"Làm việc có mệt không?" Lý Tư Duệ lái xe, nhìn đường ở phía trước, cười nhàn nhạt hỏi.
"Cũng tạm ạ." Thẩm Nam thuận miệng trả lời.
"Anh vừa về hai tháng, vốn đinh sau khi ổn định công việc cuộc sống rồi mới đi tìm em, không nghĩ đến ngẫu nhiên gặp mặt, chúng ta quả thật có duyên phận."
Thẩm Nam bật cười.
Lý Tư Duệ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt có chút thâm trầm: "Thật đúng là cô bé lớn rồi."
Thẩm Nam buồn cười nói: "Chuẩn bị thành cô bé già rồi."
Lý Tư Duệ bật cười, một lát sau thoáng nghiêm mặt, ngữ khí chân thành nói: "Nhiều năm rồi anh không về thăm em? Em có trách anh không?"
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười lắc đầu: "Người trưởng thành đều có chuyện cần làm, em đâu thể trách anh." Cô tạm ngừng, "Mẹ nuôi có khỏe không?"
Lý Tư Duệ gật đầu: "Rất khỏe. Thật ra chuyện nhà em, ba năm trước đây bọn anh đã nghe đến ở nước ngoài, mẹ anh rất lo cho em nhưng không có khả năng làm gì cả. Dù sao trong tâm bà vẫn không tha thứ cho quá khứ kia, vẫn oán trách ba của em."
"Em biết." Thẩm Nam gật đầu, "Lúc trước mẹ em qua đời, mẹ nuôi cãi với ba một trận, nói rằng cả đời này hai nhà sẽ không qua lại với nhau nữa. Dù em là con gái nuôi của mẹ, nhưng vẫn mang họ Thẩm, là con gái của ba em."
Lý Tư Duệ cười bất đắc dĩ: "Mẹ anh cũng hay để tâm chuyện nhỏ nhặt, thật ra chuyện vợ chồng, người ngoài sao có thể hiểu chứ?"
Thẩm Nam cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, sai đã là sai, anh xem, không phải ba em đang bị báo ứng đó sao?"
Lý Tư Duệ nghe cô nói đến dở khóc dở cười, một lát sau lại hỏi: "Mấy năm nay cuộc sống em có tốt không?"
Thẩm Nam cười khẽ: "Dù sao cũng coi như không khá lắm."
"Không sao nữa rồi." Lý Tư Duệ nói tiếp, "Nếu thực sự khó khắn, bây giờ anh về rồi, bù đắp tất cả những gì thiếu trước kia cho em."
Thẩm Nam khẽ cười: "Anh đâu có nợ gì em, bù đắp gì chứ? Cho là em gọi một tiếng anh trai thật sự sẽ là anh trai em sao?"
Lý Tư Duệ chậc chậc hai tiếng: "Câu này thật là... nhưng từ nhỏ anh đã nhìn em lớn lên, mười năm không liên lạc, em không muốn nhận anh trai này rồi, nhưng anh không đồng ý đâu."
"Em đâu nói là không nhận anh."
"Không khác mấy." Nói rồi Lý Tư Duệ lại cong môi cười nói, "Thật ra chủ yếu là anh đã đi mười năm, vừa về đây hai tháng vẫn chưa quen thuộc lắm, còn hi vọng cô em gái nhỏ này có thể bảo vệ anh."
"Thôi đi." Thẩm Nam liếc anh một cái, "Đừng tưởng anh mặc Âu phục đeo cà vạt là có thể che giấu bản chất ma vương xấu xa, còn muốn em bao che cho à?"
Lý Tư Duệ cười lớn.
Thẩm Nam bất động nhìn anh, tâm tình khó có được sự vui sướиɠ như thế này. Gặp được người đã lâu không thấy, dù cách xa mười năm, cảm giác lạnh nhạt đương nhiên cũng có nhưng những điều quen thuộc vẫn tồn tại, loại cảm giác này rất tốt, ít ra cũng là chuyện vui vẻ trong cuộc sống không thấy được điểm dừng của mình.
Về phần Lý Tư Duệ, anh bỗng nhận ra cuộc sống đã xoay chuyển qua nhiều năm như vậy, gặp nhiều người cũng như nhiều chuyện như vậy, tình cờ gặp lại người mình thích nhất đã từ lâu.
