Đêm hôm ấy, sau khi đưa tôi về nhà, Thành nhắn tin chúc tôi ngủ ngon, tuy nhiên, dù thích nhưng tôi vẫn không hồi đáp. Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy chán ghét tính cách của chính bản thân mình. Rõ ràng tôi thích cậu ấy, nghĩ về Thành nhiều đến mức không tưởng… vậy mà, khi được người ta quan tâm, tôi lại tỏ ra bất cần. Tin nhắn gửi đến được 20 phút, tôi không reply, nhưng cũng không ngủ được ngay. Tôi trở mình liên tục, cố gắng lục lọi ký ức và tưởng tượng đến khoảnh khắc Thành nắm tay tôi dẫn đi khỏi quán bar, cả khoảnh khắc được ngồi phía sau xe cậu ấy, được ô,m Thành, được ở gần cậu ấy. Mới chỉ nghĩ đến đây nhưng hai má tôi bỗng chốc nóng ran, tôi tự mắng chính mình:
— Vân, không được suy nghĩ linh tinh. Nhắm mắt lại và ngủ đi!!
Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì chiếc điện thoại cục gạch của tôi đổ chuông, tôi giật mình cầm máy lên thì phát hiện người gọi tới là Thành. Tôi định không nghe máy, nhưng sau đó không hiểu tôi nghĩ gì lại quyết định ấn nghe. Tôi nhấn nút nghe nhưng không nói gì, ở đầu dây bên kia, Thành độc thoại một mình.
— Tại sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi? Cậu ghét tôi đến thế kia à?
Tôi không hiểu Thành đang có những suy nghĩ gì, không lẽ cậu ấy cũng mắc bệnh suy diễn giống như tôi??
— Tôi … tôi… không ghét cậu!
Tôi ngập ngừng đáp.
— Rất nhiều lần tôi gửi tin nhắn đến, thậm chí là gọi điện, nhưng cậu luôn làm ngơ. Chúng ta là bạn cùng lớp, chí ít cũng là cùng quê. Tôi cảm thấy, tôi không phải người quá xấu tính, không quá khó gần, cũng không đến mức quá xấu trai. Vậy tại sao cậu cứ tỏ ra lạnh nhạt với tôi như vậy? Tôi không đủ tiêu chuẩn để làm bạn với cậu à?
— Tôi… tôi…
Nghe lời chất vấn của Thành, tôi nhất thời không biết nói sao. Thành nói ra những điều này là vì rất coi trọng tình bạn giữa tôi và cậu ấy ư?
— Hôm nay là sinh nhật một người anh của tôi, cũng là lần đầu tiên tôi đến những nơi như vậy. Cậu đừng hiểu lầm.
Thành chậm rãi bổ sung. Nhưng vì sao cậu ấy phải giải thích với tôi điều này? Trước nay tôi chưa từng đánh giá hay phán xét ai đó qua những việc người ta ăn mặc sεメy hay thậm chí là ra vào những chốn ăn chơi như vậy. Tuy nhiên, qua cách nói chuyện của Thành, tôi có thể hiểu là, Thành muốn tôi không hiểu sai về cậu ấy.
Tôi buột miệng đáp bâng quơ:
— Ừm.
— Cậu không có điều gì muốn nói với tôi à?
— Tôi phải nói với cậu điều gì?
— Quán bar không phải là nơi thích hợp để chúng ta xuất hiện ở đó. Tôi hy vọng cậu lưu ý lời dặn dò này của tôi.
— Tôi.. tôi … sẽ ghi nhớ!
— Chiều thứ 2 tuần sau tôi đi Hà Nội, cậu sẽ đi cùng chứ?
— Thứ 2 à? Tôi chưa rõ.
— Tôi sẽ qua nhà đón cậu.
— Thực sự không cần đâu.
— Tốt nhất cậu đừng nên từ chối lòng tốt của người khác. Cậu ngủ ngon!
Nói đoạn Thành chủ động kết thúc cuộc gọi. Thái độ của cậu ấy ngày hôm nay rất lạ, tôi không biết phải làm sao, nhưng rồi cũng cố gắng tự ru mình vào giấc ngủ.
