Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 37: Cậu Cần Phải Cố Lên…

"Cậu cần phải nghiêm túc quan sát, cẩn thận học hỏi." Huấn luyện viên đầu trọc đưa mắt nhìn Hứa Thâm, đặc biệt dặn dò hắn.

Từ sau khi huấn luyện viên biết được ngay ngày hôm sau, lúc Hứa Thâm được dạy cách điều khiển Khư Nhãn, hắn đã có thể tự nhiên mở đóng ‘đôi mắt’ này, ánh mắt ông ấy nhìn Hứa Thâm đã nhiều hơn vài phần hòa nhã, khiến cho đám học viên khác đã chịu đựng đủ sự lạnh nhạt của vị ma vương đầu trọc này, đến sụp đổ tinh thần, đều âm thầm ghen tỵ và cảm khái.

"Tôi nhớ rồi, huấn luyện viên." Hứa Thâm gật đầu.

"Đi thôi, xe đang chờ ở cửa vào, có đội viên chính thức nhận nhiệm vụ phụ trách lần săn gϊếŧ này đang chờ các cô cậu ở đó." Huấn luyện viên đầu trọc phất tay nói: "Đừng để người ta đợi lâu."

"Rõ!" Ba người cùng kêu lên.

Hạ Tĩnh Tương nói xong, đã nhanh chóng đi ra bên ngoài khu huấn luyện, Kỳ Thiên Minh nghiêng đầu mỉm cười với Hứa Thâm, sau đó cũng đi theo.

Còn Hứa Thâm, đương nhiên là theo sát đằng sau.

Huấn luyện viên đầu trọc đứng yên nhìn bóng dáng ba người biến mất trên con đường u ám thông ra bên ngoài khu huấn luyện, đôi mắt hơi hơi chớp động: "Trong cục đặc biệt chỉ định danh ngạch này. Cậu nhóc, xem ra có vài người đang muốn nhìn xem cậu có thể trở thành Bạch gia thứ hai, tọa trấn phân cục của chúng ta hay không? Cậu cần phải cố lên . . ."

. . .

. . .

Hứa Thâm đi theo bước chân Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh, tới trước cửa bộ Tác Chiến.

Trên đường, khi bọn họ đi qua một khu hồ suối phun, bỗng dưng bước chân của hắn thoáng tạm dừng lại một chút, nhưng nhìn thấy hai người phía trước không hề trì hoãn, lập tức đi qua, Hứa Thâm lại âm thầm hít một hơi thật sâu, cuối cùng kiên trì đuổi theo thật nhanh.

Bình tĩnh, bình tĩnh. . .

Trong lòng hắn không ngừng mặc niệm.

Rốt cuộc, thân hình hắn cũng xuyên qua bóng dáng quỷ dị kia rồi.

"Không có, nơi này cũng không có. . ." Khi Hứa Thâm vừa bước qua, hình như bên tai hắn còn nghe được giọng nam trầm thấp nào đó vừa vang lên.

Rất nhanh, ba người đã ra bên ngoài bộ Tác Chiến.

Có một chiếc xe vũ trang màu đen đang ngừng ở nơi này, chiếc xe mở rộng cửa, không gian bên trong khá rộng, có thể thoải mái chứa tới năm sáu người. Ở trên đỉnh chiếc xe có một phần trũng để chừa ra có hình dáng tựa như một chiếc đĩa kim loại, đang thong thả xoay tròn, giống như nó đang tiếp nhận một loại tín hiệu nào đó.

Cửa kính xe hơi đung đưa, một chàng trai có màu da ngăm đen, mặc áo gió màu đen đang ngồi ngay chỗ người lái, hai tay người này đầy vết chai, ánh mắt thoáng hiện chút âm lãnh.

“Là mấy người các cô cậu sao? Mau vào đi."

"Được."

Tuy lá gan của Hạ Tĩnh Tương rất lớn, nhưng ở trước mặt đội viên trảm khư chính thức, cô vẫn cảm thấy một tia khẩn trương kèm theo bứt rứt. Bởi vậy sau khi Hạ Tĩnh Tương gật đầu với đối phương, cô nhanh chóng lên xe, mà không nói gì nữa.

Kỳ Thiên Minh và Hứa Thâm cũng theo sát đằng sau.

Ba người đều ngồi ở hàng ghế rộng rãi phía sau.

Hàng ghế ở phía sau xe được sắp xếp thành hai bên đối diện nhau, Hạ Tĩnh Tương ngồi ở bên trái, Kỳ Thiên Minh và Hứa Thâm ngồi ở phía bên phải, rõ ràng là Hứa Thâm cùng với Hạ Tĩnh Tương đều thuộc một phân đội huấn luyện nhỏ, nhưng lúc này lại có vẻ như hắn thân cận cùng Kỳ Thiên Minh hơn.

Hạ Tĩnh Tương thấy vậy, cũng không quan tâm.

Dù Hứa Thâm có tư chất rất tốt, tương lai tiền đồ cũng không tồi, nhưng trảm khư giả lại chẳng cần phải quan tâm quá tới đạo lý đối nhân xử thế gì gì đó.

Nịnh bợ, khen tặng, vuốt mông ngựa kết giao. . . Mấy loại chuyện này chỉ người ở bộ Văn Chức mới cần quan tâm tới, còn ở bộ Tác Chiến, hết thảy đều không cần.

Khi đối mặt với khư thú, thứ mà con người ta có thể dựa vào chỉ có lực lượng của bản thân!

Đây là cảm thụ sâu sắc nhất mà Hạ Tĩnh Tương có được khi cô bị cuốn vào sự kiện khư thú.

. . .

Ông!

Chiếc xe bắt đầu khởi động.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ ồn ào nhưng bên trong xe lại cực kỳ im lặng, chàng trai lái xe không nói gì, cho nên Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh cũng không dám mạo muội mở miệng.

Mãi cho đến khi chiếc xe đã bắt đầu chạy về phía trước được chừng mấy phút, chàng trai lái xe vẫn một mực im lặng mới cất tiếng nói: "Nghe nói bên trong mấy cô cậu, có người mới?"

Hạ Tĩnh Tương và Kỳ Thiên Minh đều giật mình, ngay sau đó, hai người không khỏi nhìn về phía Hứa Thâm.

"Ách, chính là tôi." Hứa Thâm cũng sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã trả lời.

"Nghe nói cậu đã sinh sống cùng một chỗ với khư thú cấp C trong suốt ba tháng. Cậu còn nghĩ rằng đối phương chính là "Ma ma" của mình?" Chàng trai lái xe tỏ ra khá hứng thú, tiếp tục hỏi han.

Hứa Thâm hơi hơi im lặng, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Kỳ Thiên Minh và Hạ Tĩnh Tương cũng âm thầm hít vào một hơi. Bọn họ chỉ biết Hứa Thâm đã ở chung cùng khư thú cấp C trong ba tháng, nhưng không hề hay biết cậu thiếu niên trước mắt còn cho rằng con khư thú kia chính là ma ma của mình. . . Loại hình ảnh đó, quả thực bọn họ không dám tưởng tượng ra.

Ngay lập tức, ánh mắt hai người ấy nhìn về phía Hứa Thâm đều có thêm vài phần quái dị.