"Dĩnh, cơ thể còn ấm quá, lúc nãy có uống thuốc không?" Cọ trán mình lên trán Lôi Dĩnh, Viên Khả Di âu yếm quan tâm.
"Có. . ." Lôi Dĩnh nhân lúc tâm tình Viên Khả Di thoải mái, liền phơi bày những ý nghĩ méo mó trong lòng: "Khả Di, nếu tôi làm gì khiến em khó chịu, em cứ thẳng thắn nói với tôi nhé. Lúc em rời khỏi nhà. . . tôi thật sự cảm thấy rất tủi thân, rất đau khổ."
Tủi thân, đau khổ. . . Viên Khả Di nghe chẳng khác nào Lôi Dĩnh đang moi hết uỷ khuất trong lòng cô ra mà nói, chính cô mới là người nên cảm thấy thế không phải sao?
"Có phải tôi làm chị không vui rồi không?" Viên Khả Di xị mặt áy náy.
Lôi Dĩnh ngậm ngùi: "Phải. . . có lẽ vì là lần đầu biết yêu nên tôi vẫn chưa quen, không khống chế được cảm xúc. Hơn nữa. . ." Ném đến Viên Khả Di tia mắt ảm đạm, cô nói tiếp: "Khả Di. . . tình cảm tôi đặt ở em rất nhiều, nhưng em dường như yêu thích tôi không được nhiều thì phải?"
Dừng mắt nhìn Lôi Dĩnh, Viên Khả Di buông nhẹ mi, khẽ hỏi: "Sao chị lại nghĩ vậy?"
"Tôi không biết. . ." Lôi Dĩnh ảo não: "Em nóng lạnh thất thường, thỉnh thoảng sẽ vô cớ nổi giận với tôi. Chẳng hạn như lúc nãy. . . vừa mua thuốc về em lại tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí không ôm tôi, không dỗ dành tôi, em nói đi liền đi ngay, cũng không quan tâm tôi đau ốm thế nào. . ."
Viên Khả Di: ". . ."
Bây giờ còn muốn trách ngược tôi cơ đấy!
Ngả người nằm xuống nệm, Viên Khả Di đặt đầu Lôi Dĩnh gối lên tay mình, lấy chân vòng lên eo Lôi Dĩnh ôm thắm thiết. Lôi Dĩnh bị ôm đến phát ngộp, nhưng chính là ngộp trong cái sự mùi mẫn này, ấm ơi là ấm.
"Dĩnh, xin lỗi. Sau này tôi sẽ không tuỳ hứng như thế nữa." Viên Khả Di đương nhiên không chống chế, cũng không thể giải toả uất ức, đành phải dỗ dành Lôi Dĩnh theo cách đối phương mong muốn.
Nhận được lời xin lỗi, lại thêm cử chỉ dỗ ngọt khiến Lôi Dĩnh không thể không xiêu lòng, cô nũng nịu trong ngực Viên Khả Di: "Em hứa đi, sau này bất luận xảy ra việc gì, dù tôi làm gì không đúng em cũng sẽ nói với tôi, cùng tôi chia sẻ."
"Ừm. Tôi hứa." Viên Khả Di toả ra ý cười có chút vặn vẹo, tựa như mảnh tâm tình bị ai đó bóp méo, khổ mà không nói được. Cô hôn lên tóc Lôi Dĩnh, hai thân thể cứ thế nép sát vào nhau, khoả mềm đôi bên cọ xát, truyền tải hơi ấm tràn trong bầu không khí yên bình dễ chịu.
*
Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ, tấm màn che cửa được phủ lên một tầng ánh vàng loé mắt. Lôi Dĩnh theo thói quen giật mình tỉnh dậy, cõi lòng một trận thổn thức khi vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên cô trông thấy chính là bộ dáng say ngủ của Viên Khả Di.
Chân mày đen nhánh, hàng mi cong cong, mắt, mũi, miệng đều phảng phất nét đẹp dịu dàng, cứ như dưới lớp băng kia ẩn chứa một sự ôn nhu chỉ dành cho riêng cho mình cô thôi vậy, Lôi Dĩnh vừa ngắm vừa nghĩ như thế, khoé môi không nhịn được kéo căng nụ cười.
"Khả Di. . ." Lướt sóng đầu ngón tay mềm mại trên môi Viên Khả Di, Lôi Dĩnh thích thú cười tủm tỉm, tự nhiên trong lòng nghĩ, không biết mới sáng sớm thức dậy liền hôn nhau sẽ có tư vị như thế nào. . . ?
