Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 41: Cảm giác đêm qua thế nào?

Nam phục vụ mang hai ly nước trái cây đặt ra bàn, Khâu Tinh Húc từ lúc ngồi xuống đã không thấy thoải mái, đáng kể nhất phải là ánh mắt của Viên Khả Di, thời điểm cô gỡ bỏ kính râm, anh đã cảm nhận được tia mắt cô trong vô hình phóng đến rất nhiều hoả khí.

"Ra là vậy. Là cùng sở thích ăn hành tây sao?" Viên Khả Di nghe Lôi Dĩnh luyên thuyên kể về Khâu Tinh Húc mà càng muốn phát tiết cơn điên. Cái gì mà thích ăn hành tây, thích cuộc sống bình dị không náo nhiệt, nực cười thật đấy!

Một tiếng cũng Tinh Húc, hai tiếng cũng Tinh Húc, nhìn vẻ mặt hồ hởi của Lôi Dĩnh, Viên Khả Di chỉ muốn đứng lên lật tung cái bàn trước mặt!!!

Khâu Tinh Húc chú ý một điểm, mỗi câu chuyện Lôi Dĩnh kể ra, cô đều sẽ đánh sự chú ý sang nữ nhân ngồi bên cạnh Viên Khả Di, mặc dù hành động không dễ phát hiện nhưng đối với một người có kinh nghiệm dày dạn như Khâu Tinh Húc, anh liền bật cười trong lòng vì biết cô nàng đang lăn tăn điều gì.

Lúc nãy anh đến, từ phía xa cũng đã trông thấy Viên Khả Di đang ôm ấp nữ nhân họ Lam, anh càng xác định phán đoán của bản thân là đúng, không lệch đi đâu được!

"Cô Lam, còn cô thì sao? Mối quan hệ giữa cô cùng cô ấy là thế nào?" Vừa buông xuống chiếc muỗng trên tay, Khâu Tinh Húc hướng đến Lam Cẩn Du mỉm cười, và đương nhiên, "cô ấy" trong miệng anh chính là Viên Khả Di chứ không ai khác.

Nhưng có một điều anh rất thắc mắc về Lam Cẩn Du, nữ nhân tóc uốn xù, không biết vì lý do gì mà từ đầu đến cuối vẫn không gỡ bỏ khẩu trang, chỉ ngồi yên hóng chuyện.

"Tôi sao?" Tự chỉ tay vào mặt mình, Lam Cẩn Du ngạc nhiên chớp mắt hai cái, không ngờ mới đó lại đến lượt mình lên tiếng, nhưng chưa kịp trả lời "chúng tôi là đối tác của nhau" thì Viên Khả Di ngồi bên cạnh đã nói chen vào.

"Cô ấy là bạn gái của tôi."

Lam Cẩn Du: ". . ."

Bàn bốn người ngồi, nhưng dường như chỉ mỗi mình Lam Cẩn Du là đứng hình 5 giây trước đáp án này. Khâu Tinh Húc chỉ cười thầm trong bụng, riêng Lôi Dĩnh thì ngồi mím mím môi, tâm trạng trì trệ như có một tảng đá đang đè xuống.

Đêm qua. . . Viên Khả Di đã nhận lầm cô với nữ nhân này. Nhưng cô thật sự không hiểu. . . cô cùng bạn gái của Viên Khả Di, vốn dĩ nhìn thế nào cũng không có chút tương đồng a!

Một người tóc ngắn, một người tóc dài thì không nói đi, nhưng chiều cao hai người cũng chênh lệch đáng kể, ấy thế mà vẫn nhận lầm cho được!

Phải, Lôi Dĩnh chính là đang ấm ức, bất mãn mà không thể biểu lộ!

Viên Khả Di nói tiếp: "Cô ấy cùng tôi vốn là đối tác, gần đây mới bắt đầu phát sinh quan hệ. Dù sao thì bạn của chị dâu cũng là bạn của tôi, những chuyện này tôi cũng không cần thiết che giấu."

Trong suy nghĩ của Viên Khả Di, cô đoán có lẽ Lôi Dĩnh đã kể hết cho Khâu Tinh Húc nghe về sự tình đêm qua, thay vì để người khác nắm thóp mình, cô chẳng thà bản thân tự thừa nhận thì hơn.

Đồng tính thì đã sao nào? Cô muốn cho đôi cẩu nam nữ này biết, kể cả khi cô có yêu thích nữ nhân, cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ yêu thích hạng người như Lôi Dĩnh!

