Lôi Dĩnh đứng lặng người, nhìn theo bóng lưng Viên Khả Di rời đi, cô nhìn rõ trong mắt Lam Cẩn Du tràn đầy oán hận.
Trong một khắc đó, cô biết mình đã mang đến tổn thương cho Viên Khả Di, nhưng toàn bộ diễn biến phía sau chính là phức tạp đến mức cô không bao giờ ngờ đến!
Viên Khả Di vừa đi khuất, cô lập tức ném đến Tạ Vũ ánh mắt sắc lẹm, không tiếc lời nguyền rủa hắn. Đây là lần đầu tiên cô đủ dũng khí để nhe nanh múa vuốt, hùng hổ quát nạt hắn đến khô cả nước bọt.
Hắn bật to mắt kinh ngạc, không ngờ nữ thần Lôi Dĩnh còn có mặt này, bất quá, đối với Lôi Dĩnh hắn không nhận tiền từ Liêu Diệc Hành, hơn hết là diện mạo xinh đẹp của cô cũng dễ dàng khiến hắn khoan nhượng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ khoát tay bỏ đi mà không thèm tranh cãi.
Cũng đêm hôm đó, Lôi Dĩnh không tài nào ngủ được. Muôn vàn trăn trở bay lượn trong đầu, cô soạn sẵn thiên ngôn vạn ngữ để giải thích với Viên Khả Di, mong cô nàng sẽ thấu hiểu cho nỗi lòng của cô, không vì thế mà trở nên xa cách.
Cô không biết nhà Viên Khả Di, cũng không biết nhà Lam Cẩn Du, mọi thứ về hai nữ sinh này cô đều mù tịt. Thế nên, những ngày sau đó cô đều không ở yên trong phòng, viện lý do để ba mẹ cho phép cô túc trực xem quán. Bình thường, cô cùng Lôi Lạc sẽ thay phiên trông chừng, nhưng suốt một tháng, hai tháng, rồi lại ba tháng trôi qua cô đều tích cực thế chỗ hắn, luôn có mặt tại quán để trông ngóng Viên Khả Di.
Thế nhưng, cô nàng heo ú không ghé Lôi Ký dùng cơm nữa.
Sau đó là một năm, hai năm, rồi lại ba năm. . . Viên Khả Di, cô ấy thật sự không xuất hiện nữa rồi!
Lôi Dĩnh bất lực, cô tự trách bản thân ngu ngốc. Đã rất nhiều lần cô nghĩ đến khả năng, có phải hay không Viên Khả Di vẫn luôn dõi theo cô, chỉ là không muốn lộ diện?
Mãi đến sau này, cô mới chịu từ bỏ, xếp gọn từng mảnh ký ức tốt đẹp về Viên Khả Di đưa vào dĩ vãng, mỗi khi nhớ đến liền khó tránh ưu tư, khó tránh ảm đạm.
Đó là sai lầm của cô, chính cô đã khiến Viên Khả Di tổn thương sâu sắc, nếu có cơ hội gặp lại, cô nhất định sẽ thành tâm hướng đến cô ấy một lời xin lỗi.
Cô hy vọng, Viên Khả Di bất luận đang ở nơi nào cũng có thể sống trong vui vẻ, bình yên đón nhận những điều tốt đẹp nhất, được bên cạnh người mình yêu thương, quên đi những muộn phiền mà bản thân từng phải gánh chịu.
Nhưng có đánh chết cô cũng không ngờ, 6 năm sau nữ nhân này vẫn nhớ đến cô, vẫn tìm về cô với mục đích muốn giày vò cô cả tinh thần lẫn thể xác!
Cô ấy dùng 200 vạn để chiếm hữu cô, vạch ra kế hoạch để ném cô lên giường cùng với những tên trai bao đầy kinh tởm, muốn huỷ hoại cô, muốn khiến cô phải trả giá!
Có trời mới biết cô đã có bao nhiêu đau lòng khi nghe thấy những lời này. . .