Ở khoảng cách cực gần vẫn không tìm thấy lỗ chân lông trên gương mặt Viên Khả Di, Lôi Dĩnh thầm nhủ, nữ nhân mà cô yêu thật biết cách chăm sóc da, trắng trẻo hồng nhuận, sờ lên rất thích, hệt như da em bé.
Nhiều ý nghĩ đen tối lảng vảng trong đầu Lôi Dĩnh, cô tự cười chính mình, bản thân trước đây rõ ràng là đứng đắn, ấy vậy mà khi bên cạnh nữ nhân này, cô luôn vô thức nghĩ đến những chuyện xấu xa đen tối, đặc biệt là hồi tưởng những khoảnh khắc ân ái cùng Viên Khả Di, tâm tư theo đó cũng xôn xao nhộn nhạo.
Liếʍ nhẹ môi, Lôi Dĩnh đồng thời rướn người đến khẽ chạm môi mình lên môi Viên Khả Di, hành động này có thể xem là hôn trộm, nó khiến cô vừa có chút ngượng ngùng lại vừa có chút phấn khích.
Nhưng Lôi Dĩnh chỉ vừa mυ'ŧ mát được một lúc, bất ngờ Viên Khả Di lại hé mở khuôn miệng, dùng răng cắn lấy môi dưới của Lôi Dĩnh, hôn áp đảo lại nữ nhân đang lén lút hôn trộm mình.
"Ưʍ. . ."
Cọ xát, mềm mại, vật nóng ấm chiếm đoạt khoang miệng Lôi Dĩnh, luồn lách thuần thục khiến cô như say như mê, chìm đắm trong dư vị ngọt ngào.
"Thế nào?" Viên Khả Di dừng lại nụ hôn, thở nhẹ vài hơi, mỉm cười khoái trá: "Thích hôn tôi đến vậy sao? Mới sáng sớm đã không nhịn được?"
Lôi Dĩnh bị phát hiện có chút xấu hổ, chu môi gắt gỏng: "Em xấu quá! Thức rồi mà vẫn giả vờ ngủ để dẫn dụ tôi có phải không?" Vừa nói, Lôi Dĩnh vừa vỗ nhẹ lên ngực Viên Khả Di, ra chiều hờn dỗi.
"Không giả vờ làm sao bắt được chị?" Viên Khả Di lại cười, thuận tiện kéo Lôi Dĩnh ôm chặt vào lòng, nỉ non dịu giọng: "Dĩnh, khi nào thì chị mới yêu tôi được đây?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Ngửa mặt lên nhìn Viên Khả Di, Lôi Dĩnh hỏi một cách ngớ ngẩn: "Yêu và thích có gì khác biệt sao?"
Viên Khả Di: ". . ."
Lôi Dĩnh bĩu môi: "Em đang chê tôi ngốc có phải không?" Cô thật sự không biết nên mới hỏi, vì từ nhỏ đến lớn đã yêu thích ai bao giờ đâu. Không có niềm tin trao gửi, ngay cả bạn bè cô còn không có, người yêu thì càng không.
"Chị đang thích tôi, cảm giác hiện tại là thế nào?" Viên Khả Di rất muốn nghe, rất muốn hiểu thấu nội tâm Lôi Dĩnh, xác định vị trí của bản thân trong lòng nữ nhân này.
Cảm xúc càng lúc càng hiện rõ, vấn đề này không khó để Lôi Dĩnh bộc bạch: "Tôi biết mình thích em vì khi không gặp được em tôi sẽ rất nhớ, đến khi gặp được em rồi lại muốn nhìn ngắm em mãi. Còn hiện tại tôi đã trao thân cho em, liền muốn được nhiều hơn, không chỉ ngắm, mà là muốn được em ôm ấp, muốn được em yêu thương dỗ dành. Đương nhiên, mỗi hành động thờ ơ nhỏ nhặt của em cũng đều khiến tôi đau lòng kinh khủng."
Viên Khả Di: ". . ."
Lường trước Lôi Dĩnh sẽ dẻo miệng, nhưng Viên Khả Di không ngờ còn có thể tuôn ra một tràng dài, khua môi múa mép đến mức này. . . là "đau lòng kinh khủng" luôn cơ đấy!
Bất quá, nói thật lòng thì cô lại thấy Lôi Dĩnh đáng yêu chết đi được! Cô cười khổ, có trách thì trách bản thân bị người ta nịnh bợ đến hỏng cả rồi!