Cảm giác này khiến anh cơ hồ thật vui vẻ, huýt một tiếng sáo dài.
Thẩm Nam ít khi tan tầm sớm, nhưng hôm nay vì muốn Lý Tư Duệ về nhà, cô gọi điện cho dì Trương bảo bà làm thêm hai phần cơm. Khi hai người về đến nhà, dì Trương đã dọn xong cơm rồi.
"Ba, anh Tư Duệ đến." Cô mở cửa đứng trước nhà gọi, cô đã gọi trước cho Thẩm Quang Diệu hôm nay Lý Tư Duệ đến thăm ông, để ông chuẩn bị tâm lý một chút.
"Tư Duệ đến rồi à." Thẩm Quang Diệu chủ động chào hỏi.
Lúc trước hai nhà cãi lớn, Thẩm Quang Diệu lúc đó đang khí thế tràn trề bị mắng qua cũng chưa muốn tha thứ ngoài mặt với ba mẹ Lý Tư Duệ, bây giờ nhiều năm không gặp bỗng đến thăm, vẫn có chút không tự nhiên.
Lý Tư Duệ ở sau lưng cô đem theo hộp quà lớn nhỏ các loại, ngược lại thản nhiên như không vào cửa sau, cởi mở nói: "Chú Thẩm, đã lâu không gặp."
Anh cười hì hì đi đến, thấy Thẩm Ngọc ngồi cạnh Thẩm Quang Diệu, xoa đầu nhóc: "Đây là em trai em đúng không? Nhóc tên gì thế?"
Thẩm Ngọc nhát người lạ, sợ hãi tránh sau lưng Thẩm Quang Diệu, nhỏ giọng trả lời: "Thẩm Ngọc ạ."
Lý Tư Duệ gật đầu, lấy một chiếc xe đồ chơi trong túi đưa cho nhóc: "Bé Ngọc đến đây, anh có quà cho em nè. Xem có thích không?"
Trước giờ không có ai gọi nhóc là bé cả, bị anh gọi như thế nên có chút thẹn thùng, trốn bên cạnh Thẩm Quang Diệu mở đôi mắt to nhìn chiếc xe đồ chơi, không dám nhận lấy.
Thẩm Nam đến xoa đầu nhóc: "Thích thì lấy đi, nhưng phải cảm ơn anh."
Thẩm Ngọc lúc này mới đưa tay nhận đồ chơi, nói với Lý Tư Duệ: "Cảm ơn anh ạ." Nói xong không biết nghĩ đến điều gì, bỗng chạy khỏi ghế sofa, đi vào bếp lấy một ly nước để lên bàn, "Anh uống nước ạ."
Lý Tư Duệ chớp mắt mấy cái, cười nói: "Sao hiểu chuyện thế! So với chị em hồi bé đúng là khác một trời một vực, chị em lúc bé ngày nào cũng bắt nạt anh."
Khóe miệng Thẩm Nam giật giật, cười nói: "Anh đừng ngậm máu phun người!"
Dù không biết trong lòng Lý Tư Duệ nghĩ thế nào về Thẩm Quang Diệu và Thẩm Ngọc, nhưng thấy thái độ thản nhiên của anh, cô cũng yên tâm hơn.
Lý Tư Duệ không giống mẹ anh, tính cách thoáng hơn. Chuyện của người lớn với anh mà nói, không có quan trọng đến vậy.
Sau khi Thẩm gia nghèo túng, từ việc ngày nào cũng xôm tụ biến thành vườn không nhà trống hiu quạnh, quanh năm suốt tháng không có mấy khách lai vãng. Đương nhiên, dù là Thẩm Quang Diệu hay Thẩm Nam cũng rất bình thản, bạn bè tốt cũng coi như không bỏ đá xuống giếng, nhưng thấy một nhà giàu có bậc nhất lúc trước biến thành dạng như hiện tại, ai cũng sẽ không nhịn được tỏ vẻ thương hại.
Mà Thẩm Quang Diệu kiêu ngạo như vậy, không thích nhất chính là thương hại. Thẩm Nam cũng như vậy.
