Sương đêm lành lạnh, cơn gió đông khẽ thổi hắt vào người, sau khi kết thúc buổi ngoại khóa của lớp, tôi và Hà đan tay vào nhau, cùng nhau tản bộ ra về. Không khí se lạnh khiến chúng tôi đi sát vào nhau, thỉnh thoảng lại buột miệng suýt xoa vì nhiệt độ buổi đêm lạnh quá. Hôm nay chúng tôi đi bộ từ nhà đến ký túc xá, bởi vậy, trên đường về nhà, tôi và Hà có dịp tâm sự cùng nhau. Hà hỏi tôi:
— Tớ có cảm giác, Thành thích cậu, có đúng vậy không?
Tôi đỏ mặt, thoáng ngượng ngùng định thu tay về, không hiểu sao biểu hiện của tôi lại như vậy. Đáng lý tôi phải làm thinh, giống như không có gì mới đúng.
Tôi ngập ngừng đáp:
— Sao cậu lại hỏi thế?
— Ánh mắt của cậu ấy nhìn cậu lúc tham gia trò chơi, cả lúc Thành lên hát nữa. Từ đầu đến cuối tớ thấy cậu ấy chỉ nhìn về phía cậu. Hay là, bọn cậu thực sự đang thích nhau nhưng không công khai trước lớp?
— Không… không có đâu. Cậu suy diễn quá mức rồi đấy. Cậu thấy, tớ và cậu ấy thực sự hợp nhau à?
Hà bình thản đáp:
— Chuyện này đơn giản mà. Yêu là yêu, đơn giản thế thôi. Hợp hay không thì chỉ có hai người mới biết được, người ngoài như tớ sao dám mạnh miệng võ đoán? Nữa là, thứ mà hợp trong ánh mắt của người khác chưa chắc đã hợp với mình.
— Ừm. Nhưng bọn tớ chỉ là bạn bình thường. Cũng giống như cậu vậy. Thực sự không có gì đâu.
— Nhìn hai cậu đứng bên nhau đẹp đôi lắm luôn ấy.
— Thật à? – Tôi tò mò hỏi lại.
— Thật. Nhưng mà cậu quan tâm điều này làm gì? Là bạn bè thì đẹp đôi cũng có nghĩa lý gì đâu?
Nghe Hà bắt bẻ, tôi bỗng thộn mặt ra. Đúng vậy, nhìn đẹp đôi nhưng không phải người yêu… cũng chẳng để làm gì.
Đi thêm một quãng, tôi chia tay Hà và tiếp tục tản bộ về khu nhà trọ của mình. Đường vắng, tôi cho tay vào túi áo và lặng lẽ đếm từng bước chân. Bỗng, tiếng xe mô tô thể thao từ phía sau chậm rãi đi đến, không cần quay người lại tôi cũng biết được người đó là Thành.
Quả nhiên là cậu ấy.
Thành cất lời nhẹ nhàng:
— Lên xe tôi đưa em về!
— Không cần, chỉ còn một đoạn nữa, tôi có thể đi bộ về nhà, coi như đi thể dục.
Tôi dứt khoát từ chối.
— Đi một mình rất nguy hiểm. Tốt nhất em nên nghe lời tôi!
— Cậu cứ bám theo tôi thế này, tôi đảm bảo không có ai dám trêu ghẹo hay đến gần tôi đâu.
Cứ như vậy, hai chúng tôi, một người đi xe, một người đi bộ, tranh luận đủ điều cũng về đến khu nhà trọ. Về đến phòng, tôi đóng cửa lại như muốn trốn tránh Thành. Những ngày tháng sau đó chúng tôi vẫn duy trì trạng thái hờ hững như vậy với nhau. Tôi không mở lòng, Thành cũng không miễn cưỡng tiến thêm một bước, nhưng tôi hiểu, qua ánh mắt và những biểu cảm trao nhau, chúng tôi thực sự đã thích nhau rồi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày lễ 14/2 cận kề đến gần. Một nhóm bạn trong lớp tôi tổ chức đi camping nhân dịp cuối tuần, vì dạo ấy thời tiết ngày càng ấm áp. Vừa hay, cuối tuần lại là ngày lễ tình nhân. Tôi hào hứng tham gia, vì tôi thích được trải nghiệm những chuyến đi xa, nữa là được tham gia các hoạt động tập thể với các bạn như vậy. Tôi không biết Thành có tham gia không, nhưng vào buổi sáng hôm đấy, khi tôi vừa chật vật kéo theo valy có mặt ở bến xe thì đã thấy Thành đứng đó từ bao giờ. Vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy khiến tôi có chút không tự nhiên.