Thứ 2 đầu tuần, tôi vẫn dậy sớm và phụ mẹ bán hàng như mọi khi, tôi dự định ngày mai sẽ lên trường, tuy nhiên đồ đạc tôi đã chuẩn bị xóng từ hôm trước. Tôi vẫn nhớ lời đề nghị của Thành, cậu ấy muốn tôi cùng đi Hà Nội vào chiều nay, nhưng tối đó tôi dứt khoát từ chối, tôi nghĩ cậu ấy sẽ nghe lời. Nhưng không phải.
Đầu giờ chiều, khi tôi đang lim dim giấc trưa thì giọng nói của bố tôi từ dưới lầu 1 vọng lên.
— Vân ơi, dậy đi con. Thành đến nhà chơi này!
Tôi mơ màng tỉnh giấc, khi nghĩ đến câu nói của bố “Thành đến nhà chơi này”, tôi lập tức tỉnh hẳn. Ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, tôi lại nhìn đồng hồ treo tường, mới 13h30, không lẽ cậu ấy nhất định muốn tôi cùng đi Hà Nội ngay hôm nay?
Mái tóc tôi bung xõa rối bời, tôi mặc bộ đồ ngủ cứ thế hồn nhiên từ trên phòng chạy xuống. Thành đang ngồi ở phòng khách, cậu ấy mặc quần Jean màu xanh nhạt, chiếc áo phông màu trắng, mái tóc chải vuốt nhìn rất nam tính. Bố tôi đang rót nước và tiếp đón cậu ấy nồng nhiệt như một vị khách quý. Tôi nhìn ra trước cửa nhà, thấy chiếc xe 7 chỗ màu trắng đang đậu ở đó, tôi đoán đây là xe bố Thành cử người đưa cậu ấy đi nhập trường.
Tôi nói như gắt lên với Thành:
— Tôi đã nói với cậu là tôi chưa đi Hà Nội trong ngày hôm nay, cậu đến đây làm gì?
Trái ngược với thái độ cáu bẩn của tôi, Thành chỉ nhẹ nhàng nhận lấy ly nước của bố tôi, bố tôi đáp lời thay Thành:
— Bố thấy Thành nói đúng đấy. Ngày quay trở lại trường, hầu như các xe khách đều quá tải. Nữa là con đợi cận ngày mới lên, khi ấy mệt, sức khỏe không đảm bảo, lúc ấy học không tốt thì biết làm thế nào? Con nên đi với Thành, dù sao thì xe nhà cậu ấy cũng rộng rãi, thoải mái cho con để đồ. Xe cá nhân nên di chuyển nhanh, không đón khách dọc đường, con sẽ đỡ say xe hơn.
— Bố, con muốn ở nhà, hôm sau con lên cũng được mà.
Thành cất lời chen ngang:
— Dù sao tôi cũng đến đây rồi. Cậu thay đồ đi, sửa soạn đồ dùng cần thiết rồi chúng ta lên đường.
Lúc này, mẹ tôi tất bật từ bên ngoài chạy vào, trên tay là cơ man những túi đựng đồ ăn. Nào là ruốc tôm, ruốc thịt, nào là chả mực… từ lúc thấy Thành đến đón, bố tôi nói mẹ tôi tức tốc đi mua những thứ ấy để tôi mang theo lên trường.
— Đồ đạc mẹ giúp con chuẩn bị hết rồi. Những thứ này chỉ cần chế biến đơn giản là có thể ăn được ngay. Các con cứ ăn thoải mái, ăn hết mẹ lại gửi thêm. Nhanh tay sửa soạn đi con.
Cả bố cả mẹ tôi đều hứng khởi như vậy, tôi không còn cách nào khác, miễn cưỡng bước lên phòng thay quần áo. Sau khi dặn dò đủ điều, tôi tạm biệt bố mẹ và lên xe nhà Thành để đi Hà Nội. Cả quãng đường, tôi và cậu ấy ngồi cạnh nhau nhưng không ai nói với ai câu gì. Thỉnh thoảng Thành hỏi tôi có mệt không, có buồn nôn hay chóng mặt không, có say xe không? Nhưng tôi đều lắc đầu. Thấy tôi như vậy Thành càng lo lắng hơn, vì có lần đi chung xe với nhau, chứng kiến tôi nôn nhiều lần nên cậu ấy không yên tâm với trạng thái của tôi hiện tại.
