“Cô muốn tôi tin cô? Trong khi người thuê thám tử theo dõi tiểu Yến là cô? Người chủ động đến tìm em ấy cũng là cô?”
“Những chuyện đó không hề liên quan đến việc cô ta đẩy tôi…”
“Cô còn cố gắng lừa ai? Tất cả những người ở trong biệt thự đều làm chứng rằng cô đã đẩy tiểu Yến từ trên cầu thang xuống! Nếu như tôi không có ở đó, đừng nói là con của cô, cả con của em ấy cũng chưa chắc giữ được!”
Hắn cũng đã cố gắng hết sức, con cũng là con của hắn. Bác sĩ chỉ định mổ lấy em bé ra gấp, hắn cũng đồng ý hòng có thể giữ lại đứa trẻ này.
Đã hơn một lần hắn nghĩ rằng, cho dù hắn có căm ghét Uyển Vy như thế nào, thì hắn cũng không nên trút lên một đứa trẻ vô tội còn chưa ra đời.
Thế nhưng chuyện đã xảy ra, hoàn toàn khiến hắn mất đi sự “thương hại” và “trách nhiệm” còn sót lại cuối cùng đối với Uyển Vy.
Sự tuyệt vọng khiến Uyển Vy chẳng còn cách nào mở lời bào chữa cho bản thân. Cô có nói bao nhiêu sự thật đi chẳng nữa, nó đều sẽ bị bác bỏ.
“Đều là nói dối… vào thời điểm đó chỉ có tôi và Đường Yên, không còn ai cả. Cô ấy… cô ấy…”
“Đủ rồi.” Gia Huân ngắt ngang lời cô, quẳng một tờ giấy lên giường: “Ký đi, tôi không muốn có thêm chút dây dưa nào với cô nữa.”
Uyển Vy dùng ánh mắt không thể tin nổi dùng Gia Huân, nhất thời không thể phản ứng lại chuyện đang xảy ra.
“Cô cứ từ từ mà xem. Tôi sẽ cho người quay lại lấy sau.”
Gia Huân trực tiếp bỏ qua ánh mắt của Uyển Vy, lời nói nhẹ nhàng như thể chuyện này chẳng phải là chuyện lớn lao gì.
Uyển Vy khẽ động đậy. Cô nghiêng người, cầm tờ giấy ly hôn lên, ngay sau đó liền điên cuồng xé nát tờ giấy mỏng manh đó!
Dưới ánh mắt trừng lớn của Gia Huân, cô nâng bàn tay đang run rẩy lên, chậm rãi thả những mảnh giấy trong tay ra.
“Anh Huân. Tôi… không ly hôn! Tôi thà c.h.ế.t trong căn nhà đó còn hơn là để cho anh và cô ta được toại nguyện!”
Sự hận thù che lấp đi ánh mắt của Uyển Vy, cô nghiến răng nói: “Chỉ cần tôi còn sống, tất cả các người đừng hòng nghĩ về điều đó!”
Nhìn dáng vẻ của Uyển Vy lúc này, Gia Huân biết không thể nói thêm được lời nào nữa. Hắn bỏ tay vào túi quần, lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tùy thuộc vào cô. Sau này… đừng hối tiếc!"
Nói xong, Gia Huân trực tiếp xoay lưng lại và rời đi.
***
Trong cơn mê man chập chờn vào lúc nửa đêm, cô bị dì Hồng đánh thức.
Bố của cô đã xảy ra chuyện!
Với sự giúp đỡ của dì Hồng và y tá, Uyển Vy cuối cùng cũng đã đến được trước cửa phòng cấp cứu.
Một người phụ nữ vừa nhìn thấy cô liền đi đến gần. Giọng nói mệt mỏi pha với căm ghét cất lên:
“Cô còn dám bén mảng đến đây sao? Cô còn thấy bản thân gây họa cho gia đình này chưa đủ sao?”
“Dì ơi, con…” Uyển Vy thật sự không thể tìm được bất cứ điều gì để đáp lại. Nước mắt cô giàn giụa, từ trên xe lăn cố gắng túm lấy tay người đối diện: “Dì… bố con… bố con thế nào rồi?”
“Còn làm sao? Sống c.h.ế.t chưa biết!”
“Uyển Vy!” Một người đàn ông đã kịp nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta tóe lửa: “Tôi không có một đứa em gái là cô! Nhà họ Tạ không nuôi một con sói mắt trắng chỉ biết cắn người nhà như cô!”
“Anh hai… em…”
“Cút về căn nhà kia và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Em xin lỗi, em không muốn đi... em xin lỗi…”
Uyển Vy cả đêm không ngủ, cô khóc đến độ hai mắt sưng húp, cổ họng cũng khàn đi.
Trời còn chưa sáng, phòng bệnh của cô đã có người đến gõ cửa.
Chiếc bàn nhỏ dành cho khách, bây giờ chỉ bao trùm một màu mệt mỏi.
