Thẩm Nam đưa tay ôm lấy cổ anh, cong môi: "Hôn trộm em à?"
Khương Nhạn Bắc cười: "Tỉnh rồi cũng không xem là trộm." Nói rồi đi xuống dán lấy đôi môi diễm lên, trực tiếp đi vào cuốn lấy lưỡi cô.
Hai người ở bên nhau một tháng, cũng không tính là chậm chạp, dù sao trước khi xác định quan hệ Khương Nhạn Bắc cũng cường hôn, sau đó Thẩm Nam cũng vì hiểu lầm mà dâng nụ hôn. Cho nên đối với hai người, hôn chính là chuyện thường tình.
Chỉ là trừ điều đó thì chưa tiến thêm bước nữa. Nói tới hai người như củi khô dễ bén lửa thì xác thực có hơi khắc chế.
Thẩm Nam thích hôn Khương Nhạn Bắc, nụ hôn của anh luôn sạch sẽ ấm áp, không khiến cô toàn tâm toàn ý sa đọa vào đó. Cô là người phụ nữ bình thường lúc cuồng nhiệt yêu đàn ông, cũng sẽ có du͙© vọиɠ với anh, lúc đắm chìm thật sâu cô cũng hầu như cảm nhận được thân thể anh có phản ứng. Nhưng chuyện này quan trọng là thiên thời địa lợi nhân hòa, vì ngày thường không trên xe cũng ở rạp chiếu phim hoặc nơi công cộng, dù có động tình cũng chỉ chạm đến, thật sự hưởng thụ nụ hôn của nhau.
Nhưng hiện nay trong nhà Khương Nhạn Bắc, ngay lúc màn đêm buông xuống, phảng phất tựa như có đầy đủ ba yếu tố. Thế nên nụ hôn càng ngày càng nồng nhiệt.
Khương Nhạn Bắc ôm Thẩm Nam cũng càng dùng sức, tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể. Đến khi hô hấp hai người không chịu được, anh mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
Ánh đèn nhu hòa, hai người chỉ thoáng tách ra, chóp mũi cơ hồ còn chạm đến nhau, đều thở dồn dập lẫn mập mờ. Thân thể hai người dán sát, một mềm mại, một cứng rắn cực kỳ hoàn mỹ.
Hai gò má Thẩm Nam ửng hồng, đôi mắt khép hờ nhìn người đàn ông trên người mình, trong đôi mắt sáng rực tựa như có một dòng nước xuân sắc tràn đầy.
Khương Nhạn Bắc biết hôm nay mình khẳng định nhịn không nổi.
Anh thở ra một hơi nóng, khàn giọng hỏi: "Có thể chứ?"
Thẩm Nam còn ôm cô anh, đầu tóc rối bời, thân thể tựa như bị thiêu đốt, lại như trống rỗng vội vã muốn được lấp đầy. Lúc này cô không quên nhớ lại loạn xạ một chút, hôm nay ra cửa đã mặc nội y gì, xác định là bộ vừa mới mua mới nhẹ nhàng gật đầu.
Khương Nhạn Bắc thở một tràng, một tay ôm lưng cô rồi một tay chuyển đến đầu gối cong cong, ôm ngang người phụ nữ mềm như nước đi đến phòng ngủ.
Anh đi rất nhanh, cơ hồ có chút không nhẫn nại đặt người cẩn thận lên giường rồi mạnh mẽ cuối người hôn mạnh xuống, sau đó anh bỗng đứng dậy, mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Đột nhiên tách khỏi, tinh thần Thẩm Nam tỉnh táo mấy phần, cô thấy Khương Nhạn Bắc lấy đồ từ trong ngăn kéo ra, hơi sửng sốt rồi bỗng giận tái mặt: "Anh là người đàn ông độc thân, sao trong nhà bình thường lại có thứ này? Anh có phải thường mang phụ nữ về không?"
Toàn thân của Khương Nhạn Bắc đều là lửa, trong đầu chỉ nghĩ đến nhanh làm chuyện xấu, nghe thấy cô tự nhiên chỉ trích, quả thực dở khóc dở cười: "Sao anh là đàn ông độc thân? Em không phải bạn gái của anh." Nói rồi giơ hộp nhỏ lên, "Anh chỉ sớm chuẩn bị, căn bản không muốn nửa đường ở thế hạ phong. Anh tốt xấu cũng học sinh vật, cũng không thể nhất thời làm loạn trận cước?"
Thẩm Nam ồ một tiếng, mặt đỏ đến tận mang tai nằm xuống.
Đến lúc này, dù đối tượng là Khương Nhạn Bắc, Thẩm Nam cũng hơi khẩn trương. Thấy anh cởϊ áσ, lộ ra đường cong đầy cơ bắp, cô vội vàng nói: "Anh tắt đèn đi."
Khương Nhạn Bắc sửng sốt một chút, nghe lời tắt đèn lớn.
Thẩm Nam nói: "Tắt hết đi."
