Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 73: Tự ti

"Em nói, một phần trong kế hoạch mà em dựng lên. . . bao gồm cả việc huỷ hoại thanh danh của tôi sao?" Dây thanh quản như có thứ gì thắt chặt, Lôi Dĩnh khó khăn lắm mới tuôn rõ từng chữ, khoé mắt đã bắt đầu cay xộc lên.

Không nhìn thẳng mặt Lôi Dĩnh, Viên Khả Di dời mắt vào hư không, gật đầu thay cho câu trả lời.

"Tôi thật sự không hiểu. . ." Lôi Dĩnh mềm nhũn tay chân, chật vật tìm kiếm lại giọng nói: "Khả Di, chỉ vì một lời xúc phạm từ phía tôi, em sau 6 năm liền lên kế hoạch, muốn dùng tiền để chèn ép tôi sao? Em bỏ ra 200 vạn để mang tôi về đây, hoá ra còn muốn huỷ hoại tôi, còn muốn dìm chết tôi thì mới hài lòng sao?"

Viên Khả Di nhíu mày, hít một hơi kiềm chế cơn giận, nhanh chóng phản pháo: "Chỉ một lời xúc phạm? Chị nghĩ đơn giản thật đấy! Chị có biết 6 năm qua tôi đã khổ sở đến mức nào không? Tôi dồn hết tâm tư để thổ lộ, chị lại vì ngoại hình tôi xấu xí, vì gia thế tôi tầm thường mà buông lời khinh miệt. Một câu nói vô tình của chị liền khiến tôi ôm lấy uất hận, ám ảnh đeo bám tôi suốt một quãng thời gian dài, những điều đó ai sẽ bù đắp cho tôi đây?!"

Lôi Dĩnh cắn chặt môi dưới, nước mắt tuôn xuống như mưa, cô nén không được mà nấc lên từng tiếng: "Tôi không hề có ý muốn xúc phạm em. Tôi. . . hức. . . kể từ lúc tôi bắt đầu chú ý đến em, tôi liền nhận ra em rất tự ti về ngoại hình của mình. Tôi biết em luôn dõi theo tôi, biết em luôn rất để tâm đến tôi. . ."

Nói đến đoạn thời gian đầu, vào thời điểm Lôi Dĩnh phát hiện Viên Khả Di, cô nàng heo ú luôn tìm đủ mọi cách để chiếm lấy sự chú ý từ cô, quả thật đã làm cô hoảng sợ.

Thật không biết Viên Khả Di nhằm vào cô là vì mục đích gì. . . ?

Chai nước suối xuất hiện đều đặn sau mỗi tiết học thể dục, nữ sinh gọi ba suất cơm thịt bò chưa hề vắng mặt một ngày ở Lôi Ký, cùng với hàng tá sự tình cờ, nào là chạm mặt ở căng tin, nào là thỉnh thoảng ngoài hành lang lớp học sẽ có bóng dáng hai cô nàng dạo tới dạo lui vài vòng, mỗi khi Lôi Dĩnh đưa mắt ra ngoài song cửa, thứ đầu tiên cô chú ý chính là gương mặt béo tròn núng nính, đôi má phiếm hồng của cô nữ sinh kỳ lạ.

Chỉ sau vài tháng, từng hành động bất thường của Viên Khả Di cứ lặp đi lặp lại khiến Lôi Dĩnh vô thức hình thành thói quen. Chẳng hạn như khi kết thúc tiết học thể dục, cô sẽ bất tri bất giác nhìn lệch sang bên phải chiếc cặp của mình, bắt gặp chai nước suối cùng mảnh giấy nhỏ liền nhoẻn miệng cười mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện.

Chiều tan học, cô vừa về đến nhà lập tức vứt cặp sang một bên, mặc vào tạp dề, xuống bếp làm ra ba dĩa cơm thịt bò, không quên trang trí trên bề mặt một đống hành tây nuông chiều theo sở thích của mình. Vì biết Viên Khả Di rất đúng giờ, chỉ cần cô về đến Lôi Ký, chính xác 15 phút sau Viên Khả Di cùng cô bạn thân kia sẽ xuất hiện như thể điểm danh, kể cả cuối tuần Viên Khả Di vẫn đến, không bỏ sót ngày nào.

