Giới Hạn Cuối Cùng Không Thể Phá Vỡ

Chương 4: Ngã!

“Cô Từ, đây là những gì mà cô muốn biết.”

Uyển Vy cầm lấy cái phong bì mà người đối diện giao cho, trong lòng phút chốc nặng nề đến khó tả.

Cô chậm rãi mở nó ra, bên trong là một xấp ảnh dày cộm. Ngay tấm ảnh đầu tiên đã nhìn thấy được hình ảnh khiến lòng cô đau lên như cắt.

Uyển Vy lướt nhanh từng tấm hình một, chỉ xem mới một nửa mà không tài nào có thể xem tiếp. Cô hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngước lên.

“Cô ta đang ở đâu?”

“Cô Đường đang sống ở biệt thự Đại Minh.”

Hơi thở của Uyển Vy gần như ngưng trệ lại, cô siết chặt bàn tay lại. Biệt thự Đại Minh? Đó chẳng phải là căn biệt thự đứng dưới tên của Gia Huân sao?

“Cô Đường rất hiếm khi ra ngoài, và những người cô ấy đã liên lạc cũng vô cùng ít. Thông tin mà cô ấy sinh sống ở nước ngoài dường như cũng là được làm giả. Tôi cần thêm một chút thời gian để điều tra.”

Sau khi thám tử tư rời đi, cô trực tiếp yêu cầu tài xế chở đến biệt thự Đại Minh. Nhìn gương mặt mệt mỏi đang phản chiếu ở kính xe, cô suýt chút là không nhận ra được bản thân.

Cô đã chịu đựng ròng rã ba năm. Nếu Đường Yến về sớm hơn, có thể cô đã bỏ cuộc. Nhưng bây giờ cô đang mang thai, cô không nở để đứa trẻ vừa chào đời là đã không có bố.

Uyển Vy hít một hơi thật sâu để ổn định lại tâm trí.

Xe dừng lại ở trước cổng lớn biệt thự. Chú Trần muốn cùng đi vào bên trong nhưng cô không đồng ý. Cô chỉ muốn nói vài lời với Đường Yến.

Gia Huân cũng đã mấy ngày không về nhà, nếu như không ở lại công ty thì chính là ở lại căn biệt thự rộng lớn này.

Uyển Vy đã từng đến đây vài lần nhưng lần nào cũng không bị chặn ở cửa, vì lý do này hoặc lý do khác mà không cho cô vào bên trong.

Bây giờ thì cô đã biết được lý do thật sự là gì!

Thật nực cười!

Thì ra là để hắn ta giấu Đường Yến ở đây, trong chính gia sản đứng tên hắn!

Cô điều chỉnh sắc mặt, đưa tay ra ấn chuông cửa.

Mất không quá nhiều thời gian đã có người đi ra mở cửa cho cô.

Chính là Đường Yến!

Mặc dù cô ta cũng đang mang thai, bụng cũng không nhỏ hơn bụng của Uyển Vy, thế nhưng sắc mặt của cô ta trông hồng hào và rạng rỡ, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ xanh xao ốm yếu của cô.

Nhìn thấy Uyển Vy, Đường Yến không hề tỏ ra ngạc nhiên, còn mỉm cười thân thiện mời cô vào bên trong nhà.

Nói đoạn, cô ta liền đỡ lấy bụng đi vào, Uyển Vy cũng chậm rãi bước theo.

“Cô đến tìm anh Huân sao?” Đường Yến không ngoái lại nhìn, đi thẳng đến phía cầu thang: “Anh ấy đang ở lầu hai, đợi tôi gọi anh ấy xuống.”

Uyển Vy siết chặt tay vào chiếc váy mỏng. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn không tài nào chịu đựng nổi chuyện Gia Huân thật sự ở đây.