Sau khi xếp hành lý lên xe, ổn định chỗ ngồi thì chúng tôi bắt đầu khởi hành. Điểm đến của chúng tôi lần này ở Hòa Bình, cách Thủ đô Hà Nội không xa. Vẻ mặt ai nấy đều hào hứng và phấn khích. Gần trưa thì chúng tôi có mặt ở thành phố Hòa Bình, sau đó, đoàn xe di chuyển thêm một quãng khá dài đến một địa danh khá nổi tiếng là Hồ Đồng Tâm. Nơi này có rất nhiều đồi núi, những đồng cỏ xanh mướt bạt ngàn, làn nước trong vắt, cực kỳ thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn.
Trưởng nhóm của chúng tôi hướng dẫn mọi người mắc lều trại, đến gần tối thì mọi thứ được trang hoàng tươm tất. Lều trại nào cũng lung linh, sặc sỡ ánh đèn lấp lánh. Cả nhóm chúng tôi quây quần cùng nhau nấu ăn, chế biến các món ăn ngoài trời, ai đó còn đặc biệt mang theo một chiếc loa lớn, âm nhạc bật lên trên nền không gian sôi động khiến tinh thần của mọi người phấn chấn hơn bao giờ hết.
Sau bữa tối là màn giao lưu văn nghệ, chúng tôi hát hò, nhảy múa, diễn kịch, kể chuyện cười, kể chuyện ma, đủ thứ chuyện trên đời này, cả đám cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo đến tận khuya. Lớp tôi có gần 100 sinh viên, tuy nhiên, chuyến đi dã ngoại lần này khá tốn kém, sau khi Lớp trưởng hô hào thì có được cả thảy 30 người tham dự. Chi phí cho chuyến đi cũng không hề rẻ. Tôi và Hà ở chung lều trại với nhau. Buổi tối ngày hôm nay gần như ai cũng đã uống không ít rượu.
Nơi chúng tôi dựng lều trại ngay sát mặt hồ rộng lớn, buổi đêm, âm thanh của những côn trùng kêu râm ran, tôi nằm trở mình liên tục nhưng không sao vào giấc được. Ngược lại, Hà nằm kế bên lại ngủ giấc ngon lành. Trong đêm tối, tôi nghe được tiếng thở đều đều của Hà, có lẽ do chúng tôi di chuyển quãng đường dài, cả ngày loay hoay làm việc này việc khác nên giờ này mệt quá, vừa ngả lưng Hà đã ngủ được ngay. Tôi cũng thấy mệt, nhưng không hiểu vì sao lại không ngủ được.
Tôi nằm lặng thinh và nhìn ngắm tấm vải lều trại, nơi này cách xa trung tâm thành phố, buổi đêm, khắp nơi chỉ tuyền một màu đen, thỉnh thoảng tiếng ếch nhái kêu râm ran phụ họa. Tôi bỗng nhớ đến tuổi thơ của mình. Ngày bố tôi bỏ vào Nam trốn nợ, quãng thời gian 5 năm mẹ con tôi sống nhờ ở nhà ngoại trong quê. Nhà ngoại tôi ngay sát cánh đồng và dòng sông rộng lớn. Đêm đêm, tôi nằm bên mẹ và anh trai, nghe rõ mồn một tiếng ếch nhái sau bức vách. Mới đây thôi mà tôi đã ra dáng thiếu nữ rồi. Đôi mắt tôi bỗng hoen mờ vì những ký ức bị bỏ quên lâu ngày. Ngày đó rất khổ cực đối với mẹ con tôi, vì bố tôi vỡ nợ, mọi người đều nhìn mẹ tôi với ánh nhìn miệt thị và xa lánh, chỉ sợ chúng tôi sẽ nhờ vả họ.
Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại dưới gối rung lên, tôi mở ra đọc. Là Thành nhắn tin đến.
— Em có ngủ được không?
Tôi suy nghĩ mãi, lát sau tôi soạn tin reply:
— Cậu không ngủ được à?
— Ừm. Tôi lạ nhà. Nơi này yên tĩnh quá tôi không quen nên hơi khó ngủ.
— Lúc tối cậu có uống rượu không?
— Một chút. Nhưng không say được. Em định nói rằng, vì tôi uống rượu nên không ngủ được à?
