Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 72: Hoà nhau

Cơ Thái rầu rĩ gác một tay lên thành cửa, tay còn lại siết cứng vô lăng, trên suốt đoạn đường anh thỉnh thoảng ghé mắt nhìn Viên Khả Di, chỉ thấy cô em họ của mình ảm đạm thất sắc, hệt như người vô hồn tựa đầu vào cửa kính.

Sau cuộc hẹn với Âu Mộng Dao, cảm giác trong lòng Viên Khả Di lúc này cực kỳ bế tắc. Cô muốn lập tức trở về để hỏi rõ Lôi Dĩnh, chuyện cũ có thể bỏ qua, nhưng cô vẫn muốn nghe chính miệng Lôi Dĩnh thừa nhận.

Nếu năm đó Lôi Dĩnh cố ý chà đạp cô, thì hiện tại những gì cô đang làm cũng không thể xem là quá đáng. . .

Lôi Dĩnh đáng thương, còn cô thì thế nào? Chẳng lẽ Viên Khả Di của 6 năm trước không đáng thương hay sao. . . ?

Bất kỳ ai cũng có quyền mang tổn thương đến cho cô, nhưng Lôi Dĩnh tuyệt đối không thể!

6 năm trước Lôi Dĩnh thật sự chán ghét cô, bỏ mặc cảm xúc của cô chỉ vì ngoại hình cô xấu xí, chỉ vì cô không phải tiểu thư hào môn. . . vậy thì 6 năm sau, có phải hay không nếu một ngày nào đó cô sa cơ thất thế, Lôi Dĩnh cũng sẽ không chút niệm tình mà rời bỏ cô, tiếp tục chém thẳng vào tim cô một nhát dao vĩnh viễn không thể lành lặn?

Tuy nói khả năng này rất khó xảy ra, nhưng cô không muốn bản thân yêu Lôi Dĩnh đến mức mù quáng, nếu không làm rõ ngay lúc này, cô sẽ không bao giờ xác định được cuối cùng Lôi Dĩnh yêu cô là vì cái gì!

Cô muốn bình yên bên cạnh Lôi Dĩnh, không phải sống trong nỗi bất an, lo được lo mất từng ngày như vậy!

Viên Khả Di lòng rối như tơ vò, trong đầu ong ong những lời Âu Mộng Dao đã nói, tâm tư xoay chuyển liên tục không thể nghĩ được điều gì khác, khoang xe im thin thít chỉ còn nghe thấy tạp âm ở bên ngoài.

Cô hụt hẫng. . . vì những ngày vừa qua cứ tưởng bản thân đã thông suốt, nhưng trớ trêu thay, một lần nữa lại khiến cô hoài nghi về tình cảm Lôi Dĩnh dành cho mình, bứt rứt không sao tả được!

"Cơ Thái, anh nghĩ thế nào?" Viên Khả Di chợt hỏi, ánh mắt lơ đãng nghiêng sang bên trái.

Cơ Thái do dự vài giây rồi mới nói: "Người có tiền, có quyền thế thường cảm thấy rất cô đơn. Em có biết vì sao không?"

"Vì họ không phân biệt được ai thật lòng, ai giả dối với mình. Cảm giác những người xung quanh muốn tiếp cận họ đều cùng chung một mục đích." Viên Khả Di đưa ra đáp án, uể oải cười nhạt: "Cơ Thái, anh muốn em dùng tiền để đổi lấy niềm vui như họ sao? Bất chấp mục đích người khác muốn tiếp cận mình là gì, chỉ cần bản thân vui vẻ là được?"

"Anh muốn em sống vô lo vô nghĩ một chút, chỉ cần bình yên vui vẻ là tốt rồi." Cơ Thái thở dài: "Lôi Dĩnh có thật lòng yêu thích em hay không thì anh không biết. Nhưng kể cả cô ấy có yêu thích em vì vẻ hào nhoáng bên ngoài thì cũng đúng thôi, ai lại không mong muốn tìm kiếm thứ tốt nhất về cho mình? Huống hồ, từ nhỏ cô ấy đã sống trong hoàn cảnh khá đặc biệt, làm em út lại phải nhường hết mọi thứ tốt đẹp cho anh trai, tính cách lại khá rụt rè, khôn khéo lựa chọn một người hoàn hảo như em ở bên cạnh cũng là lẽ thường tình không phải sao?"

Cơ Thái ngừng một chút, sau đó lại nhả giọng, nói theo quan điểm cá nhân: "Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không yêu một người có ngoại hình xấu xí. Tuy lúc đó em không đến mức gọi là xấu xí, nhưng em phải chấp nhận sự thật rằng bản thân không xứng với Lôi Dĩnh."

Viên Khả Di cảm giác khoang mũi hơi cay, cười vô vị: "Nhưng cũng không nhất thiết phải đay nghiến em, có đúng không?" Ngoại hình béo ú thì đã sao nào? Cô yêu thích Lôi Dĩnh suốt 3 năm, cô ấy có quyền từ chối nhẹ nhàng hơn kia mà? Chẳng lẽ không xứng thì có quyền khinh miệt cô sao?