“Uyển Vy, đừng trách vì sao ngay cả anh trai ruột cũng nói những lời đó với cô. Vì sự kiêu ngạo bướng bỉnh của cô, công ty bây giờ đang trên bờ vực phá sản. Hôm nay, một nhóm chủ nợ đã đến công ty để buộc bố của cô phải trả hết nợ. Sau đó thì…”
Chỉ nghe tới đây, Uyển Vy đã biết được chuyện khủng khϊếp gì đang xảy ra.
“Dì ơi, con biết… con hiểu rồi. Bây giờ dì nói cho con biết đi, bây giờ con phải làm thế nào có thể giúp bố con đây?”
“Tiền, rất nhiều tiền. Nguồn vốn của công ty đang gặp nguy rồi, nếu không có đủ tiền để trả các khoản nợ, thì… thì chắc phải tuyên bố công ty phá sản, cái gì cũng phải bán để trả cho người ta.”
“Con… con sẽ cố gắng… con nhất định sẽ cố gắng…”
***
Ngày xuất viện, cô lập tức trở về nhà họ Tống.
Thế nhưng chỉ mới vừa đến cửa, cô đã bị bảo vệ chặn lại.
“Tạ tiểu thư, đồ đạc của cô đã được chuyển đến biệt thự ngoại ô. Phu nhân yêu cầu cô đến đó để dưỡng bệnh.”
“Sao lại có chuyện này xảy ra? Tôi muốn gặp Gia Huân! Các người tránh ra một bên!”
"Cô Tạ à, thiếu gia không có ở nhà. Cô đừng cố nữa, chúng tôi khó xử lắm…”
“Vậy cho tôi vào gặp Phụng Hoa! Tôi muốn gặp bà ta!”
“Phu nhân đang rất bận, không có thời gian để tiếp khách. Phiền cô rời đi được không?”
Cho dù Uyển Vy có nói như thế nào, bảo vệ cũng nhất quyết không cho cô đi vào bên trong. Đúng lúc này, một chiếc xe hơi từ phía xa chạy đến.
Khi xe chạy lướt ngang, cô lập tức nhìn thấy Đường Yến đang ngồi ở bên trong!
"Đường Yến, cô bước xuống xe cho tôi..." Uyển Vy lao tới và điên cuồng đập tay cửa sổ xe.
Bảo vệ cũng nhanh chóng giữ cô lại, mặc cho cô vùng vẫy không ngừng.
Cửa lớn từ từ mở ra, chiếc xe hơi chở theo hận thù của Uyển Vy đi vào bên trong. Giây phút cô nhận ra, ván cờ này cô thua quá thảm hại rồi.
Những ngày tiếp theo cô dùng đủ mọi cách, đủ các mối quan hệ, lấy hết tất cả tài sản của mình ra vẫn không thể nào giúp được công ty của bố cô thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ sau mấy ngày mà cô đã gầy đến mức không còn là cô nữa.
Cô đứng ở phía xa, nhìn vườn nhà họ Tống đang mở tiệc trông rất ấm cúng.
Đường Yến đã hạ sinh được một cậu con trai, tấm áp phích treo ở vườn sau là ảnh của đứa trẻ. Cậu bé trắng hồng đáng yêu, với đôi mắt to tròn và cái miệng nhỏ, hoàn toàn là phiên bản nhỏ của Tống Gia Huân.
Nếu con trai của Uyển Vy có thể thuận lợi sinh ra, ắt hẳn cũng sẽ là một đứa trẻ đáng yêu!
Đáng lẽ đây phải là buổi tiệc dành cho của con cô!
Nhờ sự giúp đỡ của dì Hồng, cô đã có thể đi vào bên trong.
Dưới cái nhìn của các vị khách, cô bước từng bước về phía bọn họ.
Đám đông đã có người nhìn thấy cô, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Gia Huân đang bế con trai, cuối cùng cũng thấy bóng dáng trông quen thuộc nhưng cũng xa lạ kia. Hắn xoay người đưa con cho Đường Yên.
“Uyển Vy, làm sao cô vào được đây?” Phụng Hoa vẫn còn tươi cười nửa giây trước, nửa giây sau liền như ăn trúng phải ớt.
“Tôi chỉ nói vài lời, sau đó sẽ lập tức rời đi.” Uyển Vy chậm rãi đáp lời, tiếp tục đi về phía Gia Huân đang đứng.
Trong lòng cô trăm mối tủi hờn, nhưng nghĩ đến mục đích đến đây của ngày hôm nay, cô phải cố dặn lòng không được kích động.
Cô dừng lại trước mặt Gia Huân, nâng tờ giấy trong tay lên: “Anh Huân, tôi đồng ý ly hôn với anh, nhưng anh phải đền bù cho tôi 50 tỷ.”
Toàn bộ những người có mặt ở đây đều vỡ òa lên vì những gì mà Uyển Vy vừa nói.
“Nực cười! 50 tỷ?” Phụng Hoa tức giận nói: “Cô đánh giá quá cao giá trị của bản thân rồi đó!”
Mặc dù nhà họ Tống không thiếu tiền, nhưng mà con số 50 tỷ cũng không phải là con số nhỏ, chưa kể đối tượng ra điều kiện lại là Uyển Vy!