"Dĩnh." Viên Khả Di áp lòng bàn tay lên má Lôi Dĩnh vuốt ve, nhướn mi, hỏi: "Chị bắt đầu từ lúc nào thì thích tôi?" Thời gian gặp gỡ chưa lâu, nếu Lôi Dĩnh thật lòng có hứng thú với cô, cô liền đánh giá Lôi Dĩnh là loại nữ nhân dễ thay lòng đổi dạ. . .
Hoặc là không phải thích cô, thứ Lôi Dĩnh thật lòng yêu thích chỉ có tiền, mãi mãi chỉ là tiền!
Lấy tay chống đầu nhìn Viên Khả Di, Lôi Dĩnh kẹp hai ngón tay lên chóp mũi đối phương, vừa lắc lư vừa nói: "Lúc nào phát hiện thì tôi không biết, nhưng có lẽ là từ rất sớm nên tình cảm mới tích trữ được nhiều như vậy. Chính vì thế nên vừa thổ lộ xong, em. . . em muốn gì tôi cũng nhanh chóng đồng ý."
Nói đến đây, Lôi Dĩnh ngừng lại một chút, hai ngón tay dùng lực khá lớn bóp chặt chóp mũi Viên Khả Di, nhếch môi quở trách: "Có điều tôi không ngờ, bản thân chỉ trong một ngày lại bị em ăn đến không chừa sót một thứ gì!"
Viên Khả Di nghe xong bật cười khúc khích, vội chụp lấy tay Lôi Dĩnh, hôn hôn vào lòng bàn tay đối phương, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
"Khả Di, em thích tôi từ lúc nào thế?" Lôi Dĩnh chuyển đề tài sang Viên Khả Di.
Rũ lặng hàng mi nhìn Lôi Dĩnh, Viên Khả Di khẽ cười: "Lâu lắm rồi. . ."
Lôi Dĩnh ngạc nhiên xen lẫn chút vui vẻ, cất giọng hăng hái: "Sớm hơn cả tôi sao? Có phải là yêu từ ánh nhìn đầu tiên?" Cô ngẫm nghĩ rồi lại nói như đoán được tâm tư người khác: "Khó trách em luôn bênh vực tôi, còn dọn đến đây chắc chắn là vì sợ tôi bị Cơ Thái ức hϊếp. Tôi nói có đúng không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Chứng kiến Lôi Dĩnh bày ra vẻ mặt tự tin đắc ý, Viên Khả Di thở nhạt một hơi, càng lúc càng cảm thấy nữ nhân này đáng yêu, thật khiến cô kiềm lòng không nổi!
"Dĩnh." Chống tay ngồi dậy, Viên Khả Di lật Lôi Dĩnh nằm ngửa dưới thân, cười âm hiểm: "Chị đoán giỏi thật đấy. Có muốn tôi thưởng không nào?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Lôi Dĩnh còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi Viên Khả Di đã rơi xuống, khoang miệng Lôi Dĩnh lần nữa được lấp đầy bởi vật nóng ấm kia, khuấy đảo liên tục.
Bàn tay Viên Khả Di siết chặt hai khoả mềm, véo lấy nhuỵ hoa, nhào nặn thành đủ mọi hình dạng.
Tiếng rên dần tràn ra khỏi cổ họng, khô khan, quyến rũ, Lôi Dĩnh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ướt đẫm vùng bên dưới, chân tâm lầy lội.
Chỉ sau một lúc, không gian trong phòng dồn dập tiếng rên, trộn lẫn đâu đó còn có tiếng thở đê mê kiều mị. Lôi Dĩnh mở mắt rồi lại nhắm mắt, thanh âm tản ra dần có tiết tấu, nhịp nhàng nương theo từng động tác cuồng bạo mà Viên Khả Di mang đến.
Da thịt Lôi Dĩnh mẫn cảm, hầu như đã thích nghi hoàn toàn, cô cảm nhận rất rõ từng đợt cảm xúc lâng lâng, vùi dập tâm trí cô không chút thương tiếc.
Chỉ sau vài lần ân ái, cô cảm nhận Viên Khả Di đã am hiểu cơ thể cô một cách tường tận, mỗi cú chạm nhẹ cũng có thể khiến cô sung sướиɠ tê dại, rất nhanh liền lêи đỉиɦ.
Khoảnh khắc cô nhận ra, không chỉ hôn Viên Khả Di rất thích, mà làʍ t̠ìиɦ cùng Viên Khả Di cũng gây nghiện không kém. . .
Nói chính xác thì Viên Khả Di hệt như chất gây nghiện vậy, thứ khiến cô nghiện, có lẽ chính là cô ấy.
Chỉ cần là Viên Khả Di, duy nhất Viên Khả Di, mọi thứ đến từ cô ấy đều khiến cô như muốn phát nghiện!