— Tôi không có ý đó.
— Tôi nghĩ về em nên mới không ngủ được. Em có biết, ngày mai là ngày gì không?
Tôi mở lịch điện thoại ra truy cứu, hôm nay là 13/2, ít phút nữa sẽ là 14/2. Là ngày lễ tình nhân ư? Thành hỏi tôi câu này là có ý gì nhỉ?
— Tôi không quan tâm!
— Tôi có thể gặp em bây giờ không?
— Bây giờ? Để làm gì?
— Tôi có chuyện muốn nói với em.
Suy nghĩ một lát, dẫu sao tôi cũng chưa ngủ được nên soạn tin reply Thành:
— Được. Nhưng chỉ 15 phút thôi, tôi không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của mọi người.
Tôi chậm rãi mở cửa lều trại và bước ra ngoài, bên ngoài cũng tuyền một màu đen, nhờ ánh sáng của đèn pin điện thoại, tôi thấy Thành mặc bộ đồ màu xám đang kiên nhẫn đứng chờ. Các lều trại san sát nhau, tôi chưa kịp nói gì thì Thành đã cầm tay tôi và dắt đi, đồng thời ra hiệu bằng khẩu hình miệng, ý tôi là nên giữ im lặng. Chẳng hiểu sao tôi nhất nhất nghe lời, 10 ngón tay đan chặt vào nhau, tôi cứ thế bước theo cậu ấy như một đứa ngốc. Đi bộ một quãng, lúc này tôi mới phát hiện ra chúng tôi đang có mặt trong rừng cây rậm rạp, khoảng cách đã xa nơi dựng lều trại rồi. Nhìn bốn bề hoang vu, tôi bỗng thấy sợ hãi, cố ý đứng gần vào Thành, giọng run run hỏi:
— Cậu đưa tôi đến đây làm gì?
Thành bật đèn pin điện thoại, ánh mắt cậu ấy nương theo thứ ánh sáng trắng kia quan sát gương mặt tôi rồi dịu dàng nói:
— Em có sợ không?
— Cậu… cậu bị khùng hay gì? Nửa đêm dẫn tôi vào đây rồi hỏi câu vô nghĩa đó!
— Tôi thích được làm những chuyện điên rồ cùng với em.
Rồi Thành chậm rãi lấy từ trong túi áo ra chiếc lắc chân bằng vàng, họa tiết trên đó rất nhỏ, trong bóng đêm, những viên đá sáng lấp lánh mới đẹp làm sao. Bất ngờ, Thành cúi xuống khẽ nâng một chân tôi lên cao, chân tôi chống lên người cậu ấy, tôi ngây người theo dõi xem Thành định làm gì. Vừa đeo lắc vào cổ chân tôi, Thành vừa dịu dàng cất lời:
— Tôi tặng em món quà này, hy vọng em sẽ thích. Chỉ không ngờ là đeo nó lên chân em lại đẹp như vậy!
— Tại.. sao… tại sao lại tặng nó cho tôi?
— Vì tôi thích em.
Thành bình thản đáp lời. Lúc này hai chúng tôi đứng đối diện với nhau, lời nói của cậu ấy còn có rất nhiều cỏ cây xung quanh làm chứng. Trong giây lát, tôi cảm thấy l*иg ngực mình xuất hiện cảm giác rung động tới nín thở, rất nhiều cảm xúc rối ren đan xen hòa quện, ai có thể cho tôi biết cảm giác này là gì không? Tôi đứng ch,ết trân tại chỗ và đầu óc không ngừng suy nghĩ.
Cơn gió đêm nhẹ đưa, cỏ thơm thoang thoảng khẽ rung rinh cành lá, dường như chúng muốn giúp tôi đưa ra câu trả lời, “Cái cô này, ngu hết thuốc chữa. Cái này gọi là tình yêu!”
Là tình yêu ư?
Như sợ một đứa ngốc như tôi không hiểu ra, đâu đó xuất hiện mấy chú dế mèn đi kiếm ăn, chúng nhìn tôi rồi trợn mắt lên kêu gào, trong tiếng kêu như ngụ ý: “M,ẹ k,iếp! Có thế mà cũng không nhìn ra được. Là tình yêu đấy, cảm giác này chính xác là tình yêu!!!”
— Tôi… tôi… món quà quý giá như vậy, tôi không dám nhận!