Cô thật sự đáng bị như vậy sao?
"Tôi nghĩ mình đã rất vui khi phát hiện em là Viên Khả Di của 6 năm trước. Tôi biết em tìm đến tôi là vì mục đích gì, nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi. . ." Lôi Dĩnh uất nghẹn, tiếng khóc nấc lên như cào xé tâm tư nữ nhân nào đó, từng chữ thốt ra đều đau đớn quặn lòng.
Cô đứng dậy, tiến đến một bước trước mặt Viên Khả Di, nhìn xuống nữ nhân đang ngồi trên ghế, giọng mũi vang lên đầy khổ sở: "Em có biết vì sao không? Tôi. . . hức. . . vì tôi không nghĩ em đối với tôi căm hận nhiều như thế, càng không nghĩ sau từng ấy ngày ở bên cạnh nhau, tôi trong mắt em vẫn xấu xa đến nhường này!"
"Em chê trách tôi là hèn mọn có đúng không? Em muốn nói tôi yêu thích em vì ngoại hình cũng thôi đi, em còn muốn nói tôi tham danh hám lợi. . . ?"
"Có phải em cảm thấy tôi kinh tởm lắm không?!"
Lôi Dĩnh run rẩy gầm lên, nước mắt lăn dài trên đôi má, dù đã cố kiềm nén nhưng vẫn không cách nào dừng lại. Viên Khả Di lần đầu chứng kiến Lôi Dĩnh kích động như vậy, cô hoảng hốt đứng lên nắm lấy tay Lôi Dĩnh, nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị đối phương hất mạnh ra.
Tông giọng nấc nghẹn dần dần ngắt quãng theo tiếng khóc, thân thể Lôi Dĩnh run lên từng đợt: "Khó trách em nóng lạnh thất thường, hoá ra từ đầu em chỉ xem tôi là nơi để giải toả buồn chán, là món đồ do em dùng 200 vạn mua về, tuỳ ý trút giận! Tôi đã luôn tự hỏi tình yêu em dành cho tôi to lớn thế nào, chưa bao giờ tôi cảm nhận được nó một cách trọn vẹn, tôi còn nghĩ vì bản thân yêu lần đầu nên vụng về cơ đấy!"
"Dĩnh, chị bình tĩnh lại đã. . ." Viên Khả Di bị những lời này làm cho chấn động, cả gương mặt chìm trong đau đớn, cô đưa tay, rất muốn ôm lấy Lôi Dĩnh nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Bởi vừa chạm vào người Lôi Dĩnh, cô liền bị đẩy ra một cách thô bạo.
"Em đừng chạm vào người tôi!" Lôi Dĩnh không kiểm soát được nỗi ức chế trong lòng, gào lên vô cùng thống khổ: "Viên Khả Di. . . kể cả 6 năm trước tôi đã nặng lời với em, thì tôi cũng không đáng tội phải rước lấy nhục nhã như cách em mong muốn!"
"Em tự cao tự đại, muốn dùng tiền để huỷ hoại tôi có phải không?! Em cho rằng tôi là kẻ hám tiền, nên muốn dùng tiền để chi phối tôi có phải không?! Em. . . hức. . . em tỏ thái độ kệch cỡm xem thường tôi, vậy mà nói là vẫn yêu tôi sao?"
"Dĩnh. . . tôi——"
Lôi Dĩnh gào khóc: "Em chưa từng yêu tôi!!! Em chỉ muốn chinh phục, muốn chiếm hữu tôi thôi! 6 năm trước tôi đả kích lòng tự tôn của em, 6 năm sau em quyết liệt muốn khiến tôi phải trả giá! Em nghĩ bản thân có tiền liền có thể xoay tôi như chong chóng sao? Tôi không phải con rối để em tuỳ tiện áp đặt cảm xúc, càng không phải trò đùa của em, đừng tuỳ tiện sỉ nhục tôi!"
