Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 50: Chiến Đấu Mới Là Giáo Viên Tốt Nhất Của Cậu!!!

"Nói như vậy là có Trảm Khư Kiếm Thuật cao cấp sao?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

"Không, đây là Trảm Khư Thuật duy nhất trong cục." Huấn luyện viên đầu trọc hiểu được ý tưởng của Hứa Thâm, lập tức nói: "Chờ sau khi cậu vượt qua sơ kỳ, đã thích ứng với chiến đấu cùng trảm khư giả, nếu ngộ tính của cậu xuất sắc, có thể chậm rãi sờ soạng ra phương thức chiến đấu thuộc về chính mình. Cũng giống những đội trưởng kia trong cục, bọn họ đều có phương thức chiến đấu của riêng mình đó."

"Chiến đấu mới là giáo viên tốt nhất của cậu." Ông ấy lại bổ sung thêm.

Hứa Thâm hồi tưởng một màn chiến đấu với kết thúc bằng hành động gϊếŧ chết cô bé kia của mình, khẽ gật đầu.

Đúng là chiến đấu sẽ giúp hắn kích phát ra một vài điều đặc biệt.

"Đi luyện tập đi." Huấn luyện viên đầu trọc ném kiếm sắt cho Hứa Thâm.

Hứa Thâm nói lời cảm tạ với huấn luyện viên, sau đó xoay người trở lại sân huấn luyện thứ năm, và dừng lại ở phần rìa sân huấn luyện này bắt đầu luyện tập kiếm thuật.

Một lần, hai lần, kiếm thuật ở trong tay hắn không ngừng trở nên thành thạo.

Huấn luyện viên đầu trọc đang đứng đằng kia quan sát, cũng liếc qua bên này một cái, nhìn thấy Hứa Thâm đang dần dần thuần thục kiếm chiêu, không khỏi nhướng mày.

Ông ấy chỉ diễn luyện một lần, mà cậu thiếu niên kia đã nhớ kỹ rồi?

Huấn luyện viên lại âm thầm gật đầu, xem ra hắn đúng là một hạt mầm tốt.

Chỉ hai ngày đã nắm giữ khư thuật, chỉ một lần quan sát đã nhớ kỹ kiếm thuật, là cậu bé thông minh.

"Có lẽ điều mà những người đó trong cục đang chờ mong, thực sự có thể thực hiện rồi. Phân cục Hắc Quang chúng ta cũng có thể nghênh đón một vị "Bạch gia" sao. . ." Huấn luyện viên đầu trọc híp mắt, bỗng nhiên trong lòng lại có chút chờ mong.

. . .

. . .

Trên sân huấn luyện, khi Hứa Thâm luyện đến lần thứ năm, hắn cảm thấy mình đã quen thuộc với kiếm thuật này rồi.

Và khi luyện đến thứ mười lần, bỗng nhiên hắn ngừng lại, sửa thành bài tập huấn luyện bổ chém cơ sở nhất.

Kiếm thuật này không thích hợp với mình. . . Hứa Thâm vừa huấn luyện bổ chém, trong lòng vừa suy tư.

Hồi nãy, trong quá trình hắn diễn luyện kiếm thuật, não bộ lập tức mô phỏng lại cảnh tượng chiến đấu khi hắn gặp được khư thú ở bên ngoài.

Kiếm thuật này đúng là loại kiếm thuật tốt, nhưng Hứa Thâm lại phát hiện ra một vấn đề, nếu hắn gặp được khư cấp E, chắc hẳn hắn có thể sử dụng Trảm Khư Kiếm Thuật này để giải quyết nó. Mà kể cả cấp D, hắn cảm giác bản thân mình cũng có thể dùng kiếm thuật này để bảo mệnh.

Nhưng. . . Nếu gặp được cấp C thì sao?

Đương nhiên, ở giai đoạn sơ kỳ này, trong cục sẽ không phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ trảm khư cấp C, nhưng. . . Lỡ như tình huống giống như cô bé kia lại phát sinh thì sao?

Lúc ấy bản thân hắn đã vô ý thức mà. . . Nhìn trộm thấy một con khư thú cấp cao.

Phải biết rằng, bởi vì tính đặc thù của Khư Nhãn, khiến cho hắn không thể nhận ra đẳng cấp của khư thú.

Với những con khư thú chủ động làm ra phản ứng trước, rồi lại lỡ như hắn bất hạnh gặp được khư cấp cao, kết cục của hắn sẽ là phải chết không thể nghi ngờ.

Lại ví dụ như những con khư không chủ động làm ra phản ứng, mà cứ tiến lại gần? Trong trường hợp này, kể cả con khư ấy là khư cấp thấp, cũng sẽ khiến bản thân hắn rơi vào thế bị động.

"Mình phải nắm giữ tốc độ phản ứng nhanh nhất. Phải làm ra phản ứng ngay trong khoảnh khắc khư tập kích!" Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn cảm thấy chỉ có làm như vậy, bản thân hắn mới có thể sống được lâu hơn một chút.

Bởi vậy, những chiêu thức phức tạp gì đó là vô dụng với hắn, ngược lại với hắn, thứ công kích ngắn gọn, trực tiếp, nhanh chóng, mới là Trảm Khư Kiếm Thuật tốt nhất!

"Tốc độ xuất kiếm của ta phải thật nhanh. . . Nhanh đến mức, có thể làm ra hành động phòng ngự hoặc công kích ở trong khoảnh khắc bị khư tập kích!"

Hứa Thâm không ngừng vung kiếm bổ chém, ánh mắt dần dần trở nên rõ ràng.

Hắn đã biết phương hướng rèn luyện mà bản thân phải đi theo, khiến cho tốc độ vung kiếm bổ chém của hắn trở nên không ngừng tăng tốc.

Từ nãy đến giờ, Hứa Thâm vẫn chưa dùng tới khư lực, chỉ dựa vào thân thể của mình, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tu luyện.

Hắn vừa bắt đầu luyện tập kiếm thuật, nên mục tiêu chủ yếu vẫn là làm thân thể quen thuộc với tư thế vung kiếm, khiến cho cơ bắp trên người sinh ra trí nhớ.

Hứa Thâm liên tục vung kiếm trong vòng 20 phút, tốc độ dần trở nên chậm lại.

Hắn cảm thấy bản thân đã xem nhẹ một chuyện.

Hiển nhiên là tốc độ vung kiếm phải nhanh, nhưng bản thân hắn cần phải giả vờ như bản thân không có việc gì lúc đối mặt với khư. . . Làm sao có thể thời thời khắc khắc cầm kiếm phong trong tay?

Mà dưới tình huống bình thường, thanh kiếm này đều mắc vào phía sau lưng Trảm Khư Phục (trang phục trảm khư).

"Mình phải luyện tập để đạt tới tốc độ rút kiếm nhanh nhất. . ."