Tôi khó khăn lắm mới thốt lên được câu nói ấy. Ngay lập tức, cả khuôn mặt tôi giờ đây cố định trong l*иg ngực ấm áp của Thành. Mùi hương này, vòng tay này… thật sự quen thuộc làm sao. Đôi tay tôi buông thõng, đôi mắt mở to hết cỡ. Tiếp theo, tôi nên làm gì đây? Tôi có nên ôm cậu ấy không?
Trước tình thế khó xử cửa tôi, đám hoa dại xung quanh liều chết đung đưa mình trong gió, không ngừng gửi đến tôi một thông điệp: “Chị đẹp gái ơi, hãy ôm anh ấy đi. Ôm điii”.
Tôi không biết từ khi nào đôi bàn tay của Thành đã cố định ở trên lưng tôi, dần dà hai cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau, tôi nghe được hô hấp của Thành dường như không ổn định. Còn tôi thì, trái tim trong ngực tôi cũng đang đập m,uốn ch,ết!! Thành nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng áp đôi môi mềm mại xuống làn môi tôi, tham lam cạy môi tôi ra và đưa lưỡi thâm nhập vào bên trong khoang miệng. Một nụ hôn như muốn thiêu rụi hết thảy mọi thứ, lúc này tôi hoàn toàn thả lỏng, cánh tay cũng không biết bằng cách nào đã đặt trên lưng Thành. Tôi không thấp, nhưng so với chiều cao của Thành thì vẫn khiêm tốn. Để hưởng ứng nụ hôn của cậu ấy, tôi phải kiễng chân lên.
Thành dường như nhận ra được sự chủ động của tôi, cậu ấy khẽ ngưng lại và thều thào:
— Em cũng thích tôi mà, đúng không?
Tôi khẽ nhắm hờ đôi mắt, nét ngượng ngùng pha lẫn bối rối của tôi khiến Thành không kiên nhẫn được thêm, một lần nữa cậu ấy gắt gao phủ đôi môi xuống, một trận nhiệt huyết sôi trào diễn ra. Tôi quên đi hết thảy mọi thứ trên đời này. Cái gì gọi là gia cảnh hợp nhau, cái gì gọi là xuất thân không cân xứng,… tôi mặc kệ. Lúc này tôi không đánh lừa mình, không đánh lừa cảm xúc của con tim nữa, cũng hoàn toàn không muốn nghĩ đến hai chữ lý trí… Tôi chỉ muốn được tận hưởng nụ hôn ngọt ngào ngất ngây mà Thành đem tới. Hơi thở thơm mát phảng phất hương bạc hà dìu dịu cứ thế cuốn lấy làn môi tôi, đôi tay không an phận kia chu du khắp nơi sau lớp vải áo của tôi.
Bàn tay của Thành đặt lên xương quai xanh của tôi rồi nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới, ngón tay khẽ khàng lướt qua nơi vυ't cao đang run rẩy trước n,g,ực tôi. Sau đó, Thành ôm tôi dựa vào thân cây cổ thụ, gấp rút hôn lên môi tôi hệt như một đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày. Bàn tay cậu ấy dịch xuống phía dưới, lướt qua vòng 3 của tôi, ngang ngược kéo chân tôi vắt lên hông cậu.
Nụ hôn của Thành khiến tôi ngột ngạt, cậu ấy hôn tôi thiếu điều không thở được, hô hấp của chúng tôi càng lúc càng khó khăn. Qua lớp vải dày dặn, Thành ra sức ghì nơi cứng như thép lên người tôi và bắt đầu cọ sát. Không thể được… Trong đầu tôi không ngừng vang lên câu nhắc nhở đó. Không thể như thế được. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi nghĩ, chúng tôi sẽ làm chuyện đó cùng nhau mất.
Thế nhưng, khao khát bỏng cháy trong người Thành dường như đã lên đến cực hạn, cho dù tôi cố gắng đẩy cậu ra, nhưng cánh tay hoàn toàn không chống cự được với sự tấn công mãnh liệt của cậu ấy. Chiếc áo phông của tôi bị tốc lên cao, chẳng biết bằng cách nào, khuôn mặt Thành giờ đây đã cố định trước hai đỉnh núi, làn môi mềm của cậu ấy khẽ chạm lên từng t,ấc da thịt trơn nhẵn của tôi, dần dà không chút do dự mà thưởng thức dư vị ngọt ngào của nụ hoa nhỏ.
