Song Hậu

Chương 7

Vốn Liễu Hòa Ninh muốn lấy lòng mỹ nhân, nhưng Diệp Khuê Thần lại nghĩ nàng cố ý trêu chọc mình, quả là một màn giả heo ăn thịt hổ.

"Nương nương hiện giờ là vị trí trung cung, Khuê Thần là cố ý dâng hậu ấn tới nương nương." Diệp Khuê Thần tốt tính nhẫn nại nhắc lại, thuận chiều đưa mắt ra hiệu cho cung nhân mang ấn từ sau lưng đưa đến trước mặt Liễu Hòa Ninh.

"Ta từ nhỏ lớn lên ở chốn nhân gian dân dã, nào hiểu được chốn cung quy, vậy nên hậu ấn để cho Hoa Triều giữ mới là thích hợp nhất." Liễu Hòa Ninh ngữ khí thành khẩn từ chối nói.

"Nghe nói nương nương là người đề nghị lập song hậu, hẳn là nương nương cố ý để lại thể diện cho Khuê Thần. Trong lòng Khuê Thần đối với nương nương vô cùng cảm kích. Bây giờ người lại để ta tiếp tục giữ hậu ấn, là danh bất chính ngôn bất thuận." Diệp Khuê Thần cũng là thập phần thành khẩn mà nói.

"Nàng vốn là Hoàng Hậu mà Quân Thận danh chính ngôn thuận cưới về trước, viêc này vốn là Quân Thận làm không đúng." Liễu Hòa Ninh thấy Diệp Khuê Thần nói chuyện khéo léo, khéo léo đến độ có chút hèn mọn.

Mỹ nhân rõ ràng bụng đầy ủy khuất, nhưng lại không thể hiện nửa phần, chỉ là tâm tư cẩn mật, kiềm chế, thật khiến người khác để tâm.

Tuy rằng Quân Thận là một lòng vì nàng, nhưng nàng vẫn thấy hắn làm như vậy là sai. Hơn nữa, nàng đối với Diệp Khuê Thần cũng có chút áy náy. "Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết."

Diệp Khuê Thần nghe vậy hơi sửng sốt, người này thật đúng là cái gì cũng nói được ra ngoài, lại không sợ Dương chiêu nghe được. Rốt cuộc, Dương Chiêu làm nhiều như vậy, đều vì nàng ta. Nếu Diệp Khuê Thần không có thành kiến với Liễu Hòa Ninh, thì lời nói công đạo này của Liễu Hòa Ninh sẽ khiến nàng cảm thấy người này không tồi. Nhưng nàng hiện tại chỉ thấy Liễu Hòa Ninh như được tiện nghi còn khoe mẽ.

"Việc này không thể trách được Hoàng Thượng, dù gì Hoàng Thượng cùng người trước đây cũng có hôn ước. Hơn nữa, thời điểm thành thân với ta, cũng không phải ý của hoàng thượng." Diệp Khuê Thần một bộ ôn nhu hiền thục, ngữ khí như thực có thể thông cảm Dương Chiêu.

"Thế nào là không phải ý của hắn? Nàng lớn lên đẹp như vậy, ta thân nữ tử nhìn còn ưng ý, chẳng lẽ có nam tử nào không động tâm sao?" Liễu Hòa Ninh cảm thấy Dương Chiêu thành thân với Diệp Khuê Thần đến một chút gượng ép ủy khuất cũng không có, nàng không tin, Dương Chiêu sẽ không động lòng trước mỹ mạo này.

Khó trách Dương Chiêu lại yêu thích nàng ta đến vậy, Diệp Khuê Thần nghĩ thầm. Thật lòng, nàng khi nghe những lời của Liễu Hòa Ninh cũng thấy thoải mái, nhưng nàng cũng không phải người dễ bị suy chuyển.

"Cũng chẳng so được với nương nương, trong lòng hoàng thượng, bên nào nặng bên nào nhẹ chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay." Diệp Khuê Thần khiêm tốn nói. Đẹp thì thế nào, chẳng phải vẫn thua đó sao? Diệp Khuê Thần tự giễu.