"Dĩnh. . ." Viên Khả Di càng nghe càng đau lòng không chịu được, cô tá hoả lao đến ôm chặt Lôi Dĩnh, Lôi Dĩnh có vùng vẫy thế nào cô cũng nhất quyết không buông: "Chị nghe tôi nói có được không? Tôi không biết. . . tôi không biết 6 năm trước hoá ra chị cũng có để mắt đến tôi! Tôi thật sự rất yêu chị, không phải——"
"Đừng lừa tôi nữa!!!" Lôi Dĩnh nấc nghẹn từng tiếng, giọng bắt đầu vang lên âm khàn: "Không ai yêu một người mà muốn khiến người đó đau khổ cả!"
Cô giãy mạnh hai tay, đẩy mạnh Viên Khả Di ngã xuống đất, nước mắt vẫn giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp, hùng hổ quát: "Em chỉ muốn chiếm hữu tôi thôi! Bây giờ em có được rồi đấy, còn muốn hành hạ tôi thế nào thì mới vừa lòng?!"
"Dĩnh. . ." Viên Khả Di cấp tốc đứng dậy, vì muốn Lôi Dĩnh bình tĩnh trở lại nên cô không tiếp tục sấn đến, giữ một khoảng cách nhất định, nước mắt lưng tròng, thả giọng khe khẽ: "Dĩnh. . . nghe tôi giải thích có được không?"
"Tôi không muốn nghe! Em ra ngoài đi!" Lôi Dĩnh vẫn khóc nức nở, duỗi thẳng tay chỉ về phía cửa.
"Dĩnh. . ." Chất giọng Viên Khả Di đặc quánh lại.
"Ra ngoài!!!" Lôi Dĩnh gào một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Viên Khả Di bất đắc dĩ gật đầu, cô lầm lũi bước ra khỏi phòng, chỉ sợ không rời đi sẽ khiến Lôi Dĩnh càng thêm kích động. . .
Không ai yêu một người mà muốn khiến người đó đau khổ cả. . . ! Ngay thời khắc này, Viên Khả Di theo bản năng nghiền ngẫm lại vô số lần câu nói đó.
Cô ngả bệch lưng lên cửa, ngồi trầm mặc rất lâu, khóc như một đứa trẻ khi hồi tưởng về quá khứ. . .
Cô không biết. . . cô không biết, hoá ra cô cùng Lôi Dĩnh đã từng có những mảnh ký ức tươi đẹp như thế đấy!
*
Hơn 30 phút sau, Viên Khả Di đang ngồi thất thần thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô khẽ nhíu mày, lau khô nước mắt để tiến ra, mở cửa xem là ai đang đến.
Là Khâu Tinh Húc, theo bên cạnh còn có Vương Niệm Chân.
"Hai người. . . ?"
Viên Khả Di còn chưa kịp hỏi rõ thì tiếng mở cửa từ phòng Lôi Dĩnh vang lên, nữ nhân bên trong kéo theo vali bước ra bên ngoài, gương mặt không cảm xúc, hàng mi cong vuốt vẫn đọng lại hơi sương sau cuộc đối thoại đầy kịch tính ban nãy.
"Dĩnh. . . ?" Viên Khả Di kinh hãi, vội chạy đến giữ chặt cổ tay Lôi Dĩnh: "Ở lại đi. . . nghe tôi giải thích có được không?"
"Bỏ tôi ra." Lôi Dĩnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hoàn toàn không nhìn đến Viên Khả Di. Khí sắc sa sút, mỗi bước chân đều trở nên nặng trịch, đẩy tay Viên Khả Di rời khỏi tay mình.
Viên Khả Di khổ sở, không kiềm được liền bật khóc, ôm chặt Lôi Dĩnh: "Đừng đi mà. . . tôi xin lỗi. Đừng đi, cho tôi cơ hội để giải thích có được không. . . ?"
"Tôi không nghĩ mình đủ tư cách để yêu em, cũng không còn đủ tự tin để ở bên cạnh em nữa rồi. Làm ơn. . ." Lôi Dĩnh không nhịn được liền rơi nước mắt, sụt sịt nói: "Làm ơn buông tha cho tôi đi."
