Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi

Chương 21: Người Có Tiền !

Mạn Nhu Nhu bước ra khỏi cung điện xa hoa đầy lổng lẩy này củng rất là dễ dàng bỡi vì không ai giam giữ cô cả .

Nhu Nhu đứng trên đường bắt một chiếc xe rồi hướng địa chỉ căn nhà lúc trước cô và bạn thân của mình là Uyển Thư cùng ở .

Có địa chỉ bác tài xế chạy đi , Mạn Nhu Nhu rảnh rỗi liền lấy ra chiếc thẻ màu đen của hắn đưa dùng điện thoại mà tra thông tin trên chiếc thẻ .

Vài phút sau , Mạn Nhu Nhu thấy được thông tin thẻ và số tiền thì sợ hết hồn .

---- Mẹ nó ! Một triệu tệ !----

Mạn Nhu Nhu không kiềm được cảm xúc mà hét to làm cho bác tài xế phía trước giật cả mình mà nói .

---- Cô gái nhỏ ! Đừng la lớn như thế chứ đâu phải là bản thân cô có được một triệu tệ , cô còn trẻ như thế mà ?---

Mạn Nhu Nhu kiềm đi cơn kích động của mình xuống dưới mà ấp úng nói .

---- Cháu ! Cháu xin lỗi !----

Nói xong thì trong lòng Mạn Nhu Nhu không ngừng hoảng sợ a , giới nhà giàu này thật biết sài tiền nha bình thường cô làm cả năm củng không được một trăm ngàn tệ , vậy mà tên này có tới một triệu tệ nếu tôi không sài hết thì thật có lỗi với anh nha .

Nghĩ lại thấy càng sợ nếu một trăm ngàn tệ này thì ở dưới nơi hẻo lánh củng có thể mua được căn nhà đấy huống chi là số tiền khủng khϊếp như thế nha .

Mạn Nhu Nhu cầm chiếc điện thoại lên bấm dãy số quen thuộc kia .

--- Tút...Tút...tút..!---

-- Alo ! Cậu trốn đi đâu bây giờ mới gọi mình thế Nhu Nhu ! Có biết là mình lo lắng lắm không hã !---

Giọng nói này không phải bạn của Nhu Nhu là Uyển Thư thì còn ai vào đấy chứ .

Nhu Nhu đáp .

--- Bây giờ mình đang về với cậu đây ! Cậu có ở nhà không ?---

Uyển Thư đáp .

--- Có ! Mình đang ở tại phòng ! Cậu về đây rồi biết tay mình ?----

Nhu Nhu cười đáp .

--- Được rồi đại tiểu thư của tôi ! Tắt máy đây !---

Nói xong Mạn Nhu Nhu liền tắt máy rồi tựa đầu vào chiếc ghế như đang ổn định tinh thần lại vậy ,không biết là đã trôi qua bao lâu Mạn Nhu Nhu đứng trước cánh cửa phòng khác quen thuộc của mình .

--- Cốc....cốc...!---

Mạn Nhu Nhu gõ cửa liền nghe tiếng bên trong vang ra .

--- Được rồi ! Tới ngay !---

--- Két...két..!----

Tiếng mở của vang lên xuất hiện trước mắt Nhu Nhu là một hình dáng khá quen thuộc kia , cô liền không ngần ngại mà đi vào bên trong .

Khi cô chưa kịp ngồi xuống lại có tiếng nói lớn .

--- Nhu Nhu khai mau , ngày hôm qua câu đi đâu thế ? Tại sao lại không về nhà ?---

Mạn Nhu Nhu ấp úng nói .

--- Mình ...Mình đi làm việc chứ sao nữa ! Ngày hôm qua do mình về trễ nên ngủ lại ở nhà nữ đồng nghiệp thôi mà !----

Uyển Thư lại nghi ngờ hỏi .

---- Thật không đấy , mình thấy có gì đó không đúng nha !---

Mạn Nhu Nhu thẹn thùng cáu gắt .

---- Mình có bao giờ nối dối cậu hay chưa ? Cậu còn không tin là mình giận đấy ?----

Vị Uyển Thư kia liền vội cười làm lành ôm Nhu Nhu như đôi bàn thân nói .

--- Thôi được rồi Nhu Nhu , mình chỉ lo cho cậu mà thôi , qua đêm ở nhà người khác không an toàn lắm đâu ?----

Mạn Nhu Nhu nghe thấy thế liền dịu đi và như nhớ ra chuyện gì đó liền nói .

---- Uyển Thư ! Gia đình cậu củng làm kinh doanh lớn , vậy có biết ở thành phố này nơi nào bán nhà vừa hợp lý lại yên tĩnh hay không ?---

Uyển Thư nghe câu nỏi của Nhu Nhu sắc mặt liền khó hiểu hỏi .

--- Nhu Nhu ! Nơi này là thành phố lớn , nơi cách xa trung tâm thành phố giá nhà và đất dưới một nghìn mét vông đã có giá tầm bảy đến tám trăm nghàn rồi đấy ? Cậu làm cả đời sợ còn không đủ tiền để mua nữa đấy ?----