Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 68: Hương vị

Ba người ngồi chung một xe, Cơ Thái cầm lái, chiếc Bentley Bentayga phóng nhanh trên đường, rẽ vào tuyến phố KL đông đúc người qua lại.

Tuyến phố ẩm thực sầm uất nhất thành phố, kể cả là ngày hay đêm đều có khá đông lượng khách tụ tập tại nơi này. Cơ Thái đỗ xe vào bãi, ba người cùng tản bộ đến quán cơm Lôi Ký gần đó, chỉ cách khoảng tầm 20 sải chân.

Quan sát từ xa, Viên Khả Di có thể nhận thấy tấm biển "Lôi Ký" đã được đổi mới, ngôi nhà cũng được sơn phết, tân trang đẹp đẽ trở lại. Quán cơm Lôi Ký trứ danh, vừa mở cửa hoạt động đã đón nhận lượng khách đông đúc đáng kể, bên trong chật kín không còn chỗ ngồi.

Lôi Dĩnh đi bên cạnh Cơ Thái, Viên Khả Di tiếp bước theo sau, cả ba vừa xuất hiện trước cửa lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết những người có mặt trong quán.

Gương mặt Lôi Dĩnh đã khá thân thuộc với khách quen ở đây, tướng mạo Cơ Thái khôi ngô, trắng trẻo thư sinh cũng không kém phần nổi bật. Bất quá, người nhận được sự quan tâm nhiều nhất lại chính là Viên Khả Di, nữ nhân đứng phía sau, một thân vest trắng ưu nhã cùng với diện mạo "Cơ Uyển Đình" khiến mọi người há mồm trợn mắt.

"Ấy? Cơ. . . Cơ Uyển Đình?"

"Ôi trời! Là bà ấy thật sao?"

Ồ ạt những lời xì xầm bàn tán, không chỉ riêng quán cơm Lôi Ký, mà ngay cả những thực khách của hàng quán bên cạnh cũng ngóng mắt nhìn ra vỉa hè, nháo nhào như trẩy hội.

Ba mẹ cùng anh trai Lôi Dĩnh đứng ở bên trong, vừa nghe khách hàng xì xào to nhỏ cái tên "Cơ Uyển Đình" liền biết ai đã đến. Dư Tiếu Hà, mẹ Lôi Dĩnh đã gọi cho con gái vào hôm qua, nhắc nhở cô đưa Cơ Thái về nhà dùng cơm, cũng không quên mời Viên Khả Di để tỏ chút lòng thành, cảm ơn cô đã cho thuê lại ngôi nhà với giá rẻ.

Hôm trước ký kết hợp đồng thuê nhà, hai vợ chồng cũng chưa có cơ hội gặp mặt Viên Khả Di, vì bận rộn nên cô bàn giao lại mọi việc cho Lam Cẩn Du hỗ trợ giải quyết. Lần này được tận mắt chiêm ngưỡng, đừng nói là Dư Tiếu Hà hay Lôi Đằng, ngay cả anh trai Lôi Dĩnh, Lôi Lạc hắn cũng nhìn Viên Khả Di đến không rời mắt.

Không nói đến diện mạo Viên Khả Di có bao nhiêu phần xinh đẹp giống mẹ, nhưng từ ánh mắt cho đến khí chất quanh người cô đều cuốn hút dị thường, rất ra dáng một nữ tổng tài cao ngạo quý phái.

"Tiểu Dĩnh, con về rồi sao?" Lôi Đằng cùng vợ mình từ trong phòng bếp tiến ra, hồ hồ hởi hởi cầm lấy tay con gái, lịch sự chào hỏi Cơ Thái cùng Viên Khả Di sau đó đưa cả ba người vào trong nhà.

Hầu hết khách hàng đều dừng đũa để dõi mắt theo Viên Khả Di, thời điểm cô lướt ngang qua từng bàn, họ liền tinh ý phát hiện cô không phải là Cơ Uyển Đình, vì diện mạo tươi trẻ kia hoàn toàn không để lộ dấu vết của thời gian, sự hiếu kỳ cũng giảm đi một nửa.

Theo chân Lôi Đằng tiến vào trong, vị trí ngồi là ở chiếc bàn ăn gia đình, nằm khuất sau vách ngăn, tách biệt hẳn với không gian quán bên ngoài. Viên Khả Di cùng Cơ Thái chào hỏi vài câu theo phép lịch sự, biếu đôi vợ chồng túi quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn sau đó liền ngồi xuống, Lôi Dĩnh cũng ngồi ngay bên cạnh Cơ Thái.