Khương Nhạn Bắc đành phải tắt hết tất cả các đèn đang có, đèn ngủ cũng không để. Lúc này đã đến tám giờ, bên ngoài sớm đã tối đen, trong nháy mắt đã sớm đen kịt, chỉ có chút ánh sáng từ ánh đèn phòng khách lọt qua khe cửa.
Đêm tối khiến Thẩm Nam có cảm giác an toàn. Xem như cô chân chính vượt qua hàng vạn bụi rậm nhưng không mang chút phiến lá nào, dù cô đã quen rất nhiều bạn trai, nhưng cũng không trải qua chuyện gì, chỉ dùng để tqd giận dữ. Người duy nhất thực sự cô thích, cũng chỉ có Khương Nhạn Bắc chưa từng ngó đến mình.
Mà cô cũng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có khát vọng tiếp xúc thân mật với đàn ông.
Chỉ là cuối cùng không có kinh nghiệm thực chiến, vẫn có hơi sợ hãi. Sở dĩ muốn Khương Nhạn Bắc tắt đèn, là không muốn anh thấy dáng vẻ sợ hãi của cô. Cô là người rất sĩ diện, luôn cảm thấy mình lớn tuổi như vậy mà còn là lần đầu tiên, có chút mất mặt.
Thân thể mềm mại bị đè xuống, thanh âm của Khương Nhạn Bắc đầy mờ ám, trong bóng đêm nhắc tới: "Nếu không dễ chịu thì nói anh."
"Ừm." Thẩm Nam thấp giọng, thanh âm hơi run rẩy.
Chỉ là Khương Nhạn Bắc cũng không mấy chú ý, cả người anh đều hỗn độn, mặc dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận, thầy Khương từ trước đến nay luôn có năng lực tự chủ rất lớn, giờ phút này cũng t*ng trùng lên não, hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chiếm lấy.
Trong đầu điều duy nhất nghĩ tới là muốn hung hăng chiếm giữ người phụ nữ dưới thân, dùng phương thức nguyên thủy nhất để kết hợp với nhau, khiến cô hoàn toàn thuộc về mình.
Nóng! Mồ hôi trên trán rơi xuống cổ Thẩm Nam trong bóng tối, thân thể của cô có chút run rẩy.
Từ trước đến nay Khương Nhạn Bắc làm việc luôn đâu vào đấy, nhưng nay lại triệt để mất khống chế.
Khương Nhạn Bắc nằm trên Thẩm Nam, thở gấp rút, tinh thần dần tập trung nhưng bỗng nhiên cảm thấy không đúng. Thẩm Nam vừa nãy ngoại trừ hô hấp hơi gấp nhưng cũng không nghe được một chút thanh âm.
Anh đưa tay chạm đến gương mặt cô, phát hiện quai hàm cô căng cứng, dùng hết sức cắn chặt răng, mồ hôi lạnh ướt sũng khắp mặt.
Anh nhanh chóng xoay người, mở đèn ngủ lên, chăm chú xem xét cô. Gò má Thẩm Nam trắng bệch bất thường, tất nhiên vừa mới nén thống khổ cực lớn. Lúc anh nhìn thấy mình, đôi mắt ướt sũng đã u oán đối mắt với anh.
Lông mày Khương Nhạn Bắc chau lại, tựa như nhận ra điều gì, chợt tung chăn nhìn dưới thân xốc xếch của hai người, không thể tin được nhìn cô: "Em là lần đầu tiên?"
Thẩm Nam thẹn quá hóa giận giơ tay đánh anh cho hả giận, nắm đấm mềm nhũn không có lực rơi trên lưng anh, ủy khuất nói: "Sao anh lại thô lỗ như vậy? Đau chết mất!"
Não Khương Nhạn Bắc nhảy số, một cỗ nhiệt trỗi dậy, ngồi dậy trách cứ: "Sao em lại như vậy, đau không lên tiếng?"
Anh trải qua khó khăn, lại thêm vừa quá kích động nên căn bản không chú ý cô khác lạ. Chỉ tận lực không quá rối ren, lúc tiến vào đã bị kɧoáı ©ảʍ làm choáng váng đầu óc, cái gì cũng mặc kệ, chỉ tập trung đâm tới.
Anh không phải phụ nữ nhưng cũng biết khá rõ sinh lý, biết chuyện này nếu như không có kinh nghiệm hoặc không chuẩn bị tốt thì phụ nữ không phải hứng thú mà còn vô cùng thống khổ.
Thẩm Nam vừa mới trải qua một trận khó chịu, giờ lại còn bị anh trách tội, lập tức càng phẫn uất, dứt khoát lật người không để ý đến anh nữa.
Khương Nhạn Bắc ảo não vuốt trán, cũng biết mình quá lỗ mãng, cũng vì cô cậy mạnh với việc này. Anh yên lặng nhìn gáy cô, thở dài cúi người xuống, hôn lên mặt cô một cái, "Xin lỗi, là anh không tốt."