Nếu cô đoán không lầm thì hôm nay, cuộc hẹn này chính là để bàn bạc với nhau, lên kế hoạch để chuyển hướng từ Cơ Thái sang cô có đúng không? Muốn câu dẫn cô, dùng dáng vẻ ngây thơ vô số tội kia để chiếm lấy tín nhiệm từ cô, từng bước xem cô là cây ATM để rút tiền mang về cho tên tình nhân khốn kiếp. . . ?!!!

Mưu mô xảo quyệt!!!

"Tính cách cô cũng thật thẳng thắn." Khâu Tinh Húc nói rồi liền quay sang Lôi Dĩnh, lại hỏi: "Lôi Dĩnh, hôm nay cô hẹn tôi ra đây là có việc gì?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Ngốc sao? Đừng hỏi trước mặt em ấy như vậy chứ!

Đôi mắt Viên Khả Di nheo lại, Lôi Dĩnh là người chủ động hẹn hắn, vậy thì những gì cô đang suy luận đều là có căn cứ! Nhìn xem, Lôi Dĩnh lúc này cũng đã lộ ra vẻ mặt khó xử, chắc chắn là có tật giật mình!

"Nếu hai người có việc riêng cần nói thì chúng tôi đi trước nhé." Đứng lên nắm lấy tay Lam Cẩn Du, Viên Khả Di đeo lại kính râm lên mắt, thả giọng hời hợt.

Thời điểm Lam Cẩn Du cũng vừa đứng lên, Viên Khả Di vuốt vuốt lại tóc tai, chỉnh lại khẩu trang giúp cô bạn thân của mình. Cô muốn để Khâu Tinh Húc cùng Lôi Dĩnh chứng kiến, cô chân thực thích nữ nhân, và chỉ thích mỗi mình Lam Cẩn Du mà thôi!

Dáng vẻ ân cần, từng động tác ôn nhu chiều chuộng của Viên Khả Di đều được Lôi Dĩnh thu trọn vào mắt. Tuy một màn săn sóc này chỉ diễn ra vài giây ngắn ngủi nhưng Lôi Dĩnh đã cảm thấy l*иg ngực ẩn hiện cơn đau nhức, gây cho cô một loại xúc cảm quá đỗi kỳ lạ.

Cá nhân Khâu Tinh Húc ngồi đó chỉ lặng mắt quan sát, đợi đến lúc Viên Khả Di cùng Lam Cẩn Du nói lời tạm biệt, sau đó vẫy tay rời đi thì anh mới nhấc môi cười khẽ.

Cùng lúc anh dời mắt sang người Lôi Dĩnh, nữ nhân bên cạnh lúc này vẫn chưa thu hồi ánh nhìn đang hướng về phía cửa chính, nơi Viên Khả Di cùng cô bạn gái tóc xù kia vừa đi khỏi.

"Thế nào? Có phải đang cảm thấy mất mát lắm không?" Khâu Tinh Húc hỏi.

Không phải trêu chọc, Lôi Dĩnh nghe chất giọng cùng nhìn vẻ mặt Khâu Tinh Húc đều rất nghiêm túc.

Cô không biết trả lời, nhưng cô đoán mình hiểu rất rõ hàm ý của anh, bất giác lại thấy bản thân thông minh hơn mọi ngày.

"Cảm giác khó nói lắm có phải không?" Khâu Tinh Húc nói như đã nhìn thấu: "Cô thích Viên Khả Di, cảm thấy không thoải mái khi cô ấy đi bên cạnh người khác?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Hơi nhíu mày lại, Lôi Dĩnh khoát tay trách cứ: "Tôi nhờ anh "soi" giúp tôi Cơ Thái, lý nào anh lại ở đây "soi" tôi kia chứ?"

Cười khan vài tiếng, Khâu Tinh Húc chọt chọt ngón tay lên vai Lôi Dĩnh: "Này này, đây là cô không phủ nhận đấy nhé! Cô rõ ràng là thích người ta, còn muốn qua mặt "Hoả Nhãn Kim Tinh" của tôi? Không dễ đâu!"

"Lần này anh lầm thật rồi!" Lôi Dĩnh chu môi: "Đúng là thích, nhưng không phải loại "thích". . . đặc biệt. Em ấy đối với tôi rất tốt, hơn nữa lại dành cho tôi rất nhiều sự quan tâm. Bây giờ đột nhiên lại phát hiện em ấy quan tâm người khác nhiều hơn. . ." Hơi ngừng một chút, Lôi Dĩnh thấp thoáng đỏ mặt khi nhớ đến nụ hôn đêm qua, mím môi nói tiếp, nhưng tông giọng cũng dần nhỏ lại: "Thú thật là cũng có chút ganh tị. . . nhưng tuyệt đối không phải như anh nghĩ."

Sau câu nói đó sắc mặt Lôi Dĩnh cũng dần xị xuống, Khâu Tinh Húc thấy vậy cũng không trêu cô nữa, vội chuyển đề tài: "Sao nào? Vậy hôm nay cô hẹn tôi ra đây là có việc gì?"