Cơ mà tôi không thấy gì thật, chỉ hơi buồn ngủ một chút. Có thể là xe nhà cậu ấy xịn, lại êm quá, tôi không thấy buồn nôn chút nào. Khi đến cổng chung cư, tài xế riêng của nhà Thành giúp chúng tôi mang đồ lên tận phòng, sau đó họ rời đi. Lên đến phòng, tôi và Thành không ai bảo ai, ai cũng đóng cửa kín mít nhốt mình trong phòng. Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi nấu ăn trong căn phòng mới thuê, tôi cố ý nấu thật nhiều cho cả Thành ăn, vì tôi muốn cảm ơn cậu ấy đã cho tôi đi nhờ.
Tôi nấu cơm xong, bày biện các món lên bàn và nhắn tin cho Thành, nhưng cậu ấy không rep. Tôi gọi điện, cậu ấy không nghe máy. Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng. Không hiểu vì sao Thành lại lạnh nhạt với tôi như thế, tôi nuốt nghẹn, cố gắng tự trấn an mình, chắc cậu ấy không giận mình đâu, cậu ấy ngủ quên hoặc bận việc gì đó mà thôi. Nhưng rồi, bữa tối tôi hào hứng nấu ăn là thế, giờ đây ngồi ăn một mình… tôi nuốt không trôi. Tôi tức giận. Lần đầu tiên tôi cảm thấy tính cách mình vô lý như vậy. Tôi đem hết chỗ thức ăn đó đổ vào thùng rác, sau đó rửa bát đũa thật sạch rồi bỏ đi tắm gội. Dưới làn nước mát, tôi thấy tâm tư mình dễ chịu hơn. Tuy nhiên tôi vẫn rất khó chịu về sự im lặng của Thành.
Đến bây giờ tôi mới hiểu ra, bao lâu nay cậu ấy cứ im lặng quan tâm tôi, thậm chí nhắn tin, gọi điện tôi cũng không hồi đáp… chắc hẳn những lúc như vậy Thành khó chịu lắm. Phải!! Rất khó chịu. Giống cảm giác lúc này của tôi. Tôi gần như phát điên vì sự im lặng này.
Tôi không biết làm gì với bốn bức tường, tôi mở máy tính lên xem ca nhạc, nhưng mà, những ca từ nhàm chán đó không khiến tôi vui lên được. Tôi bỏ đi xuống khuôn viên của chung cư, ngồi lên xích đu và thả hồn dưới sương đêm man mác. Tôi cứ ngồi như thế cho đến tận khuya, điện thoại cũng không mang theo. Tôi thậm chí còn không nhớ được lúc ra khỏi phòng mình có đóng cửa hay không?…
Cho đến khi…
Dáng hình cao lớn quen thuộc của ai đó dần xuất hiện trước mắt tôi. Là Thành. Không gian đưa lại mùi rượu thoang thoảng. Cậu ấy đã uống rượu ư? Thành vẫn mặc bộ đồ như lúc ở quê đến Hà Nội, gương mặt cậu hơi đỏ, ánh mắt nhìn tôi chăm chú. Thành hỏi tôi:
— Bây giờ tôi muốn ăn cơm cậu nấu, được chứ?
Sự hụt hẫng và chờ đợi quá lâu khiến tôi không kìm nén được nên gắt lên:
— Không được. Cậu không xứng đáng!
— Tại sao?
Thành tò mò hỏi lại.
— Tôi nhắn tin cậu không trả lời, tôi nghĩ cậu không ăn nên đem đổ đi hết rồi!
— Cậu đang giận tôi đấy à?
— Tôi giận cậu làm gì?
— Không giận mà sao biểu hiện của cậu có vẻ kích động thế?
Tôi nén giận không nói thêm lời nào. Thành lúc này mới chậm rãi nói thêm:
— Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của tôi chưa?