Lý Tư Duệ không giống thế, người này là một người đàn ông thô kệch, nhưng ngoài ba mươi anh đã là tổng giám đốc của Lai Khang Trung Quốc thì nhất định anh không phải kẻ ngu ngốc. Ngược lại, sống dưới lớp mặt nạ không để ý chuyện vặt vãnh này, không mấy người làm được. Thật ra lúc còn nhỏ anh rất thông mình, nhưng chỉ áp dụng với mấy trò khôn vặt đùa chó giỡn mèo.
Lúc ăn cơm, Lý Tư Duệ cũng không nói đến vết nứt giữa hai nhà, cũng không hỏi tình trạng một nhà ba người của Thẩm gia mấy năm nay, thậm chí không tò mò chuyện mẹ của Thẩm Ngọc. Chuyện nói nhiều nhất, ngoài chuyện vui vẻ trước đây cũng là hỏi thăm đến sức khỏe của Thẩm Quang Diệu.
Anh học về dược lý, đối với mảng y học cũng cũng khá hiểu rõ, dùng kiến thức của anh để chẩn đoán chân của Thẩm Quang Diệu, cuối cùng anh kết luận: Nếu như qua được toàn bộ quy trình trị liệu, hẳn là vẫn còn cơ hội đứng dậy được, ít ra có thể sử dụng gậy để đi.
Dù xác suất có thấp nhưng Thẩm Nam và Thẩm Quang Diệu nghe vậy cũng rất cao hứng.
Trò chuyện cũ khiến rút ngắn khoảng cách, nói về trị liệu hồi phục của Thẩm Quang Diệu thể hiện sự quan tâm. Dù là chủ đề nào cũng khá hợp với buổi tối trùng phùng này.
Cả một bữa ăn, Thẩm Quang Diệu rất ít khi cười nhưng bị Thẩm Ngọc và Lý Tư Duệ chọc mấy lần cũng thả lỏng không ít, còn chủ động rót trà cho anh.
Thẩm Nam không nhớ bầu không khí đã có lúc nào vui vẻ thật sự như vậy chưa.
Tám giờ Lý Tư Duệ tạm biệt cả nhà, Thẩm Nam nắm tay Thẩm Ngọc ra ngoài tiễn anh. Đến nơi đỗ xe, Lý Tư Duệ xoa cái đầu nhỏ của Thẩm Ngọc: "Lần sau anh sẽ đến thăm bé Ngọc nữa."
Thẩm Ngọc nhu thuận nói: "Cảm ơn anh ạ."
Lý Tư Duệ cười, thuận tay đưa lên xoa đầu Thẩm Nam, đuôi lông mày xếch lên: "Trái bí nhỏ, hôm nay anh rất vui, khi nào rảnh sẽ đến tìm em."
Thẩm Nam bị anh làm rối tung cả tóc, nhíu mũi lại, nói nhỏ xíu: "Anh, em đã hai mươi bảy rồi, còn trái bí nhỏ gì chứ?"
Lý Tư Duệ cười lớn, tựa như suy nghĩ, xem xét cô từ trên xuống dưới: "Đúng ha, đã là cô bé lớn rồi." Anh buông tay, "Được rồi, hai người vào nhà đi, anh đi đây."
Thẩm Nam cùng Thẩm Ngọc đồng thanh: "Tạm biệt."
Lý Tư Duệ thấy lời nói đồng điệu của hai người, cười cười đi vào xe.
Tiễn Lý Tư Duệ, Thẩm Nam tranh thủ thời gian kéo Thẩm Ngọc vào nhà, cầm guitar của mình chạy đến quán Bar Thời gian.
Lý Tư Duệ chạy xe rất chậm, vừa rời khỏi khu nhà chưa xa đã thấy một thân hình đang quen thuộc đang đeo đàn guitar sau lưng. Anh cau mày, đổi hướng xe đi theo Thẩm Nam đang ngồi trên xe taxi kia.
Sau một giờ ngồi một mình ở góc hẻo lánh ở quán bar Thời gian, Lý Tư Duệ uống ly cocktail trong tay, nhìn về phía sân khấu tràn ngập ánh sánh, nơi Thẩm Nam đang ôm guitar hát.