L*иg ngực Viên Khả Di thoi thóp từng cơn, cô thả lỏng vòng tay, gục mặt lên vai Lôi Dĩnh, ngoài hai chữ "xin lỗi" cô cũng không biết phải nói thêm những gì.
Hai hàng nước ấm lăn xuống, thấm ướt một góc vai Lôi Dĩnh, cô nghe tiếng khóc của Viên Khả Di như muốn cấu xé tâm hồn, khiến cô đau đến quằn quại.
Viên Khả Di chỉ muốn chiếm hữu cô thôi, chỉ xem cô là kẻ tham danh hám lợi, hạng người như cô không xứng đáng nhận được tình yêu của cô ấy. . .
Trong mắt cô ấy, cô lúc nào cũng là người xấu xa như vậy cả!
"Viên tiểu thư, Lôi Dĩnh cần thời gian để bình ổn tâm trạng." Khâu Tinh Húc tiến đến, ngỏ ý muốn mang Lôi Dĩnh rời khỏi. Vốn dĩ đang lái xe đưa Vương Niệm Chân đi ăn thì nhận được tin nhắn từ Lôi Dĩnh, hai chị em không chút do dự, cấp tốc chuyển hướng.
Quan sát tình hình, Khâu Tinh Húc đoán chắc sự việc rất nghiêm trọng mới khiến cả hai đau khổ đến bực này!
Cuối cùng là chuyện gì thế nhỉ? Tò mò quá đi mất!
Viên Khả Di lau nhẹ nước mắt, khẽ gật đầu: "Được rồi. Nhưng cô ấy sẽ đi đâu? Có thể cho tôi biết được không?"
Tình huống quá đột ngột, Khâu Tinh Húc vẫn chưa nghĩ ra nên để Lôi Dĩnh trú tạm ở nơi nào, nhưng rất nhanh Vương Niệm Chân liền đáp: "Đến nhà tôi đi. A Húc là nam nhân sẽ không tiện."
Viên Khả Di nhìn nhìn Vương Niệm Chân, mặt sầm xuống, không đồng tình: "Nhà chị cũng không tiện!"
Vương Niệm Chân khoanh tay, mỉm cười hỏi Lôi Dĩnh: "Em thấy thế nào? Có tiện không?"
Không màng nhìn đến Viên Khả Di, Lôi Dĩnh gật đầu: "Cảm ơn chị. Chúng ta đi thôi."
Lôi Dĩnh chỉ vừa nhấp mũi chân, cổ tay cô lập tức bị Viên Khả Di bắt lại, nghẹn giọng mếu máo: "Không được! Nếu đến nhà cô ấy, tôi sẽ không để chị đi!"
Nghe thấy giọng điệu bá đạo của Viên Khả Di, Lôi Dĩnh "hừ" nhạt, thẳng thừng gạt tay đối phương, lãnh đạm nói: "Em lại muốn giở thói tiểu thư có phải không? Tôi muốn đi đâu, muốn làm gì là quyền của tôi!"
Chỉ cần tưởng tượng Lôi Dĩnh cùng Vương Niệm Chân ở chung một nhà, Viên Khả Di đã cảm thấy bức bối không chịu được, cô vừa muốn giương cằm phun ra con số "200 vạn" thì bị ánh mắt chứa đựng dư quang của Lôi Dĩnh dập tắt, đành phải chuyển sang làm nũng: "Tôi. . . tôi sẽ đau lòng lắm đấy!"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến bộ dáng nũng nịu của Viên Khả Di, khó tránh trong lòng dâng lên chua xót.
Nữ nhân này. . . rõ ràng là trước giờ vẫn luôn xem thường cô, đến lúc mất đi rồi mới hối hả trân trọng!
Đáng ghét kinh khủng!
"Tôi mặc kệ, bỏ ra!" Lôi Dĩnh gắt giọng, dứt khoát đẩy Viên Khả Di tránh sang một bên.