Vốn chỉ ngẫu hứng xuống bếp, nhưng vào lúc Lôi Dĩnh nấp ở một góc quan sát Viên Khả Di, cô thấy rõ vẻ mặt Viên Khả Di kinh ngạc đến mức buồn cười, nhẫn nhịn ăn hết đống hành tây mà cô cho thêm vào khiến cô vô cùng thích thú. Thế nên, những ngày kế tiếp Lôi Dĩnh tự lấy đó làm niềm vui cho bản thân, cô xuống bếp đều đặn, mỗi dĩa cơm mang ra đều nhìn ngắm Viên Khả Di cam chịu ăn nốt hai suất, không bỏ thừa hạt cơm nào, hành tây lại càng không!

Có thể nói, Lôi Dĩnh cảm thấy Viên Khả Di rất thú vị, chính là loại cảm giác Viên Khả Di mang đến đặc biệt hơn Âu Mộng Dao rất nhiều. Đáng bất ngờ là đôi bên đều dành sự quan tâm thầm lặng trong suốt 3 năm, nhưng Lôi Dĩnh chờ mãi cũng không thấy Viên Khả Di có ý định tiếp cận mình, đại khái trong lòng cũng hơi mất mát.

Cô biết Viên Khả Di dành cho cô sự quan tâm đặc biệt, rất kiên nhẫn, đồng thời cũng rất tôn trọng cô. Bằng chứng là Viên Khả Di ban đầu không thích hành tây, nhưng khi Lam Cẩn Du ngỏ ý muốn phàn nàn lập tức bị Viên Khả Di ngăn cản, rõ ràng là không muốn "mất điểm" với cô không phải sao? Lại nói, từng ngày trôi qua, quan sát cách Viên Khả Di thích nghi dần với đống hành tây mà cô ban tặng, cô đối với Viên Khả Di càng tăng thêm thiện cảm.

Đáng tiếc là Viên Khả Di của thời điểm đó không hề hay biết những điều này!

Cho đến gần cuối năm học, có vài ngày Viên Khả Di không đến trường, cũng không đến quán cơm Lôi Ký, trong lòng Lôi Dĩnh liền hiện lên một mảnh trống trải. Cũng trong khoảnh khắc đó cô chợt nhận ra, Viên Khả Di không biết từ lúc nào đã trở thành một thói quen khiến cô vô thức tìm kiếm, đến trường cũng ngó nghiêng trông ngóng, thậm chí còn giả vờ lẩn quẩn quanh khu vực Viên Khả Di cùng cô bạn thân kia hay ngồi tán chuyện hòng muốn tình cờ gặp gỡ, thế nhưng đừng nói là Viên Khả Di, ngay cả Lam Cẩn Du cũng không có mặt ở trường.

Lôi Dĩnh không biết rằng, thời điểm đó Cơ Uyển Đình đã tổ chức một chuyến du lịch gia đình, Viên Khả Di cùng Lam Cẩn Du đều xin phép nghỉ học vài ngày để được vui chơi cho khuây khoả.

Vậy đấy, lần nữa Lôi Dĩnh thẩm thấu ma lực của cái gì gọi là "thói quen", nó khiến cô bứt rứt không yên, ở trường cũng vậy, ở quán cũng vậy, cô đều lóng ngóng tìm kiếm thân ảnh Viên Khả Di trong vô thức.

Lôi Dĩnh rất không hài lòng vì điều này, cô sợ bổn cũ soạn lại, nếu vết thương chưa kịp lành tiếp tục bị xát muối dị thường đau đớn, cô tin chắc mình sẽ không chịu nổi!

Cô dành cả ngày để nghiền ngẫm, nhưng sau cùng cũng sáng suốt kết luận, Viên Khả Di chắc chắn sẽ không đối với cô như thế! Huống hồ, cô tin chắc Viên Khả Di hoàn toàn không biết gì về cô, đương nhiên sẽ không như Âu Mộng Dao cố tình bày vẽ!

