Uyển Vy ngồi co ro trong góc, vòng tay qua ôm lấy bụng dưới, cố gắng xoa dịu cảm giác đau đớn đang truyền đến.
Những lời nói mang theo ác ý kia cô đều nghe thấy rất rõ, thế nhưng lại không có cách nào lên tiếng bác bỏ lại.
Nước mắt vô thức lăn dài trên đôi gò má nhợt nhạt…
Từ trước đến nay vẫn như thế, bất kể trong một cuộc tranh cãi hay một chuyện không hay xảy ra, người sai sẽ luôn là Uyển Vy.
Thế nhưng cô vẫn cố chịu đựng, bởi cô yêu Gia Huân sâu sắc, và chỉ cần là vì hắn, cô có thể chấp nhận tất cả những điều này.
Cô đã từng nghĩ rằng, nếu như có thể mang trong người cốt nhục của Gia Huân, thì thái độ hắn đối với cô chắc chắn sẽ thay đổi.
Nhưng bây giờ tất cả hy vọng đang tan vỡ từng chút một…
“Nếu như cháu của tôi có vấn đề gì, cô cũng chuẩn bị tinh thần ra khỏi nhà họ Tống đi!” Phụng Hoa lạnh nhạt nói một câu, sau đó xoay người bước đi.
Dì Hồng rất nhanh đã quay trở lại, đi bên cạnh là chú Trung. Nhìn thấy tình trạng của Uyển Vy, hai người vội vội vàng vàng mang cô đi đến bệnh viện.
Thai động, bác sĩ yêu cầu Uyển Vi phải nhập viện để theo dõi. Trong suốt khoảng thời gian này, chỉ có dì Hồng và y tá thay phiên nhau coi sóc, và không một ai trong nhà họ Tống bước qua cánh cửa phòng bệnh để vào thăm cô cả.
Uyển Vy đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Gia Huân, nhưng hắn chưa bắt một cuộc gọi đến nào của cô. Mãi cho đến hơn nửa tháng sau, cô mới nghe được dì Hồng nói rằng hắn ta đã sớm bay ra nước ngoài để đi công tác.
Nhìn thấy bụng mình càng lúc càng lớn theo từng ngày, lại nghĩ về sự ra đời của một phiên bản nhỏ của Gia Huân trong tương lai, đây chính là động lực để cô có thể trải qua những ngày tháng chỉ có một mình đơn độc này.
Vào ngày xuất viện, Uyển Vy đặc biệt yêu cầu dì Hồng đi lấy mỹ phẩm đến cho mình. Cô ngồi vẽ từng nét điêu luyện trên gương mặt, thoáng chút đã biến bản thân thành một phiên bản hoàn toàn khác những ngày vừa qua.
Dì Hồng nhìn đến ngẩn người. Rõ ràng, gương mặt của Uyển Vy lúc bình thường có một nét riêng vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng sau khi trang điểm, cô dường như đã trở biến thành một người khác, một gương mặt cực kỳ quen mắt.
Bà đã làm việc trong nhà họ Tống nhiều năm và cũng đã nhìn thấy cô gái mà Gia Huân thích. Và lúc này đây, ngoại hình của Uyển Vy được trang điểm trùng khớp với ngoại hình của cô gái đó.
Uyển Vy nhìn vào gương hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng mỉm cười hài lòng. Cô lấy điện thoại ra gọi Gia Huân, chuông reo một hồi lâu, thế nhưng đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.
“Chắc là do thiếu gia bận việc, chắc chắn cậu ta sẽ gọi lại khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ cô, đừng lo lắng...”
Dì Hồng nhỏ giọng an ủi nhưng vẫn không khỏi thở dài trong lòng. Uyển Vy bước vào nhà họ Tống cũng đã được ba năm, thế nhưng lúc nào cũng giống như đang đi trên lớp băng mỏng.
Bà thực sự thông cảm với người phụ nữ đáng thương này này. Gia cảnh của cô không phải là nghèo khó, người cũng rất xinh đẹp, nhưng vẫn không thể có được tình yêu của gia đình chồng.
Uyển Vy gượng nở một nụ cười với dì Hồng. Trong lòng thầm nhủ rằng, khi cô sinh con, Gia Huân nhất định sẽ dành một chút ít thời gian cho cô và đứa trẻ.
Mang theo một đống suy nghĩ ngổn ngang bước ra tới cổng bệnh viện, bước chân của Uyển Vy đột nhiên dừng lại.
Dì Hồng thấy cô bất thình lình dừng di chuyển nên cũng đứng lại nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó cũng rơi vào sững sờ.
Gia Huân, người đang đứng ở phía đối diện, tay trong tay cùng với một người phụ nữ khác... với cái bụng to vượt mặt. Hai người họ đang nói chuyện và cười đùa vui vẻ, cư xử thân mật giống như một cặp đôi đang yêu nhau say đắm.
Đây là lần đầu tiên dì Hồng nhìn thấy Gia Huân cười tươi rạng rỡ như vậy.
Uyển Vy hoàn toàn bất động tại chỗ, tầm nhìn phút chốc mờ dần đi...
Người phụ nữ đang đi cùng với Gia Huân, chính là người hắn vẫn đặt nặng trong lòng. Sau bao nhiêu năm ròng, cuối cùng người đó cũng đã quay trở lại!
Cô đã quá quen thuộc với ngoại hình của người phụ nữ này. Cô học cách trang điểm vô số lần và bắt chước nụ cười của cô ta, chỉ để Gia Huân chú ý đến cô.
Cô ấy nhỏ nhắn và xinh đẹp hơn Uyển Vy nghĩ. Ngay cả với cái bụng to, ngoại hình của cô ấy vẫn nổi bật, đứng cạnh Gia Huân trông vô cùng hòa hợp.
Nơi đầu tim cô đau nhói, thế giới trong lòng sụp đổ đi mất một nửa...