Lưu Phong đang hộ tống ba người Triệu Nguyên đi ở phía trước hành lang gấp khúc, nghe được tiếng gọi của thanh niên, trái tim đập thình thịch, nhanh chóng xoay người nhìn lại, rồi thấy thanh niên kia đã bị đánh lên tường, còn ba người mới đang khẩn trương chạy trốn về phía gã.
Mà ở ngay khúc ngoặt tiến vào hành lang, có một gương mặt cô bé hồn nhiên ló đầu nhìn ra, ngay sau đó là nửa người dưới đã biến thành thân thể côn trùng to lớn xuất hiện.
"Khư thú cấp D!" Sắc mặt Lưu Phong đột biến, gã vội vàng vọt qua.
Ngay khi cánh tay lưỡi hái của cô bé nọ chém về phía ngực thanh niên, kiếm phong trên tay Lưu Phong đã xẹt qua, đánh văng nó.
"Đi mau!"
Lưu Phong túm thanh niên kia ném qua một bên, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn con khư thú cấp D "Côn Niệm Khư" trước mắt.
"Lại một người nữa. . ." Cô bé nhìn Lưu Phong trước mắt, thè lưỡi liếʍ liếʍ môi một cái rồi nói: "Nhưng không được thơm ngon như vị đại ca ca kia. . ."
"Cút!" Lưu Phong gầm nhẹ, kiếm phong giận dữ chém tới, khư lực bao phủ toàn thân, tốc độ mau đến dọa người.
Nhưng kiếm phong này lại bị cô bé kia linh hoạt né tránh, thân thể nửa người nửa côn trùng kia lại mau lẹ tới dị thường, gần như lập tức đã di động lên trần nhà khu hành lang gấp khúc ấy, rồi ở trên đó nhìn ngược xuống Lưu Phong.
"Chú ý bọn họ cho tốt, để tôi đến dẫn nó đi!"
Lưu Phong biết nơi này không thể ở lâu, nếu không một khi gã không địch lại nó, những người mới kia sẽ chết hết.
Gã chợt kích động khư lực toàn thân, sau đó nhanh chóng xông ra. Chỉ nghe “Phốc” một tiếng, kiếm phong đang chém thẳng đột nhiên đổi hướng, lướt qua bả vai cô bé kia, tạo nên một miệng vết thương.
Máu tươi đã nhuộm đỏ chiếc váy liền áo trắng nõn.
Vẻ mặt cô bé có chút âm trầm xuống, không thèm quan sát nữa mà nhanh chóng lao thẳng về phía hắn.
Lưu Phong vội vàng phóng về phía hành lang gấp khúc bên kia.
“Thùng thùng” Âm thanh vách tường chấn động nhanh chóng đuổi theo đằng sau gã, trước mắt là cửa sổ, nơi này là lầu bốn, nhưng Lưu Phong lại không chút do dự, một tay che mặt trực tiếp phá vỡ cửa sổ, nhảy ra.
Bành!
Trong khoảnh khắc hai chân Lưu Phong rơi xuống đất, gã có cảm giác bàn chân mình bị lực phản chấn làm run rẩy. Gã quay đầu nhìn lại, đã thấy con Côn Niệm Khư kia đang hấp phụ (hít hơi thật sâu) trên vách tường, tựa như chuẩn bị súc lực.
Không tốt. . . Lưu Phong chợt vọt về phía trước.
Cùng lúc đó, thân thể cô bé nọ tựa như đạn pháo lao thẳng tới, nhưng bị Lưu Phong cấp tốc tránh thoát.
Lưu Phong không dám quay đầu lại, trái tim đập dồn dập đầy kinh hoảng, vội vàng phóng về phía con đường phía trước.
Tuy hắn có kinh nghiệm chém gϊếŧ khư thú cấp D, nhưng thành tựu đó lại dựa trên điều kiện là cả tiểu đội phối hợp mới được. . .
. . .
Trong tòa lầu nọ, bốn người bọn Hứa Thầm nhìn Lưu ca và cô bé khư thú kia cùng nhảy xuống lầu bốn, ai nấy đều kinh hoảng chưa hồi phục lại bình tĩnh.
Thanh niên ôm ngực đứng lên, vội vàng nói: "Đi theo tôi, nơi này không thể ở lâu!"
Gã lập tức lao qua một đầu khác của hành lang gấp khúc, nơi có ba người Triệu Nguyên đang vô cùng ngơ ngác.
Thanh niên quan sát một vòng, con khư áo trắng kia đã biến mất không thấy, gã lập tức hiểu ra, lúc trước con khư áo trắng kia bỗng nhiên lui lại, hơn phân nửa là vì nó cảm nhận được con khư thú cấp D nọ đang tới gần. . .
Dù sao, khư thú cũng sẽ săn gϊếŧ khư thú.
"Chúng ta phải lui lại trước đã, bỏ dở khảo nghiệm tại đây!" Thanh niên vội vàng nói với ba người vẫn đang sững sờ kia.
Ba người Triệu Nguyên có chút ngơ ngác, nhưng bọn họ cũng thấy được cô bé hồi nãy, lại không tự chủ được, thoáng rùng mình một cái.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của thanh niên nọ, cả đám Hứa Thâm từ một đoạn hành lang khác nối liền với hành lang gấp khúc này, nhanh chóng lao đi.
Rất nhanh, mấy người bọn họ đã đi tới khu đất trống dưới lầu.
"Đi, qua bên kia."
Thanh niên không đưa mọi người lên xe, mà mở ra Khư Nhãn, chạy qua mấy con đường, tìm được một căn lầu nhỏ khác để tránh né.
Gã biết, Lưu ca chỉ có thể tạm thời dẫn dắt con khư kia rời đi, nhưng chưa chắc có thể giải quyết nó.
Dù sao nó cũng là khư thú cấp D, chỉ có đám gia hỏa thuộc đội ngũ thứ nhất trong cục mới có thể một mình xử lý được nó. . .
Mọi người nhanh chóng đi vào né tránh trong hành lang của lầu nhỏ. Thanh niên lại dùng Khư Nhãn kiểm tra chung quanh, không có dấu vết khư thú, lúc này gã mới lấy dụng cụ thông tin liên lạc với trong cục ra, truyền tin tức quay lại.
Một con khư thú cấp D lại ẩn núp ở chỗ này, suýt chút nữa đã khiến đội viên hao tổn. Đây là nhân viên điều tra thất trách (không làm tròn bổn phận), phải lập tức phái người đến tiếp viện!
"Từ ca, tại sao ở nơi này lại có thể xuất hiện khư thú cấp D? Nó lại còn tiếp cận chúng ta gần tới vậy. . ." Đám người Triệu Nguyên được thở dốc trong chốc lát, đã tỉnh táo lại, không nhịn được dò hỏi.