Hơn hết, có một thứ linh cảm mãnh liệt khiến cô tuyệt đối tin tưởng Viên Khả Di, vì cô đã âm thầm dõi theo cô nữ sinh này suốt 3 năm rồi kia mà?

Cô không phủ nhận bản thân đồng tính, nhưng cô thực chất không hiểu rõ khi yêu thích một người thì sẽ thế nào. Sau vụ việc chấn động vào năm sơ tam, cô đã dành không ít thời gian tìm hiểu, cuối cùng biết được Âu Mộng Dao đã giở trò, và cô ngu ngốc sa chân vào bẫy để cô ta tuỳ tiện thao túng.

Cũng là vì "thói quen" cả đấy!

Cô không muốn so sánh Viên Khả Di cùng nữ nhân kia chút nào! Nhưng nếu buộc phải so, cô liền có thể cảm nhận được rõ ràng sự khác biệt giữa thói quen hiện tại cùng với thói quen Âu Mộng Dao từng cố ý dàn xếp!

Viên Khả Di ngờ nghệch, rất hay cười, nụ cười tản nhạt như ánh nắng hoàng hôn, sưởi ấm cõi lòng Lôi Dĩnh mỗi khi cô nhìn đến, mọi thứ xuất phát từ Viên Khả Di đều vô cùng chân thật. Cô không tự cho bản thân là thông minh, nhưng chính Âu Mộng Dao là người đã dạy cho cô cách nhìn người thấu đáo hơn một chút!

Huống hồ, cô đã "nhìn" Viên Khả Di suốt 3 năm rồi không phải sao? Như thế nào có thể lầm được kia chứ?

Cô đối với Viên Khả Di chứng thực là có mong chờ, chính là chờ cô ấy tiếp cận cô, bất luận mảnh tâm tư nhỏ bé kia là gì cô cũng sẵn sàng tiếp nhận, và cho bản thân thời gian để xác minh tình cảm trong lòng khi hai người có cơ hội gần gũi.

Ấy vậy mà chờ mãi 3 năm cũng không thấy Viên Khả Di mảy may đả động đến cô, hiện tại lại mất tăm mất tích, suốt 4 ngày đều không đến trường, gây cho cô không ít hụt hẫng.

Trước đó, cô thừa biết Viên Khả Di rất tự ti về ngoại hình, đã đôi lần cô chứng kiến cô nàng heo ú bị đám bạn học buông lời xúc phạm, miệt thị bằng vô số ngôn ngữ.

Viên Khả Di không phản kháng, chỉ lẳng lặng rời đi, bỏ ngoài tai những lời châm chọc.

Chính vì lẽ đó cô mới nhẫn nại chờ đợi, mong muốn một ngày nào đó Viên Khả Di sẽ lấy hết can đảm để thổ lộ, nhưng bây giờ Viên Khả Di đột ngột biến mất, cô mới cảm nhận được thời gian dành cho hai người chẳng còn bao lâu, cứ thế này sẽ khó tránh gây ra tiếc nuối.

Tuy cô không xác định được bản thân có thích Viên Khả Di hay không, nhưng cô biết mình rất có hứng thú, cảm thấy Viên Khả Di rất thú vị. Nếu cô ấy dám đứng trước mặt cô bày tỏ tình cảm, kể cả chưa yêu thích, cô cũng sẽ cho cô ấy cơ hội, cũng như cho bản thân cơ hội để cùng nhau trau dồi tình cảm.

Sở dĩ cô nghĩ vậy, vì sau một thời gian dài quan sát, thầm lặng chú ý đến đối phương, cô hoàn toàn cảm nhận được ở Viên Khả Di có rất nhiều ưu điểm, tâm tính thiện lành, luôn dành cho cô sự quan tâm cực kỳ tinh tế, là một người rất đáng để tín nhiệm.

Cuối cùng Viên Khả Di cũng du lịch trở về, ngày tiếp theo đến trường liền lẽo đẽo theo sau Lôi Dĩnh, như thường lệ sẽ đứng cách ở một khoảng khá xa để nhìn ngắm nữ thần trong lòng.