— Hiểu… hiểu cái gì? Tôi chẳng hiểu gì cả?
— Cậu đích thực thuộc tuýp người “ngoài lạnh, trong nóng”. Rõ ràng cậu cũng chú ý đến tôi nhưng lúc nào cũng tỏ ra bài xích tôi.
— Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Ai thèm chú ý đến cậu?
— Tôi hơi mệt, tôi về phòng trước đây. Cậu cũng nên nghỉ sớm đi. Tôi nghe nói, buổi đêm, những gã yêu râu xanh rất hay xuất hiện ở những khu chung cư như thế này.
Nghe Thành nói vậy, tôi liền đứng bật dậy và tiến gần về phía cậu ta. Thành thoáng mỉm cười đắc ý, cậu ấy không nhìn tôi mà chủ động bước đi trước. Tôi chậm rãi bước theo sau, bỗng nhiên lúc này tôi thấy mình thật ngốc.
Trở về phòng, tôi kiểm tra điện thoại thì thấy tin nhắn và 3 cuộc gọi nhỡ của Thành, quãng thời gian khoảng nửa tiếng trước. Hôm nay đi xe đường dài nên lúc này tôi thấy hơi mệt, đang định tắt đèn đi ngủ thì Thành gọi điện tới. Tôi thầm nghĩ, rõ là dở hơi, chỉ cách nhau mấy bước chân mà phải gọi điện, thế này thì tốn kém ch,ết mất. Nhưng nghĩ lại, nhà cậu ấy giàu, dăm ba cuộc gọi thế này chắc cũng không nghèo đi được. Nghĩ vậy nên tôi ấn nghe máy.
— Đọc tin nhắn của tôi chưa? – Thành hỏi.
— Tôi đọc rồi. Cậu còn muốn nói gì nữa?
— Tôi xin lỗi, lúc chiều nay vừa lên đến nơi thì mấy đứa bạn học cấp 3 của tôi rủ đi uống rượu. Tôi vội đi nên quên không mang theo điện thoại. Cậu nhắn tin và gọi điện tôi không biết. Lúc về phòng tôi mới thấy, khi ấy gọi lại thì cậu không nghe, tôi gõ cửa phòng cũng không thấy cậu nói gì… Rồi tôi phát hiện cậu ngồi dưới xích đu.
Tôi thật sự xin lỗi vì đã khiến cậu phải chờ đợi, phải buồn và thất vọng về tôi ngày hôm nay. Sẽ không có lần sau như vậy nữa đâu.
Thành cứ thế chậm rãi nói, không hiểu sao tôi thấy giọng cậu ấy ngọt ngào, dễ mến đến lạ… Bao nhiêu bực tức, bao nhiêu phẫn nộ trong tôi hết thảy đều tan biến hết.
— Cậu nói xong chưa? – Tôi ngập ngừng hỏi lại.
— Cậu không muốn nói chuyện với tôi nữa à?
— Cậu không thấy tiếc tiền điện thoại sao?
— Ý cậu là, thay vì nói chuyện qua điện thoại, chúng ta nên gặp mặt nhau?
Trái tim trong ngực tôi thoáng lỗi nhịp vì câu nói ấy của Thành.
— Gặp… gặp làm gì chứ. Tôi muốn đi ngủ.
— Tôi chưa buồn ngủ.
— Mặc kệ cậu. Tôi ngủ trước đây.
— Ngày mai cậu bù cho tôi bữa cơm khác được không? Tôi muốn được ăn cơm cậu nấu.
— Tôi không rảnh!
— Tôi năn nỉ đó. Cậu nấu cơm cho tôi ăn nhé. Tôi sẽ giúp cậu một số việc!
— Cậu có thể làm gì?
— Cậu muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó.
— Tôi không dám điều khiển công tử con nhà giàu như cậu.
— Đừng nói vậy. Tôi không thích người khác gọi mình là công tử con nhà giàu, nếu không nói là cực kỳ dị ứng. Đặc biệt là cậu, làm ơn đừng dành tặng tôi “danh xưng mỹ miều” đó.
— Tôi… đi ngủ đây.
— Tôi chờ được ăn cơm do cậu nấu.