"Thường người ta đều như vậy, khi chắc chắn đã sở hữu một thứ gì đó, liền không biết quý trọng, chỉ biết đứng núi này trông núi nọ." Liễu Hòa Ninh vẫn là thông thấu nhân tâm. Nàng cảm thấy Dương Chiêu khi nhìn Diệp Khuê Thần tựa như ngoài mặt hiền huệ, đoan trang như vậy, xem phu quân như trời, cam tâm tình nguyện vì phu quân phân ưu san sẻ, hẳn là khi hắn đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta cũng sẽ không một câu oán hận nào.

Nếu Diệp Khuê Thần thật sự không đặt tâm tư lên hắn thì nàng còn nói tốt về hắn một chút, nhiều lắm cũng là cho chút mặt mũi, những thứ như danh lợi nàng đại khái cũng không quá để ý. Nhưng Dương Chiêu lại không hề hiểu Diệp Khuê Thần, nàng liền rất để ý. Thực ra nàng đối với phu quân của mình, cũng đã từng có chờ mong, càng như tự làm khổ chính mình, càng có oán khí với hắn.

Diệp Khuê Thần nghe Liễu Hòa Ninh nói những lời này, này không biết trong lòng Dương Chiêu liệu có giống như những gì nàng ta nói như vậy không, nhưng ít nhiều lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn chút. Không phải là nàng thua, mà chỉ là có người đến trước, nàng không có gì không tốt, chỉ là Dương Chiêu không biết quý trọng nàng. Nàng giống như đang tự ảo giác trấn an bản thân, nhưng ý niệm này cũng chỉ lóe qua chốc lát. Diệp Khuê Thần nhìn Liễu Hòa Ninh nghĩ thầm, người này thật đáng sợ, rất giỏi tấn công vào tâm tư người khác, nàng tự nhắc nhở bản thân phải đề cao cảnh giác.

"Chuyện đó không phải chuyện quan trọng, chuyện chính yếu hiện tại nương nương vẫn cần phải nhận lấy hậu ấn, nếu ta giữ lại nhất định tâm bất an, ngày ngày thấp thỏm sợ hãi." DIỆP KHUÊ THẦN một lần nữa chuyển về đề tài chính.

Liễu Hòa Ninh nhìn Diệp Khuê Thần vẫn nề nếp như cũ, nghĩ thầm tâm tư mỹ nhân cũng thật thận trọng, không dễ dàng tín nhiệm người khác, nàng nói bao nhiêu lời chân thành đều bị nàng ta xoay chuyển thái cực trả lại như cũ. Bất quá, Liễu Hòa Ninh cũng không để ý, nàng tin rằng chung đυ.ng lâu, bản thân mình thành tâm đối đãi sẽ khiến Hoa Triều cảm nhận được, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Dù có QT ở đây ta cũng không nhận, hậu ấn về tay ta sẽ không được sử dụng tốt như bên tay Hoa Triều." Liễu Hòa Ninh khăng khăng không chịu nhận lấy hậu ấn, bản thân nàng hiểu rõ mình hợp với làm cái gì, không hợp với cái gì. Nếu ấn này ở trong tay nàng, chỉ sợ chẳng được bao lâu trong cung sẽ xảy ra cảnh gà bay chó sủa.

Thời điểm hai nàng đang đùn đẩy nhau, đúng lúc Dương Chiêu cũng vừa bãi triều, cũng như hôm trước, triều phục chưa đổi đã vội tới Trường Khuynh điện. Có thể thấy hắn vô cùng thích Liễu Hòa Ninh. Nhưng khi tới Trường Khuynh điện lại gặp cả Diệp Khuê Thần, Dương Chiêu có chút ngoài ý muốn.

"Sao nàng lại tới đây?" Dương Chiêu mở miệng hỏi

"Thần thϊếp tới để thỉnh an trung cung nương nương." Diệp Khuê Thần mắt nhìn phía trước, nhưng lại không đặt tầm nhìn vào Dương Chiêu, thái độ kính cẩn như cũ nói.

Dương Chiêu thấy Diệp Khuê Thần như vậy, trong lòng dấy lên một cảm giác không rõ ràng, lần đầu tiên hẳn cảm giác thái độ kính cẩn tuân theo của nàng có chút khang khác.

