Những đường dao vẽ trên gương mặt tạm dừng lại.
Hứa Thâm có cảm giác khi phần máu thịt tại vị trí "Con mắt" của hắn bại lộ ra ngoài không khí, ngoại trừ nỗi đau đớn, còn có một chút "Mát mẻ".
Lúc này, từ bả vai truyền đến một loại cảm giác đau nhói như bị kim châm.
Hứa Thâm vừa phát hiện ra, hình như có một thứ gì đó đang được tiêm vào trong thân thể hắn. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một luồng chất lỏng lạnh như băng, mạnh mẽ ùa vào theo bả vai, tựa như nó vừa hỗn hợp lại cùng với máu tươi trong cơ thể hắn.
Ngay sau đó là từng cơn nóng cháy quen thuộc.
Giống như dầu gặp phải lửa, rồi cứ thế mà mãnh liệt thiêu đốt lên.
Cái loại nóng cháy này lấy bả vai làm điểm bắt đầu, sau đó mang theo tính phóng xạ, rất nhanh đã kéo dài đến l*иg ngực, khuỷu tay, phần cổ, cái đầu… tới toàn thân.
Hứa Thâm lập tức nhận ra trong cơ thể hắn vừa xuất hiện một loại cảm giác xao động, rất khó để hình dung nó ra sao… Giống như ở giờ khắc này, tất cả máu tươi trong cơ thể đang mãnh liệt sôi trào, cứ ùng ục ùng ục sủi bong bóng ở bên dưới lớp da thịt vậy!
Và cả người hắn đều "Sôi trào" như thế!
Loại sôi trào này, khiến cho Hứa Thâm cảm thấy vô cùng khó chịu vì căng nhức, sưng tấy. Và so sánh với loại cảm giác hiện giờ thì chuyện rạch mặt kia chỉ như muỗi đốt.
Thân thể hắn căng đến thẳng tắp, rất nhanh bàn tay đã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi gồ lên, hai chân cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên, cơ thể hắn làm ra động tác giãy giụa rất nhỏ dưới tình huống đã cố hết sức khắc chế!
Ly tỷ nhìn thấy rốt cuộc thân thể cậu thiếu niên đang nằm dưới kia cũng nổi lên phản ứng, lập tức ung dung thản nhiên rút ống chích ra, sau đó tiện tay ném nó qua một bên, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm vừa lòng.
Nhưng rất nhanh, cô lại phát hiện hắn lại dần dần có thể khắc chế thân thể của mình, dần dần bình tĩnh trở lại, và dường như cả đôi bàn tay đang nắm chặt kia cũng đang chậm rãi buông ra.
Trước sau mới chỉ giằng co chưa đến năm giây đồng hồ.
Vì sao chứ? Rõ ràng trong cơ thể hắn ẩn chứa nhiều khư lực như vậy, chúng lại được Khư Nguyên Dịch kíp nổ, lẽ ra phải khó chịu đến nổi điên mới đúng. . . Ánh mắt Ly tỷ lộ ra một tia hoang mang.
Cô có thể chấp nhận được tình huống hồi nãy, khi thiếu niên này đủ khả năng nhẫn nại, chịu đựng được nỗi đau đớn khi lưỡi dao cắt qua khuôn mặt, nhưng loại cảm giác khư lực sôi trào do kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, là kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân đó, không có đạo lý nào lại có thể khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy được?
“Hả?" Và rất nhanh Ly tỷ đã phát hiện ra nguyên nhân. Đó chính là máu thịt bên trong vị trí con mắt của cậu thiếu niên trước mắt đang nhúc nhích dồn dập.
Từng tổ chức máu thịt tinh tế, dấp dính như lông tơ trên thân thể con giun, đang rất nhanh mà vặn vẹo, dây dưa, dung hợp với nhau rồi lột xác, hình thành nên hình dạng ban đầu của con mắt.
Nhanh như vậy đã ngưng tụ được con mắt rồi?
Ly tỷ có chút ngoài ý muốn, phản ứng này quá nhanh.
Là bởi vì khư lực đã khiến nó gia tốc trưởng thành sao?
Ly tỷ cũng không biết nữa. Bởi vì người mới trước mắt cô là trường hợp đặc biệt hiếm thấy. Cô không tìm được nguyên nhân nào khác, chỉ có thể cam chịu chấp nhận loại đáp án này.
Hứa Thâm có thể bình tĩnh lại nhanh như vậy, vốn không phải hắn có thể chịu đựng được, mà hắn nhận ra rằng, tựa như loại cảm giác "Sôi trào" nóng cháy khắp toàn thân kia đã tìm được một điểm đột phá, một chỗ khai thông, sau đó toàn bộ chúng nó đều ào ào tuôn về phía vị trí “Nhìn thấy” của hắn.
Loại cảm giác này cứ như là chọc nổ khí cầu, trong nháy mắt phóng thích ra.
Cũng giống như ăn phải đồ ôi thiu, làm bụng quặn đau khó nhịn, nhưng ở một khắc khi ngồi xổm xuống kia, trong cơ thể chỉ còn lại cảm giác thống khoái tựa như nước sông tuôn trào cuồn cuộn, không gì ngăn cản nổi.
Ngay lúc này, dường như ở vị trí Hứa Thâm "Thấy", có hai cái lốc xoáy, đang không ngừng hấp thu loại khí tức sôi trào nóng cháy, ngốc nghếch điên cuồng xông vào kia. Rồi dần dần, Hứa Thâm lại có cảm giác ở nơi đó hơi ngưa ngứa, tựa như vừa có một cái gì mới bị xé rách ra và nhanh chóng sinh trưởng.
Lúc này, bàn tay Ly tỷ hạ xuống, nâng khuôn mặt Hứa Thâm lên.
"Đừng nhúc nhích nha, hiện giờ đúng là thời khắc mấu chốt đó." Ly tỷ nhẹ giọng nói.
Em vẫn luôn nằm yên không nhúc nhích mà. . . Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nói.
Rất nhanh, Hứa Thâm lại cảm nhận được con dao nhỏ sắc bén kia, nó đang lướt qua để lại dấu vết trên khuôn mặt hắn. Ứớc chừng năm phút đồng hồ sau, Ly tỷ nói: "Há miệng."
Hứa Thâm chần chờ một lúc rồi cũng hé miệng.
Một vật gì đó có dạng lát mỏng, hơi lạnh lẽo rơi vào trong miệng hắn.
"Nuốt vào." Ly tỷ nói.
Hứa Thâm ôm thái độ hoài nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt nó xuống.
"Đừng có ý đồ "Mở to mắt" trong đầu, hiện giờ miệng vết thương đang khép lại. . ." Ly tỷ nói.
Hứa Thâm cảm thấy Ly tỷ vừa ôm lấy đầu hắn, còn có một thứ gì đấy đang bao lấy, quấn quanh cái đầu của hắn. Và đương nhiên, hắn không có ý đồ đi "Thấy" nó, mà chỉ ngoan ngoãn chờ đợi thôi.