Cô đã mất 6 năm để vượt qua nỗi ám ảnh, ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng!

"Ừm, như thế thì quá đáng thật." Cơ Thái đồng tình, nhưng rất nhanh liền nhắc nhở: "Em nên xác minh thực hư trước đã, đừng chỉ nghe một phía, dù sao Âu Mộng Dao cũng không đáng tin cậy."

Viên Khả Di lại hỏi: "Vậy, nếu những lời Âu Mộng Dao nói đều là thật thì thế nào? Em cũng không giống anh, anh quen với nếp sống phóng khoáng, thường xuyên lui tới quán bar để tìm người bầu bạn. Còn em trước sau như một, trái tim đều hướng về cô ấy, đương nhiên sẽ không chấp nhận cô ấy yêu em chỉ vì ngoại hình hay gia thế của em!"

Điều này khiến cô rất sợ hãi, cảm giác không an toàn chút nào.

Cơ Thái khẽ nhướn mày, anh không hiểu rõ về thế giới quan của Viên Khả Di. Nhưng anh trước giờ đều sống rất thực tế, cảm thấy Lôi Dĩnh yêu một người vì ngoại hình, vì gia thế cũng không có gì là sai cả. Bất quá, anh cũng nhận ra rằng Viên Khả Di rất yêu Lôi Dĩnh, gần như Lôi Dĩnh đã chiếm trọn tất cả vị trí trong lòng cô, vậy nên anh có thể nhận thấy cô em họ của mình đang bất an dồn dập, lo lắng quẩn quanh, lòng tự tôn cũng đẩy lên cao ngút trời.

"Hai đứa nên nói rõ một lần đi, giải quyết triệt để thì mối quan hệ sẽ không còn vướng bận, sau này tình cảm sẽ dễ dàng tiến triển hơn." Cơ Thái khuyên nhủ.

Tầm mắt Viên Khả Di dịch sang khung cửa, nhìn xuyên ra bên ngoài, "hừ" nhạt nhẽo: "Cho dù có bỏ qua, em cũng muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm, tuyệt đối không để cô ấy nghĩ em là hạng người dễ dãi, nhu nhược!"

Cơ Thái trầm lắng thở dài, anh rất muốn khuyên Viên Khả Di giảm bớt cái tôi của mình, nhưng suy cho cùng thì Viên Khả Di đã chật vật suốt 6 năm, còn anh thì không trải qua nỗi ám ảnh đó, đành thôi vậy.

Sau khi đưa Viên Khả Di về nhà, Cơ Thái lái xe trở về công ty tiếp tục làm việc. Viên Khả Di vứt túi xách trên ghế sofa, tâm trạng có thể nói là vô cùng xấu, bước thật nhanh đến phòng Lôi Dĩnh.

Bốn vách tường tĩnh lặng vang lên âm thanh mở cửa, Lôi Dĩnh vừa thấy Viên Khả Di tiến vào lập tức ngồi bật dậy, còn chưa kịp gọi hai tiếng "Khả Di" thì đã bị chặn lại bởi chất giọng âm trầm, lạnh lẽo: "Tôi vừa đi gặp Âu Mộng Dao."

Dáng vẻ nghiêm nghị, Viên Khả Di đóng cửa rồi lập tức kéo lấy chiếc ghế, ngồi bắt chéo chân đối diện Lôi Dĩnh, lúc này Lôi Dĩnh cũng đã ngồi thả hai chân xuống giường.

"Khả Di. . . ?" Lôi Dĩnh không nghĩ Viên Khả Di sẽ tìm gặp Âu Mộng Dao. Nhưng nếu Viên Khả Di chủ động muốn gặp, cô không khó đoán ra cuộc gặp gỡ kia sẽ nhằm vào mục đích gì.

Cô tự hỏi, chẳng lẽ bản thân không đáng tin tưởng đến vậy sao. . . ?

"Lôi Dĩnh." Viên Khả Di gọi, giọng khá gắt, ánh mắt không biểu lộ nhiệt ấm.

Lôi Dĩnh giần giật cánh môi, đột nhiên Viên Khả Di trở nên đáng sợ khiến cô không biết phản ứng thế nào, chỉ ngưng mắt, giữ yên lặng.

"Chị biết rồi có phải không?" Viên Khả Di nhướn mày, hỏi. Cô không trốn tránh, trực tiếp làm rõ mọi chuyện trong hôm nay, một lần giải quyết triệt để.

Lời lẽ tuy mập mờ, nhưng Lôi Dĩnh làm sao không hiểu Viên Khả Di đang hỏi đến vấn đề gì, khẽ gật đầu một cái: "Ừm. . . tôi biết." Hôm trước vẫn chưa thể khẳng định, nhưng sau khi trở về từ Lôi Ký, cô đã chắc chắn đến 90%. Bất quá, chỉ dựa vào câu hỏi vừa rồi của Viên Khả Di thôi, liền có thể tròn tĩnh 100%, không sai lệch!