Buổi tối ngày hôm sau.
Một lần nữa tôi loay hoay nấu nướng và bày biện thật đẹp mắt. Nhưng cứ nghĩ đến việc tôi và Thành cùng ngồi ăn cơm với nhau, tôi sẽ cảm thấy không tự nhiên nên nhắn tin rủ cái Hà, đứa bạn học cùng lớp của tôi và Thành đến cùng ăn. Tôi chơi thân với Hà, nữa là dạo trước ở nhờ phòng bạn ấy một thời gian, nhân dịp chuyển đến phòng mới, tôi muốn rủ Hà đến ăn cùng mình bữa cơm. Khu trọ của Hà cách chỗ tôi không xa, đi bộ khoảng 500m là đến. Tối hôm ấy, Thành thấy phòng tôi không khóa cửa nên cứ thế bước vào, đến khi nhìn thấy Hà, vẻ mặt của Thành đang vui vẻ bỗng nhiên thộn ra, nhưng rồi cậu cũng hòa đồng trò chuyện, vì Hà là bạn cùng lớp với chúng tôi.
Nói chuyện qua lại, kể chuyện kỳ nghỉ hè dài ngày, lại nói về những tình huống dở khóc dở cười ở lớp tôi, Hà chuyển qua thắc mắc vì sao tôi và Thành lại trọ gần nhau? Tôi vội giải thích, do hai đứa tôi cùng quê nên bố tôi và mẹ Thành tìm chỗ cho 2 đứa ở gần nhau luôn. Câu trả lời khá hợp lý, cơ mà Hà vẫn không tin lắm, trong ánh mắt của cô bạn tôi vẫn chứa đựng một sự tò mò vô hình, nhưng thấy tôi kín miệng nên nó cũng không hỏi thêm. Thực chất không phải tôi kín miệng. Tôi có tình cảm với Thành là thật, nhưng đó là tình cảm xuất phát từ phía tôi chứ không phải từ 2 phía, bởi vậy tôi hoàn toàn có thể tự tin khẳng định là chúng tôi không có liên quan gì đến nhau.
Suốt bữa ăn, Thành dường như rất hứng thú với những món ăn tôi nấu. Luôn miệng tấm tắc khen ngon, khỏi nói, tôi phổng mũi vô cùng. Kỳ thực là kỳ nghỉ hè vừa qua, tôi về ở với bố mẹ nên học lỏm được không ít bí kíp nấu nướng. Lúc này cả Hà và Thành đều luôn miệng khen khiến tôi cười cả buổi không ngậm được miệng. Tôi rủ Hà ngủ lại phòng tôi, nhưng chỗ tôi và chỗ cô ấy gần nhau, khoảng cách không quá xa nên 10h Hà chủ động cáo từ.
Ở phòng đối diện, khi thấy Hà rời khỏi, Thành đi sang gõ cửa phòng tôi. Ngồi trước bàn học, tôi đáp lời vọng ra:
— Mở cửa!
Thành hồn nhiên bước vào, cậu ấy nhìn tôi rồi hỏi:
— Bữa cơm hôm nay đáng lẽ chỉ thuộc về riêng mình tôi, không hiểu thế nào tôi lại phải san sẻ cho cả Hà. Cậu có cảm thấy tôi có phần thiệt thòi không?
— Nhiều thức ăn như vậy, một mình cậu ăn hết được không?
— Không ăn hết thì để đó, ngày mai tôi ăn tiếp.
— Hà là bạn cùng lớp với chúng ta, không lẽ cậu ích kỷ đến thế à?
— Tôi không ích kỷ. Nhưng tôi muốn ăn một bữa cơm chỉ có 2 chúng ta thôi.
— Tốt nhất cậu nên về phòng ngủ sớm đi. Cậu còn nói nữa coi chừng tôi mắng cậu.
— Ngay cả khi cậu đanh đá thì tôi vẫn thấy cậu đáng yêu!
— Cậu có bị khùng không đấy?
— Tôi hoàn toàn bình thường. Nhưng mà vẫn muốn cảm ơn cậu, bữa cơm hôm nay rất ngon.