Lôi Đằng sau khi vào bếp giao việc lại cho người làm thì cũng quay trở lại, ông cùng vợ mình niềm nở ngồi xuống bàn trò chuyện, riêng Lôi Lạc đang phụ trách thâu tiền nên vẫn ở bên ngoài, hắn lóng nga lóng ngóng, thỉnh thoảng còn ló đầu vào trộm nhìn Viên Khả Di.

Viên Khả Di phát giác hành động của hắn, phi thường khó chịu!

Chiếu theo lý, nếu không phải cô vung tiền để chiếm đoạt Lôi Dĩnh, thì chẳng phải Lôi Dĩnh đã bị cái tên phá gia chi tử này làm ô uế cả một đời rồi sao? Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lôi Dĩnh phải cam chịu nằm dưới thân kẻ khác, Viên Khả Di liền muốn nộ khí xung thiên, hận không thể lập tức băm nhừ Lôi Lạc ra thành trăm mảnh.

Ngay lúc này còn bị hắn thập thò nhìn lén, ác cảm cộng dồn ác cảm, thật chỉ muốn đấm vỡ mặt hắn cho hả cơn giận!

Nhưng kể cũng lạ đi, Lôi Dĩnh sở hữu ngoại hình xinh đẹp đến vượt tiêu chuẩn, thế nhưng cái tên Lôi Lạc này tướng mạo lại quá mức tầm thường, đường nét thô kệch, khuyết điểm đầy rẫy, nhìn thế nào cũng không chút hợp nhãn!

Viên Khả Di ném mắt nhìn sang Lôi Đằng, cô khịt mũi, lập tức sáng tỏ chỉ sau một phen đánh giá. Cô thầm cảm ơn vì Lôi Dĩnh không có điểm nào giống ba, diện mạo nữ thần kia hoàn toàn được thừa hưởng từ người mẹ của mình. . .

Nếu thừa hưởng từ ba, Viên Khả Di thật không dám tưởng tượng Lôi Dĩnh sẽ có bao nhiêu thê thảm!

Ngồi trò chuyện cùng ba mẹ Lôi Dĩnh, Viên Khả Di phát hiện không chỉ ngoại hình, mà ngay cả tính cách Lôi Dĩnh cũng giống y đúc mẹ. Dư Tiếu Hà ý cười rất phúc hậu, đã ngoài 60 nhưng sức khoẻ vẫn còn tương đối tốt, lời ăn tiếng nói, cử chỉ đều từ tốn nhẹ nhàng, nhìn chung cũng không có gì quá thay đổi so với nhiều năm về trước.

Chỉ khác là, nếu trước đây cô chỉ được ngắm "mẹ vợ" từ phía xa, thì hiện tại lại có thể ngồi chung bàn thoải mái trò chuyện.

Cơ Thái nhiệt tình hỏi thăm ba mẹ Lôi Dĩnh, vì anh rất giỏi lấy lòng các vị tiền bối nên đôi bên trao đổi vô cùng ăn ý, thoả sức cười đùa. Bẵng một lúc lâu Dư Tiếu Hà mới rời đi, bà vào bếp làm món cơm thịt bò, lần lượt mang ra bàn để ba người cùng thưởng thức.

"Tiểu Dĩnh lâu rồi không ăn cơm ở nhà, hôm nay nên ăn nhiều một chút." Dư Tiếu Hà ngồi xuống, cả buổi trò chuyện bà đều quan sát nét mặt con gái, cảm thấy không có điều gì bất ổn nên cũng an tâm phần nào.

"Dạ." Lôi Dĩnh tươi cười đáp lại, bữa ăn này đối với cô đặc biệt ấm cúng, cô thầm nghĩ, nếu lần sau có thể nắm tay Viên Khả Di trở về thăm nhà, tin chắc sẽ ấm cúng hơn nữa.

Nghĩ rồi, ánh mắt cô trộm nhìn sang Viên Khả Di, mang theo nỗi thấp thỏm, tỉ mỉ quan sát thái độ Viên Khả Di khi nhìn đến dĩa cơm thịt bò đặt trên bàn.

Viên Khả Di trầm mặc, ngồi lặng người ngắm nghía dĩa cơm thịt bò, ngắm hồi lâu liền nhướn khẽ một bên mày, trên mặt ẩn hiện vài dấu chấm hỏi.

Lại cải tiến công thức rồi sao? Hành tây đâu mất rồi. . . ?

