ra những hành động điên rồ nữa.
Thành không quan tâm đến lời tôi nói, mặc kệ tôi gào thét gọi tên, thậm chí cả mắng chửi nhưng ánh mắt cậu ấy vẫn chăm chú nhìn về phía trước, chiếc xe cứ thế lao đi với tốc độ chóng mặt, vượt không biết bao nhiêu đèn đỏ. Thành giống như một kẻ điên, lúc đó tôi đã nghĩ vậy. Cho đến khi tôi quá mệt mỏi, tôi không hét được nữa, cũng không muốn hét, tôi mặc kệ tất cả, tôi nghĩ, bây giờ Thành muốn làm gì thì làm. Tôi phó mặc cho tất cả.
Lạ thay, khi tôi không ồn ào nữa thì Thành đột nhiên dịu dàng, đôi tay ôm vô lăng cũng chậm rãi giảm tốc độ, rồi không biết từ khi nào chiếc xe đã dừng lại ở ven đường trên một xa lộ vắng vẻ. Xung quanh chỉ tuyền một màu đen, chỉ có cơn mưa là không ngừng trút xuống.
Ánh mắt Thành cứ thế nhìn ra màn mưa dày đặc, không gian trong xe yên tĩnh đến lạ thường. Tôi cũng không nói gì, lúc này, ngay cả việc cựa quậy tôi cũng không dám. Chưa khi nào tôi thấy sợ biểu hiện ấy của Thành như bây giờ. Tôi, mặc dù trong sạch đối với Huy, nhưng tình ngay lý gian, giữa đêm Thành dắt tay tôi đi ra từ nhà Huy, tôi có muốn giải thích thì cũng chẳng có ý nghĩa gì vào lúc này. Bởi vậy, tốt nhất nên im lặng.
Rất lâu sau, Thành mở cửa xe bước xuống, tôi tưởng cậu ấy định tìm chỗ đi vệ sinh, nhưng không phải. Lát sau, cửa xe bên tôi mở ra, Thành kéo tay tôi dắt ra ngoài, tôi như một con rối cứ thế bị cậu ấy điều khiển. Cửa xe đóng rầm một cái, Thành mở cửa phía sau ra, hung hăng đẩy tôi ngồi vào trong, đồng thời cậu ấy cũng ngồi vào và đóng cửa thật mạnh. Tôi bị đẩy bất ngờ nên ngã dập dụi vào ghế xe, đôi tay không ngừng quờ quạng tìm kiếm điểm tựa để ngồi thẳng lên.
Nhưng Thành không cho tôi có cơ hội đó, cậu ấy nhanh chóng nằm phủ thân mình lên người tôi, tôi định mở miệng nói gì đó thì đôi môi đột ngột bị chặn đứng. Hàm răng cạy mở, Thành điên cuồng chiếm hữu làn môi tôi, cuốn lấy l,ưỡi tôi, nụ hôn ấy như muốn rút cạn hơi thở, tôi bất lực đón nhận.
Ánh mắt của Thành vẫn còn ngập tràn những ý niệm ghen tuông. Thành nhìn gương mặt tôi thật lâu, sau đó nhìn xuống chiếc váy sεメy mà tôi đang mặc, cậu rời khỏi làn môi tôi, chỉ một động tác dứt khoát, chiếc váy trên người tôi lập tức bị xé nát, thân thể tôi hiện tại gần như phô bày trọn vẹn dưới ánh nhìn đầy chiếm hữu của Thành.
Một lần nữa cậu ấy cúi xuống và áp đôi môi lên gương mặt tôi, như muốn lau đi những lớp son phấn trang điểm lộng lẫy. Ở phía dưới, bàn tay của Thành trực tiếp luồn vào lớp vải quần ren mỏng manh và dễ dàng khám phá vào bên trong. Khi ngón tay mang tính xâm lược kia thô bạo tiến vào nơi nềm mại, tôi co giãy không ngừng, hai chân cố khép chặt lại để ngăn cho bàn tay ấy không được tùy hứng làm càn.
Tuy nhiên, chút sức lực của tôi chẳng thể nào khống chế được cơn ghen đang bốc lên như lửa cháy ngùn ngụt của Thành. Thành đặt hai tay tôi cố định trên đỉnh đầu, liền sau đó, cậu ấy tháo chiếc quần ren mỏng kia nhét luôn vào miệng tôi. Tất cả những việc đó chỉ diễn ra trong khoảng mười mấy giây ngắn ngủi, tôi chỉ biết tròn mắt nhìn Thành vẻ bất lực.
Khóa kéo quần Jean của Thành hạ xuống, dần dà cả cơ thể cậu ấy cũng không còn bất kỳ sự che chắn nào, Thành kéo chân tôi vắt lên hông cậu ấy rồi ngạo mạn đưa vật cứng như thép kia bắt đầu hành quân xâm lược. Những đợt tấn công dồn dập như sấm nổ vang trời, chiếc xe không ngừng rung chuyển, lắc lư… Mỗi lần va chạm mãnh liệt, âm thanh d,a th,ịt tiếp xúc vào nhau như hòa chung với tiết tấu rộn ràng của mưa đêm.
Sự điên cuồng trong mắt Thành dần chuyển sang lạnh lùng, sau giây phút dừng lại ngắn ngủi, Thành bất ngờ đi vào thật mạnh, thật sâu, cảm giác như tận cùng của cơ thể tôi đều bị cậu ấy chiếm giữ.
— Ngoài anh ra, anh không cho phép bất kỳ người đàn ông nào có ý định tiếp cận em. Dù chỉ là trong ý nghĩ!
