Trái tim của Uyển Vy bây giờ chằng chịt hỗ hỏng. Tuỳ tiện chạm vào đâu cũng đau đớn khôn nguôi.
Phụng Hoa nói cô không xứng với cái giá đó, khách quan mà nói, bà ta không hề nói quá sai với sự thật.
Nhưng mà, cô đã đến đường cùng rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn có được số tiền đó để cứu sống công ty của bố cô, còn lại cô không quản nổi nữa!
“Tất cả các người nên nhớ lấy! Bây giờ tôi vẫn còn là vợ hợp pháp của Gia Huân!”
“Anh ấy đã công khai lừa dối tôi, còn mang người phụ khác về nhà và tống tôi đi không một chút nghĩ ngợi! So với những tổn thất mà tôi phải chịu, con số 50 tỷ quả thật còn quá ít!”
“Tống Gia Huân! Cái tôi muốn… chỉ là 50 tỷ, sau đó… chúng ta ly hôn.”
Người đàn ông cao lớn đi mấy bước dài về phía trước, ánh mắt sắc lạnh: “Bây giờ cô còn muốn ra điều kiện với tôi? Uyển Vy, tôi đã nói rồi, đừng hối hận…”
Uyển Vy nhớ về biểu cảm của Gia Huân trong phòng bệnh ngày hôm đó, cảm thấy bản thân như một đứa ngu ngốc! Không còn đường lui…
Đúng lúc này, cô bất ngờ rút một c.o.n d.a.o từ trong chiếc túi mình mang theo. Dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người bất thình lình đưa lên cổ mình.
“Vậy anh còn nhớ, tôi đã từng nói rằng trừ khi tôi c.h.ế.t nếu không hai người đừng hòng toại nguyện…”
Gia Huân bất giác bước về trước nửa bước, biểu cảm càng lúc càng khó coi. Thấy hắn bước tới, Uyển Vy liền lùi về sau, giọng nói bắt đầu mất bình tĩnh.
“Tống Gia Huân, tôi hối hận. Tôi thực sự hối hận. Tôi không nên yêu một người đàn ông không thể phân biệt được đúng sai như anh!”
“Tôi hối hận vì đã từ bỏ mọi thứ vì anh, tất cả mọi thứ. Tôi không còn gì nữa cả, không còn gì cả!”
Con d.a.o bởi vì bàn tay run rẩy của Uyển Vy mà khứa vào da thịt mỏng. M.á.u t.ư.ơ.i chảy xuống, càng lúc càng nhiều, gương mặt của Uyển Vy đã tái nhợt.
Phụng Hoa đi nhanh về phía cô, nhưng không tài nào dám động vào, chỉ có thể gào thét lên giữa đám đông.
“Con đàn bà này đ.i.ê.n rồi! Đã đ.i.ê.n rồi! Ai đó kéo nó ra khỏi đây nhanh lên!”
“Đúng! Tôi đã đ.i.ê.n lên! Chính là các người bức tôi đi đến con đường này! Ha ha! Để xem… một người đ.i.ê.n có thể làm được đến chuyện gì!”
Phụng Hoa trợn tròn mắt, gấp đến độ dậm chân: “Còn không nhanh kéo cô ta! Người đâu cả rồi! Đừng để cô ta thành ma trong nhà tôi!”
Hai mắt của Uyển Vy hằn đầy tơ máu, cô tuyệt vọng nhìn người đàn ông ở đối diện, mặc kệ những lời cay độc của người phụ nữ kia.
“Anh Huân, 50 tỷ và chúng ta kết thúc. Yêu cầu này không hề quá đáng với những gì mà tôi phải gánh chịu, đừng giày vò nhau nữa.”
Nhìn nửa chiếc áo đã nhuốm đầy m.á.u đỏ, Gia Huân có cảm giác là Uyển Vy thật sự sẽ dám c.h.ế.t ở đây. Hắn lạnh giọng: “Từ Uyển Vy! Đủ rồi!”
Uyển Vy bật cười: “Ha ha! Anh căm ghét tôi như thế, tôi sẽ biết điều mà không làm phiền anh nữa, hoặc là 50 tỷ, hoặc là máu tôi sẽ vĩnh viễn nuôi sống từng ngọn cỏ ở đây. Tôi mỗi ngày đều quan sát hai người…”
Nước mắt cuối cùng cũng không ngăn được, bắt đầu lăn dài trên gò má nhợt nhạt. Nó rơi lên con dao nhọn, trộn lẫn với m.á.u.
Cơn đau ở cổ không đau bằng trái tim cô.
Nếu có thể, cô thực sự hy vọng rằng mình chưa bao giờ gặp người đàn ông này.
“Đáng lẽ ra, cô nên đọc thỏa thuận ly hôn mà tôi đã đưa cho cô.”
Gia Huân bình tĩnh hơn tất cả những người đang có mặt ở đây. Chung quy, hắn cũng không phải là kẻ máu lạnh không biết trắng đen.
Thỏa thuận ly hôn đã bị Uyển Vy xé nát, bên trong có ghi rõ những đền bù không hề nhỏ, thế nhưng cô đến nửa chữ cũng không đọc đến.
Cô đã xé nát lòng thương xót cuối cùng của hắn bằng chính đôi tay của mình.
“Không kịp xem nữa, bây giờ, tôi chỉ cần 50 tỷ…”
Cô không quản nổi nữa, bây giờ cô chỉ cần số tiền đó để cứu gia đình, còn lại cô đều không quan tâm, mặt mũi cũng không cần.
“Tiền, tôi có thể đưa nó cho cô, nhưng tôi có điều kiện!”
Mắt Uyển Vy cuối cùng cũng tìm lại một chút tiêu cự: “Anh… cứ nói.”
“Sau này, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt tôi.” Gia Huân chưa bao giờ ngại nói lời đay nghiến với cô: “Vĩnh viễn, biến mất!”
Con d.a.o ở trong tay Uyển Vy không thôi run rẩy, chừng mấy giây sau rơi xuống đất.
Cô thua rồi.
Cô đã trở thành kẻ thất bại, một cách thảm hại.
Năm mươi tỷ, và hoàn toàn mua đứt thể xác, tinh thần và danh dự còn sót lại cuối cùng của cô.
Cô không biết mình đã rời khỏi khu vườn đó như thế nào, cũng không biết mình đã ký tên mình ra sao trong thoả thuận ly hôn.
Tất cả những gì cô biết là cô nhận được một cuộc gọi từ dì của mình nói rằng tiền đã được đưa vào tài khoản của công ty, và gia đình đã được cứu!
Đúng lúc đó, cô đã bật khóc, thế nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười… chua chát…
Ba năm vừa qua không khác nào một trò cười!
Một trò cười mà chính cô là nhân vật chính, một nhân vật chính phải chịu kết cục không thể nào có thể bi thảm hơn được nữa.
Ngay trong đêm đó, Uyển Vy rời khỏi thành phố.
Cô chỉ mang thân xác không còn dạng người mà bỏ đi.
Sau ngày hôm nay, coi như cô đã tự dùng m.á.u của mình để tẩy đi hết những đau khổ, uất ức, chịu đựng, xóa đi hết những con người kia ra khỏi cuộc sống.
Đừng hòng, cô rơi nước mắt vì bất kỳ một ai nữa!