“Vy à, chắc cô cũng không ngốc đến mức không biết được quan hệ giữa tôi và Huân là như thế nào đúng không? Bây giờ tôi đã có con của anh ấy. Nếu cô vẫn muốn để lại mặt mũi, chỉ cần đồng ý ly hôn là xong. Anh ấy sẽ không để mẹ con cô chịu thiệt thòi. Vẫn còn hơn mỗi ngày đều đi tìm chồng thế này.”

Uyển Vy không ngờ Đường Yến lại có thể nói ra những lời này. Cô tức đến bật cười: “Ha…! Đường Yến, cô quả thật là một người không có mặt mũi, trơ trẽn đến mức khiến tôi kinh tởm. Cô cũng đừng quên, tôi mới là vợ của Gia Huân, là vợ hợp pháp của anh ấy! Còn cô là gì? Cô chỉ là một tình nhân! Một con hồ ly tinh đeo bám anh ta! Cô lấy cái quyền gì ở đây lên mặt với tôi?”

“Cô quên rồi sao? Vì lý do gì mà anh Huân đồng ý cưới cô? Nếu không phải là gia đình cô tính kế, quan hệ của tôi và anh ấy phải đổ vỡ để anh ấy đi cưới cô sao?” Đường Yến vừa nói, vừa bước lên bậc thang, sau đó chậm rãi xoay người lại nhìn Uyển Vy: “Người không có liêm sỉ ở đây là cô! Không phải là tôi! Anh ấy không yêu cô, chỉ bấy nhiêu đó là đã đủ để cô thua rồi!”

“Cô lấy sự tự tin ở đâu ra mà nói những lời này thế? Nếu như anh Huân thật sự yêu cô, với tính cách của anh ấy liệu rằng có chịu xuống nước mà cưới tôi không?” Uyển Vy cố gắng kiềm chế cơn giận, nghiến răng nói: “Dù cô có ở đây nói thêm bất cứ một lời nào, thì vẫn không thay đổi được việc tôi là vợ của anh ấy! Đứa con trong bụng tôi là cháu đức tôn của nhà họ Tống! Còn con của cô mãi mãi cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú không được nhìn nhận!”

Đường Yến nắm tay vào lan can, bật cười thành tiếng: “Tạ tiểu thư? Có vẻ như cô đã quên mất thân thế của anh Huân rồi nhỉ? Cô cũng đang yêu say đắm một người con ngoài giá thú đó! Người mà cô coi thường nhất - chính là người chồng của cô đó!”

“Cô!”

“Tôi biết anh Huân không có lựa chọn nào khác ngoài kết hôn với cô. Thế nên tôi sẽ không trách anh ấy. Còn nữa, cho dù bây giờ cô có sinh con cho anh Huân, thì anh ấy cũng sẽ không hề yêu cả cô và đứa trẻ đó. Vậy thì con của cô so với một đứa trẻ ngoài giá thú… còn tệ hơn!”

“Đường Yến! Cô không có quyền nói những lời đó!”

Đứa con trong bụng chính là giới hạn cuối cùng của Uyển Vy!

Mắt thấy Uyển Vy tức giận đi lên từng bậc thang tiến đến gần mình, Đường Yến vội vàng bước lên trên thêm mấy bước.

Ngay sau đó, cô nàng bất thình lình buông tay đang giữ lan can ra, bất ngờ ngã người về phía trước, trực tiếp lăn xuống bậc thang!

Uyển Vy bị hành động này dọa đến trợn tròn mắt. Cô cũng đang mang trong người một sinh linh bé nhỏ, mặc dù căm ghét nhưng cô cũng không hề mong muốn Đường Yến sẽ gặp chuyện gì không may.

Thế nhưng sức lực cô không đủ, vì muốn giúp Đường Yến mà bản thân cũng mất thăng bằng rồi ngã lăn xuống khỏi cầu thang. Trước mắt cô phút chốc tối đen như mực, cơn đau đớn từ bụng lập tức truyền đến.