Chỉ thế thôi, một chút can đảm để tiếp cận cũng không có!

Lôi Dĩnh hết cách, cô đành phải nảy ra biện pháp "bật đèn xanh", suốt những ngày kế tiếp Viên Khả Di đến quán cơm Lôi Ký, Lôi Dĩnh mỗi lần mang cơm ra đều ném cho cô nàng heo ú một ánh mắt biết nói, sau đó mới chịu rời khỏi.

Về phía Viên Khả Di, ngay lúc nhặt được ánh mắt vụn vặt từ Lôi Dĩnh, tuy rằng chỉ dừng trên người cô một giây thôi cũng đủ khiến toàn thân đông cứng, tay chân bủn rủn. Lam Cẩn Du liên tục chúc mừng cô bạn thân của mình, thúc đẩy tinh thần Viên Khả Di tăng cao ngất ngưởng!

Vậy đấy, nhưng Viên Khả Di không tài nào thích nghi cho được! Kể từ thời điểm đó trở đi, mỗi lần Lôi Dĩnh ném ánh mắt đến cô, cô lập tức lảng tránh sang nơi khác, người run cầm cập, trán toát mồ hôi, cứng đơ như tượng đá.

Không cần nói cũng đủ biết Lôi Dĩnh có bao nhiêu thất vọng, vừa buồn cười vừa tức đến phát thẹn, cô vô cùng bất mãn với cái sự tự ti đáng ghét này!

Thời gian cũng không còn nhiều, cô mất vài đêm trằn trọc để nghĩ cách thúc đẩy Viên Khả Di, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cô quả thật không thích Viên Khả Di cứ mãi tự ti như vậy!

Viên Khả Di càng tự ti, cô càng không muốn mở đường sẵn, vì đối với cô, hành động đó chính là dung túng cho sự tiêu cực. Cô đã nhút nhát thì thôi đi, ngay cả Viên Khả Di cũng nhút nhát không kém, bất giác ngẫm lại, cảm thấy hai người các cô có vẻ không thích hợp cho lắm thì phải?

Cứ yếu đuối thế này thì làm sao che chở cho người mình yêu được kia chứ?

Lôi Dĩnh chưa từng trải qua bất kỳ mối quan hệ yêu đương nào, vì không có kinh nghiệm nên càng cảm thấy bất an, lập tức nhận định mối quan hệ này sẽ không ổn!

Nghĩ rồi, cô nhân lúc thời gian không còn nhiều, muốn chủ động tìm đến Viên Khả Di để bắt chuyện. Cô mặc kệ Viên Khả Di đối với cô là thế nào, trước mắt cô vẫn muốn kết bạn cùng Viên Khả Di, sau khi rời khỏi ghế nhà trường, chỉ cần còn giữ liên lạc với nhau thì sau này mới có cơ hội tìm hiểu.

Đến lúc đó, là người yêu cũng được, là bạn bè cũng được, Viên Khả Di không phải là người xấu, có thể giao hảo hiển nhiên là chuyện tốt.

Nhưng thật không ngờ, sau một đêm lăn lộn với mớ ngổn ngang trong não, sang đến hôm sau Lôi Dĩnh như không thể tin được vào mắt mình, thứ cô đang cầm trên tay lại chính là bức thư Viên Khả Di gửi đến cô cơ đấy!

Đợi Lam Cẩn Du rời khỏi lớp, Lôi Dĩnh lập tức mở ra bức thư, vì khó tin nên mới hé môi đọc nhẩm đi nhẩm lại từng chữ. . .

Ôi. . . cái nữ sinh đáng ghét kia, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí gửi cho cô một bức thư. . . nồng đậm tình ý, còn vẽ thêm cả trái tim to đùng đây này!

"Nữ thần trong lòng em". . . kỳ thật cũng đáng yêu lắm ấy chứ!

----------//-----

P/s: Noel zuize~ up chương cuối ngày, dài lúm cả nhà 🥰🫣