Cơ Thái cũng ngạc nhiên không khác gì cô, vừa nhìn xuống dĩa cơm đã không nén được vui mừng, phấn khích bật thốt: "May quá. Không có hành tây a!"

Viên Khả Di: ". . ."

Lôi Đằng, Dư Tiếu Hà: ". . ."

Cái chân cứng cáp của Cơ Thái dưới gầm bàn bị Viên Khả Di đá mạnh một phát, anh đau đến bặm môi phồng má, mắt trợn ngược lên, tức tối nhìn Viên Khả Di với dáng vẻ vô cùng bất mãn.

Lôi Đằng ngày thường cũng không hay cười, nhưng hiện tại lại bị Cơ Thái chọc cười thành tiếng. Ông nghe Cơ Thái nói, lập tức liên tưởng đến thói quen cho nhiều hành tây của con gái mình, ngầm đoán Cơ Thái là bị Lôi Dĩnh "đầu độc" đến phát sợ, ông vừa cười vừa phẩy tay phàn nàn: "Cơm thịt bò Lôi Ký vốn không có hành tây. Tiểu Dĩnh khẩu vị thật không tốt, từ lúc được truyền lại công thức đã luôn lén cho thêm hành tây vào, làm mất cả vị!"

Lôi Dĩnh bị ba mình tố cáo cũng chỉ biết cười trừ, ánh mắt lần nữa lia sang Viên Khả Di, tựa như muốn nhìn thấu điều gì đó.

Quả nhiên, Viên Khả Di sau khi nghe Lôi Đằng nói xong liền sững người trong giây lát. Cô khó hiểu nhìn dĩa cơm thịt bò trước mặt, sau đó như vô tình, lại như cố ý mà dời mắt sang Lôi Dĩnh.

Thời điểm hai ánh mắt bất ngờ giao nhau, hệ thái dương Viên Khả Di giần giật vài cái, có chút chột dạ, cô vội đẩy lực chú ý sang nơi khác.

Lôi Dĩnh cười như không cười, ngay sau đó cũng thu hồi tầm mắt.

Cơm thịt bò Lôi Ký. . . trước đây có phải hay không cũng như vậy? Viên Khả Di thầm hỏi, thắc mắc trong lòng không sao giải đáp. Cô run tay, cho muỗng cơm thịt bò vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống.

Hương vị. . . ngon hơn hẳn so với dĩa cơm lần trước Lôi Dĩnh nấu ở nhà Cơ Thái, cũng ngon hơn hẳn những dĩa cơm mà cô thưởng thức đều đặn trong suốt 3 năm học Cao Trung. . .

Nhưng cũng hương vị này, nó lại giống hệt với hương vị của nửa tháng đầu khi cô ghé quán cơm Lôi Ký, từ đoạn thời gian nửa tháng sau trở đi, cô chưa từng được nếm lại nó thêm một lần nào nữa.

"Số lần tôi xuống bếp cũng không tính là ít, nhưng hầu như chỉ nấu cho mỗi mình người đó ăn thôi."

Sóng mắt Viên Khả Di dao động mãnh liệt, cô ngồi thất thần, tâm trí trôi dạt theo từng mảnh ghép vỡ vụn trong ký ức. Cô nhớ rất rõ, mỗi lần ghé Lôi Ký dùng cơm, Lôi Dĩnh luôn là người mang dĩa cơm thịt bò đặt ở trước mặt cô, nhưng cô ấy chưa bao giờ biểu hiện dù chỉ là một tia cảm xúc. . .

Rõ ràng là không thèm quan tâm đến cô. . . không phải sao?

Ấy vậy mà. . . từng dĩa cơm thịt bò mà cô thưởng thức trong suốt 3 năm học Cao Trung đều là do đích thân Lôi Dĩnh xuống bếp sao?

Như thế nào có thể. . . ?

"Khả Di."

Tiếng gọi Lôi Dĩnh trong như nước, thanh thuý như tiếng chuông bạc, đánh gãy suy nghĩ trong đầu Viên Khả Di.

Viên Khả Di chầm chậm nghiêng mặt, lần nữa giao mắt cùng Lôi Dĩnh.

Cô cảm nhận được, hoàn toàn cảm nhận được ánh nhìn kia hàm chứa những gì.

"Thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Lôi Dĩnh ra chiều quan tâm, nhướn mi cười khẽ: "Có muốn tôi giúp em cho thêm hành tây vào không?"

Viên Khả Di: ". . ."