Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 48: May Mắn, Lần Này Là "ma Ma" Bảo Vệ Mình

Về phần khảo hạch của đám người Triệu Nguyên, vẫn được giữ lại cho đến lần sau. Đến lúc đó, sẽ có một vị huấn luyện viên, theo chân bọn họ đi săn gϊếŧ.

Bình thường, khảo hạch của người mới đều là ba người một tổ phối hợp, săn gϊếŧ khư thú cấp E. Đây là trình độ chiến lực đạt tiêu chuẩn của đội viên chính thức, trừ phi bọn họ gặp phải một vài loại khư thú cấp E đặc biệt, tương đối hung hiểm, còn những loại khư thú cấp E khác ba người đều có thể giải quyết được.

Toàn bộ hành trình Hứa Thâm cũng cùng đi với bọn họ, sau khi xác nhận được bản thân không có lưu lại bất cứ manh mối nào ở hiện trường, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

. . .

. . .

Lúc cả đám quay về cục Khư Bí, mấy người mới đều bị đuổi về sân huấn luyện.

Huấn luyện viên đầu trọc nhìn thấy mọi người quay về, ánh mắt nhìn lướt qua trên người Triệu Nguyên, sắc mặt hơi trầm xuống: "Thất bại rồi, còn chết một người?"

Lời này vừa nói ra, những người khác ở chung quanh sân huấn luyện, đều không khỏi nhìn tới, sắc mặt hơi đổi.

Triệu Nguyên đã sớm trải qua tính cách thẳng thừng của huấn luyện viên đầu trọc, lập tức nói lại tình huống cho ông ấy một lần. Sau khi huấn luyện viên đầu trọc biết được lần này bọn họ gặp phải khư thú cấp D, ông ấy cũng không khỏi nhíu mày.

"Nói như vậy, chỉ chết một người coi như là may mắn." Huấn luyện viên đầu trọc liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi vẫy vẫy tay: "Đều trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay không cần tham gia huấn luyện."

"Vâng." Triệu Nguyên cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục ở lại đây nữa.

"Chúng tôi không làm cái gì hết. Tôi còn có thể tiếp tục." Hạ Tĩnh Tương không định cứ như vậy trở về nghỉ ngơi. Hôm nay cô đã được chứng kiến khư thú, lúc ấy mới hiểu được cái gọi là năm tháng cưỡng chế huấn luyện kia, là chuyện buồn cười tới cỡ nào. Những gì bọn họ học được còn lâu mới đủ.

"Tùy cô." Huấn luyện viên đầu trọc bỏ lại một câu, rồi không tiếp tục để ý tới bọn họ nữa.

Trừ Hạ Tĩnh Tương ở lại, những người khác đều rời đi.

Hứa Thâm cũng trở lại ký túc xá của mình.

Hiện giờ hắn đã thuần thục nắm giữ khư lực, có tiếp tục ở lại sân huấn luyện cũng không có ý nghĩa, ngược lại hắn còn phải tiếp tục ngụy trang thêm, còn không bằng trở lại ký túc xá của mình luyện điều khiển thân thể.

Lúc trước khi hắn giao thủ cùng cô bé kia, Hứa Thâm đã phát hiện, tuy ở trạng thái bùng nổ toàn lực thì lực lượng và tốc độ của hắn đều thoáng trội hơn đối phương một chút, nhưng lúc chiến đấu lại rơi xuống thế hạ phong.

Kinh nghiệm chiến đấu, phản ứng… tất cả những thứ đó, hắn đều cực kỳ khiếm khuyết.

Ngay khi gặp phải địch nhân, đại não sẽ rơi vào trạng thái suy nghĩ hỗn loạn. Đây chính là điểm cực kỳ trí mạng của hắn.

"May mắn, lần này là "Ma ma" bảo vệ mình. . ." Hứa Thâm thầm nghĩ trong lòng.

Hắn sờ sờ phần bụng của mình, chuẩn bị chờ đến ngày mai sẽ nhờ huấn luyện viên dạy mình Trảm Khư Kiếm Thuật.



Vào đêm, Hứa Thâm lại mơ thấy mình về trong nhà.

"Ma ma" đang ở trước mặt hắn, vẻ mặt đau thương nhìn chằm chằm vào hắn.

Ở phía sau "Ma ma" là năm đội viên trảm khư đã chém gϊếŧ ‘ma ma’ kia, bóng dáng của bọn họ khá mơ hồ, tựa như năm cây cột đứng vững trong bóng đêm, lại giống năm tên đao phủ hờ hững lạnh như băng.

"Ma ma không ở bên cạnh con, con nhớ phải chú ý chăm lo cho chính mình, không cần biết sau này sẽ phát sinh cái gì, con nhất định phải sống sót, biết không. . ." Âm thanh đau thương kém theo lo lắng vang vọng khắp nơi, dường như "Ma ma" có vẻ cực kỳ lưu luyến, không nỡ bỏ lại...

Trong lòng Hứa Thâm dâng lên một loại mùi vị khó hiểu.

"Nhất định phải chú tâm tới chuyện ăn cơm, và sống sót thật tốt. . ." Ma ma vẫn đang nhắc nhở.

Rồi đột nhiên, một mảnh kiếm quang lạnh như băng xẹt qua, cái đầu ấy rơi xuống, lăn đến bên chân Hứa Thâm, đôi môi còn đang đóng mở: "Nhất định phải ăn đủ ba bữa cơm mỗi ngày, ăn đủ cơm nha. . ."

"Con sẽ, ma ma. . ." Hứa Thâm nói nhỏ, tựa như đang muốn trấn an ma ma.

. . .

Ánh sáng chiếu rọi xuống. Đã tới bình minh.

Hứa Thâm tỉnh lại, đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức, sắp đến bảy giờ rồi.

Hắn nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, đi vào sân huấn luyện tập hợp.

Mỗi ngày huấn luyện đều lặp đi lặp lại theo quy trình, hôm nay cũng như thường ngày, không có biến hóa gì đặc biệt, đám người mới thuộc mỗi một giai đoạn khác nhau, đều tự tiến hành giai đoạn huấn luyện riêng biệt.

"Huấn luyện viên, tôi muốn học kiếm thuật." Hứa Thâm đợi cho đến lúc tự do huấn luyện thời gian, lập tức đi lại bên người huấn luyện viên đầu trọc.

"Kiếm thuật ư?" Huấn luyện viên đầu trọc nhìn Hứa Thâm, cho rằng hôm qua, sau lần đầu tiên hắn đi quan sát khung cảnh chiến đấu cùng khư thú, cũng là lần "Nhìn thấy khư" đầu tiên trong cuộc đời, mà lại gặp được tình huống khư thú cấp D tập kích… nên ít nhiều trong lòng cũng có chút nôn nóng kích động rồi.

Kể cũng đúng thôi, có thể sống sót, thực là may mắn. . .