Lúc trước mẹ trở mặt với Thẩm Quang Diệu, dù không bỏ được đứa con gái nuôi Thẩm Nam này nhưng dù sao họ là ruột rà thân thích. Mà gia nghiệp của Thẩm gia rất lớn, chuyện Thẩm Quang Diệu thất đức nhưng đối xử với con gái rất tốt, nên lúc đó cũng an tâm. Khi đó anh còn quá trẻ, còn nhiều thứ muốn theo đuổi cũng xem chuyện này không mấy to tát.
Bây giờ nhớ lại, thật sự là cô bé đã bị chiều hư, từ ba mẹ đến ba mẹ nuôi, anh trai lớn hơn bốn tuổi cũng vậy, khi còn bé hở chút là ương ngạnh khóc lóc, lại tùy hứng bá đạo.
Hai năm trước bọn họ mới biết Thẩm gia xảy ra chuyện, lúc anh anh nghĩ đến một cô gái được chiều chuộng như vậy rớt xuống từ cành cao, sẽ biến thành bộ dạng gì? Mẹ cũng lo lắng, có thể cũng cảm thấy đây là trừng phạt thích đáng cho Thẩm Quang Diệu, lại thêm hai nhà đã xa cách bảy, tám năm, sớm đã không còn quan hệ thân thiết nữa. Cách một Thái Bình Dương cũng chỉ nghĩ một chút lại thôi.
Lần này anh trở về vì công việc, không đến tìm họ ngay, đơn giản vì lo rằng mình sẽ thấy được chuyện mình không muốn nhìn thấy nhất.
Từ giàu có thành nghèo khó, cô gái xinh đẹp sẽ dễ dàng sa đọa nhất, anh đã tưởng tượng rất nhiều khả năng, sợ rằng em gái nhỏ trong ký ức qua mười năm sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cho nên ở văn phòng của Lai Khang, thấy phong cách ăn mặc công sở của cô, làm quản lý khách hàng ở quảng cáo Tượng Tâm, chính mình đến đàm phán, đúng là ngoài ý nghĩ của anh.
Nói chính xác hơn là kinh hỉ. Một loại kinh hỉ như trút được gánh nặng trong lòng.
Cô không phải là bông hoa yêu kiều bị gió lạnh thổi tàn, mà là bông hoa nở lặng lẽ trong mùa đông giá rét.
Khi anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt của cô mới biết được thành phần tri thức lương không thấp còn phải kiêm ca sĩ buổi tối, nghĩ đến cuộc sống có lẽ rất khổ cực trước đây của cô.
Thời gian đóng cửa là hai giờ sáng, chị Trần rất ưu ái Thẩm Nam, sắp xếp cô chỉ phân nửa thời gian, kết thúc công việc chỉ hơn mười một giờ.
Cô hát xong, định cất guitar rời khỏi, một người mặc quần áo phục vụ cầm một bó hoa đến::Chị Nam, có vị tiên sinh tặng hoa cho chị."
Là một bó hoa bách hợp.
Dung mạo Thẩm Nam xinh đẹp, tiếng hát lại hay, lắm lúc sẽ nhận được hoa tặng từ khách, nhưng tất cả đều là hoa hồng, đây là lần đầu cô nhận được hoa bách hợp.
Cô tò mò nhận lấy: "Là người khách nào vậy?"
Nhân viên phục vụ chỉ về một phía hẻo lánh, một người đàn ông rõ ràng đang ngồi đó lại không thấy nữa, anh ta gãi đầu: "Lúc đưa hoa cho em, anh ấy còn ngồi đó."
Thẩm Nam chỉ cho là một người khách không muốn để lại tên, cũng không quá để ý: "Ừm, không sao, cảm ơn em."
Nhân viên đi làm việc tiếp, Thẩm Nam ôm bó hoa đến phòng nghỉ, chị Trần đúng lúc có ở đó, thấy được bó hoa trong tay cô, chọc ghẹo: "Lại là người nào ngưỡng mộ em thế?"
Thẩm Nam nhún nhún vai, tiện tay cắm vào một bình không bên cạnh: "Em không biết."
"Tặng hoa mà không để lại tên, chơi trò thầm mến sao?"
Thẩm Nam xem thường nói: "Thôi đi chị, quán bar chỉ có gặp gỡ thoáng qua, làm gì có thầm mến."
Chị Trần cười ha ha, biểu thị tán đồng.