Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 42: Bình yên trước giông bão

Thời tiết vào thu vô cùng mát mẻ, không thấy lạnh chút nào. Những ánh nắng chói chang và những cơn mưa rào ập đến bất ngờ đã không còn, mà thay vào đó bằng những cơn gió mát mẻ và lá vàng rơi của mùa thu.

Mùa thu ở nơi đây chọn một chiếc áo vàng kiêu sa để thay cho chiếc áo mùa hè nóng bỏng. Lá rụng đầy làm con đường dưới chân như được trải một lớp đệm vàng êm ái. Tiết trời vào thu khiến bầu không khí cũng trong lành và tươi mát hơn. Những bóng cây cao to lộng gió. Nhìn chúng trông như những người khổng lồ với mái tóc bù xù chứ chẳng giống như các cành liễu yểu điệu thướt tha. Từng giọt sương tinh khiết long lanh trên các cái cây kẻ lá, sương giăng khắp mọi nơi. Trên đường phố người tới người đi trả lại về tĩnh lặng cho không gian. Khi mặt trời lên chiếu những tia nắng ấm áp xuống không gian vạn vật như thức tỉnh, cả thành phố vỡ òa trong âm thanh của ngày mới.

Cuộc sống của Trần Thanh Ngọc cứ như vậy mà diễn ra, vô cùng bình yên. Hoàng Khải Minh hôm nay sẽ trở về New York sau một thời gian dài ở Việt Nam, anh muốn xem cô em gái nhỏ của mình sống như thế nào.

Vương Kiên ở Vương Trạch Đông nhếch môi, tay đung đưa ly rượu trên tay, khuôn mặt của anh lúc này trông giấy ghê và quỷ dị.

Theo kế hoạch đã vạch ra từ trước của anh, tối hôm nay anh sẽ sai người của mình ở Vương Long bang bắt cô về. Vương Kiên chỉ cần ngồi đây chờ kết quả, họ là thuộc hạ thân tín của anh nên Vương Kiên mới có thể thảnh thơi như thế này.

Đúng 11h đêm, lúc này ai nấy đều đã ngủ, Trần Thanh Ngọc cũng không ngoại lệ và cô cũng đang mang thai nên rất dễ ngủ. Đám thuộc hạ mặc đồ đen của Vương Kiên đã đột nhập được vào biệt thự của Hoàng Khải Minh, tất cả người làm ở đây đã bị họ chuốc thuốc mê, bất tỉnh nằm lê liệt dưới đất. Sau đó bọn họ đi lên lầu 2 với chủ đích là tìm Trần Thanh Ngọc, lục soát hết tất cả phòng ở lầu 2 thì cuối cùng cũng tìm được.

Phụ nữ mang thai thường rất dễ ngủ nhưng một khi có tiếng động, dù rất nhỏ cũng sẽ bị thức giấc. Thấy những người mặc đồ đen bao vây khiến cô sợ hãi, lắp bắp nói.

- Các anh là ai, muốn gì ở tôi.

" Chúng tôi phụng mệnh của lão đại đưa Thiếu Phu Nhân về, xin Thiếu Phu Nhân hãy phối hợp với chúng tôi. "

Trần Thanh Ngọc lắc đầu " Tôi không đi, tôi không muốn đi. "

Một tên áo đen ra hiệu cho một người khác hành động, bọn họ giữ cô lại. Một người khác thấy thế liền chụp thuốc mê cô, sau đó đưa cô đi theo bọn họ. Loại thuốc mê này hoàn toàn không có hại đến thai nhi nên bọn họ mới yên tâm.

Chiếc xe chạy bon bon trên đường quốc lộ, đường về đêm vô cùng vắng vẻ nên đã nhanh chóng về đến Vương Trạch Đông.

Một tên áo đen đi vào trong phòng khách thông báo với Vương Kiên " Lão đại, đã đưa Thiếu Phu Nhân an toàn trở về. "

- Tốt, các cậu có thể về.

" Lão đại, chúng tôi xin phép " anh ta nói xong rồi đi ra ngoài.

Thuộc hạ của anh lái xe rời khỏi Vương Trạch Đông. Vương Kiên mở cửa xe bế Trần Thanh Ngọc vào trong nhà.

- Vợ yêu à, cuối cùng thì em cũng về nơi này rồi.

Vương Kiên nhẹ nhàng bước lên phòng ngủ của anh, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đắp chăn lại cho cô. Anh qua thư phòng gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý rồi qua ôm cô ngủ. Nhìn bụng của cô lớn như vậy, xem ra anh phải chăm sóc cô thật kĩ rồi. Dù đứa bé này không phải con của anh nhưng anh sẽ coi nó như con của mình. Vương Kiên ôm cô chìm vào giấc ngủ.