Viên Khả Di giữ tư thế khoanh tay trước ngực, hơi nheo mắt hỏi: "Chị biết nhưng vẫn không vạch trần tôi là vì cái gì? Có phải áy náy lắm không? 6 năm trước chị đã thẳng thừng tạt cho tôi một gáo nước lạnh, khinh miệt ngoại hình tôi, xem thường cảm xúc của tôi, chính vì thế nên bây giờ liền không dám đối mặt?"

Lôi Dĩnh sửng sốt, cô bàng hoàng trước những lời chất vấn của Viên Khả Di, cảm giác l*иg ngực bị bóp nghẹn.

"Khả Di. . . tôi. . . tôi. . ."

"Trước tiên, tôi muốn chị trả lời một vấn đề. Thời điểm 6 năm trước, những lời lẽ khinh miệt mà tôi gánh chịu là xuất phát từ nội tâm, hay do chị bị Tạ Vũ cưỡng ép nên mới làm như thế?" Viên Khả Di thẳng tắp nhìn Lôi Dĩnh.

Lôi Dĩnh run run cánh môi, quan sát biểu tình Viên Khả Di một hồi lâu rồi đáp: "Khả Di, tôi không nghĩ sẽ xúc phạm em. Chỉ là——"

Viên Khả Di gằn giọng cắt ngang: "Chị chính là đang thừa nhận có phải không? Những lời đó đều xuất phát từ nội tâm chị, hoàn toàn không bị tác động bởi bất kỳ ai khác?"

Lôi Dĩnh mím môi, gật đầu, cô buông nhẹ mi mắt, những lời muốn nói liền nghẹn đặc nơi cổ họng.

Giọng "hừ" trong mũi Viên Khả Di vang lên đầy chua chát, cô thở nhạt một hơi, cười ai oán: "Nếu tôi không xinh đẹp, cũng không phải thiên kim tiểu thư cao quý, hiển nhiên chị sẽ không bao giờ để mắt đến tôi."

Những lời này lọt vào tai Lôi Dĩnh nghe như tiếng búa bổ, nhức nhối không sao tả được.

"Khả Di, tôi trong mắt em thật sự tệ đến vậy sao?" Giọng Lôi Dĩnh có chút run lên.

Viên Khả Di dở khóc dở cười, nghiêng nghiêng đầu, nhún vai nói: "Trước đó tôi còn sợ bản thân hiểu lầm chị, muốn bù đắp mọi tổn thương cho chị. Nhưng bây giờ đã vậy rồi thì xem như hoà nhau cũng được đi, không ai phải áy náy."

Lôi Dĩnh nhíu mày, đè nén cảm xúc đến khó thở.

"Nếu chị đã biết rõ thân phận tôi, có lẽ cũng đoán được mục đích tôi mang chị về đây là gì, có phải không?" Viên Khả Di giương mắt thăm dò.

Móng Lôi Dĩnh cắm chặt vào lớp da mỏng dính trong lòng bàn tay, cô chậm rãi gật đầu, không dám lên tiếng đáp lại, chỉ sợ vừa mở miệng liền không nhịn được mà bật khóc.

Viên Khả Di dời tầm mắt sang hướng khác, lạnh nhạt nói: "Tôi vì muốn chị phải trả giá nên mới lên kế hoạch, nhờ cậy Cơ Thái dùng 200 vạn để đón chị về đây. Trước nhất là lấy lòng chị, sau đó sắp xếp để chị lên giường với trai bao, huỷ hoại thanh danh của chị. Tôi vốn muốn trực tiếp thú nhận, sau đó nói lời xin lỗi, nhưng xem ra bây giờ là không cần thiết. Như tôi đã nói, chúng ta hoà nhau, oán hận của 6 năm trước sẽ chấm dứt tại thời điểm này."

Liếc mắt nhìn Lôi Dĩnh, Viên Khả Di cười tự giễu: "Tôi vẫn yêu chị, chúng ta vẫn có thể tiếp tục mối quan hệ. Tuy tôi không thể xác định hiện tại chị bên cạnh tôi là vì cái gì, nhưng tôi hy vọng tương lai, chị sẽ toàn tâm toàn ý yêu tôi, được chứ?"

Từng lời từng chữ Viên Khả Di vừa nói, trong đầu Lôi Dĩnh đều lặp đi lặp lại theo bản năng. Kể từ lúc phát hiện thân phận Viên Khả Di, cô không khó để đoán ra nguyên nhân bản thân có mặt tại ngôi nhà này. Bất quá, cô không ngờ kế hoạch của Viên Khả Di còn ẩn chứa những thứ kinh khủng đến thế, cô thật sự đáng bị như vậy sao?

Kinh khủng nhất vẫn là thái độ xa cách, xem thường của Viên Khả Di, thật sự rất khó để tiêu hoá.