Thành thì thầm bên tai tôi, trông ánh mắt của Thành lúc này vừa đáng sợ, lại vừa đáng yêu. Thật không ngờ máu ghen trong người đàn ông này lại kinh khủng đến như vậy. Toàn thân tôi bị Thành khống chế, chỉ có nơi sâu thẳm kia vẫn không ngừng đón nhận những đợt tấn công mê người của Thành. Cũng chẳng biết từ khi nào, nơi ấy của tôi đã đong đầy nước, tựa như sự dạt dào của mưa đêm mà bao quanh kích thước cực đại của người đàn ông tôi yêu.
Miệng tôi bị bít chặt nên tôi không thể nói gì vào lúc này, nếu được trả lại quyền phát ngôn, tôi nhất định sẽ đánh lên vòm ngực rắn chắc kia và sẽ mắng cậu ấy rằng:
— Anh là đồ điên!!
Nhưng, những điều ấy chỉ có thể xuất hiện trong suy nghĩ của tôi mà thôi.
Thành liên tiếp ra vào giống như trống trận, từng đợt từng đợt hối hả, dứt khoát và mạnh mẽ khiến cho những ý nghĩ kia của tôi đột nhiên cũng tan biến. Ánh mắt của cậu ấy như phủ một màn sương mờ dày đặc, cả cơ thể tôi như bị u mê thep từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà Thành đem đến.
— Nơi này là của anh… Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai xâm phạm. Nếu kẻ nào muốn, nhất định phải bước qua x,ác anh!!!
Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười vào lúc này, dần dà Thành cũng giảm tốc lực, mỗi lần đi vào đều phảng phất thái độ dịu dàng, nâng niu. Thành nhìn tôi không chớp mắt, sau đó lại chậm rãi hỏi:
— Hắn đã cầm tay em chưa? Chỗ này… Hắn đã nhìn qua chưa?
Vừa nói Thành vừa đưa tay lên nhào nặn hòn non bộ đang phập phồng theo mỗi đợt hô hấp khó khăn của tôi.
Thành tự hỏi, cũng tự trả lời chính mình:
— Hắn chỉ có thể nhìn một cách mơ hồ và tưởng tượng… Không đúng. Ngay cả hình thành ý nghĩ quái dị ấy cũng không được. Nếu hắn dám, anh nhất định sẽ phế đi đôi m,ắt của Hắn.
Rồi Thành lại hỏi tôi như một đứa trẻ:
— Vân, nói cho anh biết đi… Hắn đã động chạm lên người em chưa? Anh sắp sửa phát điên lên vì ghen rồi. Anh thực sự sắp điên… Em có hiểu tâm trạng của anh không?
Tôi khẽ lắc đầu, ý nói, tôi và Huy hoàn toàn trong sạch. Đôi mắt tôi nhìn thẳng vào mắt Thành không hề có ý nghĩ lảng tránh. Và dường như Thành cũng tin lời tôi nói. Bởi lẽ, Thành biết tôi đi cùng với Huy, chắc hẳn cậu ấy đã đi theo tôi cả buổi tối. Khi tôi theo Huy vào nhà, quãng thời gian ấy rất ngắn, chưa kể, Thành không kiên nhẫn được nên ập vào rất nhanh. Điều đó chứng tỏ, Thành tin là Huy chưa dám làm gì tôi. Chỉ là, cảm giác chiếm hữu trong tình yêu, Thành không muốn người phụ nữ của mình ở gần bất kỳ người đàn ông nào khác.
Thành chậm rãi lấy đi chiếc quần ren mỏng trong miệng tôi, lúc này tôi mới được thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào đôi đồng tử đυ.c ngầu của cậu ấy. Lần này Thành đỡ tôi ngồi dậy, thay vào đó, Thành là người nằm xuống phía dưới, cậu ấy đặt tôi ngồi lên thân mình, một lần nữa vật cứng rắn tràn đầy sức mạnh kia lại điên cuồng càn quấy vào sâu trong cơ thể tôi. Đôi tay Thành thỏa thích đùa ghẹo nơi thềm ngực, thỉnh thoảng lại chuyển hướng nâng niu vòng 3 rồi bất chợt tiến vào như giông tố.
Thành gằn giọng trong miệng:
— Anh hận không thể xuống tay gi,ế,,t ch,ê,,t hắn!!
Tôi lập tức cúi người xuống và khóa môi Thành, tôi không cho phép cậu ấy nói ra những lời lẽ như vậy nữa. Thành gắt gao chiếm lấy đôi môi tôi, tham lam cạy răng tôi ra, cuốn lấy đ,ầu l,,ưỡi và không ngừng l,iếm m,,út.
Ở nơi ẩm ướt kia, Thành liên tiếp tấn công, không biết đã qua bao nhiêu thời gian, cũng không biến đã biến đổi bao nhiêu tư thế, sau cùng, Thành đặt tôi nằm xuống, đôi chân tôi gác lên vai cậu ấy, một trận hành quân xâm lược mang tính quyết định lại diễn ra. Tốc lực mạnh mẽ, dứt khoát khiến tôi không có cách nào kiểm soát được âm thanh phát ra từ cổ họng mình nữa. Đến lúc cao trào, Thành khẽ gục lên người tôi, ánh mắt mệt mỏi đầy thỏa mãn…
— Em nói chỉ yêu một mình anh thôi. Nói đi!
Thành khẽ thì thầm bên tai những lời dịu ngọt, tôi vô thức mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy cậu ấy, bờ môi run rẩy nói:
— Em chỉ yêu một mình anh thôi!