"Nàng ấy là hoàng hậu, nàng cũng là hoàng hậu, nàng đâu cần phải chạy tới thỉnh an nàng ấy." Dương Chiêu nói.

"Thần thϊếp chỉ là Đông Cung, vậy nên với Trung cung nương nương vẫn phải cần tới thỉnh an." Diệp Khuê Thần một bộ lễ tiết nói.

"HT còn một hai phải đưa hậu ấn cho ta, nhưng ta thực sự không thể nhận." Lúc này Liễu Hòa Ninh chen vào.

Dương Chiêu nghe vậy hơi nhíu mày một chút, Diệp Khuê Thần giờ phút này thật quá mức lễ tiết, mà phần khéo léo này, tự hồ như nàng đang ẩn giấu bất mãn với hắn. Dương Chiêu tưởng rằng nàng không để ý, nên hắn mới có thể ủy khuất nàng như vậy. Hắn không nghĩ rằng nàng sẽ để tâm, nhưng nếu nàng có, hắn cũng có thể hiểu được. Dương Chiêu biết vậy liền nghĩ cách trấn an Diệp Khuê Thần một chút, rốt cục cũng là nữ nhân mà hắn từng âu yếm nhất.

"Tuy rằng trẫm phong Ninh Nhi làm trung cung. Nhưng để Ninh Nhi tiếp quản, tính nàng ấy thích tản mạn không hợp quản lý hậu cung, chỉ sợ bọn nô tài không có nhãn lực sẽ cản trở nàng ấy. Còn việc quản hậu cung từ trước tới giờ vẫn một tay nàng xử lý, và cũng chỉ có nàng mới là thích hợp nhất. Vậy nên nàng cứ giữ lấy đi, trẫm chưa từng có ý định bảo nàng giao lại ấn cho trung cung." Dương Chiêu vốn cũng cho rằng Liễu Hòa Ninh không thích hợp để quản lý hậu cung. Nhưng vì Diệp Khuê Thần đang nắm thực quyền trong tay, hắn không thể nào để Liễu Hòa Ninh bị ủy khuất, vậy nên mới để Liễu Hòa Ninh làm trung cung, như vậy hai phe mới có thể cân bằng.

"Hoàng thượng đã khổ công dụng tâm rồi, Khuê Thần đã hiểu." Diệp Khuê Thần trả lời. Kỳ thật sáng sớm nàng đã tới đây chủ động giao ấn vốn cũng chỉ để lấy lui làm tiến. Dương Chiêu nếu cố ý để Liễu Hòa Ninh chấp chưởng lục cung thì nàng muốn giữ cũng không giữ được, chi bằng chủ động dâng lên còn giữ được danh dự. Còn nếu Dương Chiêu không để Liễu Hòa Ninh quản lý lục cung, thì cũng đã có lệnh của hắn, nàng giữ ấn lại cũng không còn ai có thể dị nghị, rốt cuộc phía sau nàng còn có các phi tần. Dương Chiêu tỏ vẻ bất đắc dĩ cân nhắc vị trí của Liễu Hòa Ninh, Diệp Khuê Thần thấy thế trong lòng chỉ cười lạnh. Vừa được hoàng đế sủng ái, lại không phải lo toan chuyện hậu cung, cũng không một ai dám khi dễ, Dương Chiêu quả là lao tâm khổ tứ suy xét chu toàn cho nàng ta.

Liễu Hòa Ninh nói không nên lời, nàng cũng cảm giác được quan hệ giữa Dương Chiêu và Diệp Khuê Thần đang có những con sóng ngầm, nghĩ thầm ở chốn hoàng cung, thật khiến người ta mệt mỏi, lúc nào cũng phải như đang đánh cờ. Bất quá nàng cảm thấy Diệp Khuê Thần vốn đã sớm bất mãn, với chuyện Dương Chiêu muốn phế hậu cũng chẳng thấy sợ hãi gì, Dương Chiêu còn nghĩ rằng Diệp Khuê Thần là người dễ để bắt nạt, hắn thật không biết nhìn người.