Bàn tay của Thành khẽ tham thú vào sau lớp vải quần mỏng tang của tôi, chỉ một chút đã dễ dàng chạm đến mật tư bí ẩn. Ngay khi ngón tay vừa thâm nhập vào, dường như cậu đã cảm nhận được sự chặt chẽ đến sít sao. Thành thì thầm bên tai tôi:
— Chúng ta có thể không?
Tôi ngây dại thở dốc, bờ môi run rẩy nói:
(Không, anh tuyệt đối không được dừng lại. ????)
— Không… không thể… không thể nào… Chúng ta không nên thế này…
— Tôi thật sự rất muốn em. Và cả “nó” cũng vậy.
Vừa nói Thành vừa cầm tay tôi đặt xuống nơi cứng như thép ấy, tôi thoáng rụt tay lại vì sợ hãi. Sức nóng trong cơ thể chúng tôi lúc này gần như không thể chịu đựng được nữa, có lẽ phải cởi bỏ hết lớp áo quần vướng víu này ra thôi. Trong tâm trí tôi bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ gào thét như vậy. Giây phút này tôi thấy bản thân mình thật hư hỏng.
Im lặng một lát, Thành lại tiếp tục:
— Chỗ đó của em rất nhỏ… Tôi sợ… tôi sẽ làm đau em.. Nhưng mà, tôi không thể điều khiển được nó nữa. Nó thực sự rất muốn em…
Lời nói cùng hơi thở của Thành giống như một loại thuốc mê đầu độc tâm hồn tôi, tôi chẳng biết phải làm sao, cảm giác vừa tò mò lại vừa sợ. Trong lúc tôi còn đang đấu tranh tư tưởng thì không biết bằng cách nào, chiếc áo trên người Thành đã được tháo bỏ, và cả áo trên người tôi cũng vậy. Rất nhanh sau đó, chúng tôi đã chẳng còn chút vướng víu nào trên người mà dính vào nhau.
— Vân… mày đang làm chuyện gì thế này?
Tối tự hỏi chính mình, nhưng câu hỏi ấy chưa có câu trả lời thì cả cơ thể tôi đã ngã xuống bãi cỏ. Thành tỉ mỉ đặt quần áo của chúng tôi lót xuống, lúc này, cơ thể cậu ấy hoàn toàn phủ lên người tôi, che chắn cho tôi.
Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi nghĩ, cũng là lần đầu tiên của Thành. Hai thân thể ngây ngô dò dẫm tìm kiếm những trải nghiệm mới lạ đầu đời. Tuy nhiên, quá trình này không dễ dàng chút nào. Đúng như Thành nói, nơi ấy của tôi quá nhỏ, mà cậu ấy thì… Tôi cảm nhận từng giọt mồ hôi của Thành rơi xuống, cậu ấy mới chỉ đi vào một nửa vào trong tôi, nơi ấy vẫn sít sao như cũ thật không dễ như tôi đã tưởng tượng.
Tôi sợ hãi ôm chặt lấy Thành, bờ môi run run nói:
— Tôi sợ… Chúng ta nên dừng lại thôi!
Thành khẽ hôn lên trán tôi, đôi môi dịu dàng trấn an:
— Em có thể cho tôi không? Nơi ấy của em… thực sự rất chặt chẽ.
— Tôi sợ đau…
Thành nhanh chóng đáp nụ hôn xuống, đôi chân tôi vô thức cuốn chặt lấy hông cậu, bỗng nhiên, một cơn đau nhói nhanh chóng ập đến. Cảm giác như mọi thứ vừa bị xé toang ra, tôi nhăn mặt, nước mắt khẽ lăn dài, cảm giác này đau đớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Miệng tôi run rẩy nói:
— Cậu là người xấu… cậu hại tôi rồi…
Rồi cánh tay tôi khẽ đánh lên người Thành. Tôi cảm nhận được ánh mắt của cậu ấy lóe lên niềm hạnh phúc. Lần đầu tiên của chúng tôi là dành cho nhau.
Thành vụng về tiến vào bên trong, cứ như vậy, đến lần thứ 2, thứ 3, dần dà, cậu ấy không còn kiên nhẫn mà ra vào một cách chậm chạp nữa. Khi tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi, cậu ấy gục mặt lên vai tôi và thở mệt nhọc. Tôi thực sự vẫn chưa quen với sự tồn tại khác lạ trong cơ thể mình. Chẳng giống như những gì sách báo đã nói gì cả, đau đến chảy nước mắt thế này. Đúng là sách báo chỉ toàn lừa gạt con người ta!