Ánh mắt thâm trầm, Lôi Dĩnh đan hai bàn tay vào nhau, cúi thấp đầu thở một hơi rồi nói: "Đêm qua. . . em ấy đã hôn tôi." Cô nghiêng mặt nhìn Khâu Tinh Húc, rũ mi nói tiếp: "Lúc đó tôi. . . tôi rất hoảng sợ nên đã khóc. Có vẻ em ấy đã lúng túng khi chứng kiến tôi khóc, sau đó xin lỗi tôi và giải thích rằng em ấy đã nhận lầm người."

"Nhận lầm người?" Nhướn nhẹ một bên mày, Khâu Tinh Húc chỉ tay ra phía cửa, hỏi: "Là nhận lầm với nữ nhân tóc xù lúc nãy sao?"

Điều này Lôi Dĩnh không dám chắc chắn, nhưng hiện tại cô chưa tìm được đáp án nào thích hợp hơn, đành phải gật đầu: "Có lẽ là cô ấy."

Khâu Tinh Húc: ". . ."

Tiếng thở dài ngân lên, Khâu Tinh Húc vừa nhún vai vừa nói: "Lời giải thích có miễn cưỡng quá không? Hai người rõ ràng khác nhau, như thế nào lại nhận lầm?"

"Không phải đâu." Lôi Dĩnh tuy đồng tình nhưng trong nội tâm vẫn muốn giúp Viên Khả Di bào chữa: "Đêm qua em ấy rất say, toàn thân đều nồng nặc mùi rượu. . ."

Xem ra là mượn rượu làm càn. . . ! Khâu Tinh Húc càng nghĩ càng khó tránh buồn cười. Nhị đại thế gia Viên- Cơ danh tiếng lừng lẫy, ấy vậy mà. . . Cơ Thái cùng Viên Khả Di đều trùng hợp thuộc giới LGBT sao? Thú vị thật đấy!

Nhìn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Lôi Dĩnh, Khâu Tinh Húc nảy sinh nhã hứng, liền ghé sát tai cô thì thầm: "Nói tôi nghe xem, cảm giác đêm qua thế nào?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Vệt hồng nho nhỏ trên đôi má chỉ trong chớp nhoáng đã lan đến tận mang tai, Lôi Dĩnh bặm môi trợn mắt, liếc xéo Khâu Tinh Húc: "Cảm giác. . . cái gì chứ?"

"Thì hôn đó! Có phải thích lắm không? Vừa mới nhắc thôi mà xem cô đã đỏ mặt hết cả rồi!" Khâu Tinh Húc thuận thế trêu chọc.

Da mặt Lôi Dĩnh vốn rất mỏng, nay lại bị Khâu Tinh Húc liên tục nhắc đến nụ hôn phát sinh vào đêm qua, cô không cách nào đè nén sự xấu hổ, vội vã úp mặt xuống bàn, gắt gỏng gầm lên: "Thích cái gì mà thích! Tôi bị. . . tôi bị em ấy cưỡng hôn, là nụ hôn đầu của tôi đấy!"

Nghe vậy, Khâu Tinh Húc liền bật cười khoái trá, anh cảm thấy cô nàng này thật sự rất ngây thơ, đến cả cảm xúc trong lòng như thế nào cô ấy cũng không thể xác định.

"Cô dám thề là bản thân không thích đi? Mắt cô vẫn còn sưng kia kìa, có phải đêm qua đã khó ngủ lắm không? Có phải cả đêm đều nằm sờ tay lên môi để tưởng nhớ?" Không chịu buông tha, Khâu Tinh Húc tiếp tục khơi gợi nỗi lòng sâu kín của Lôi Dĩnh.

Gương mặt Lôi Dĩnh úp dưới bàn lúc này đã đỏ lên rừng rực. Cô thật sự tâm phục khẩu phục Khâu Tinh Húc rồi a! Nói gì mà cứ như. . . con lãi trong bụng cô vậy kia chứ?!

Cả đêm trằn trọc không yên, cô nằm lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng nâng ngón tay sờ sờ lên môi của mình, thậm chí đến cả việc "tưởng nhớ" cũng bị đoán trúng phóc!!!

Không thấy Lôi Dĩnh phản bác, Khâu Tinh Húc ngồi ôm bụng cười ngặt nghẽo, chính anh cũng phải khâm phục khả năng phán đoán của mình, nhãn lực của anh quả nhiên là rất tốt!

Ở phía bên ngoài, hai thân ảnh thập thò nấp ở một góc gần vị trí cửa ra vào, một nữ nhân tập trung dùng điện thoại quay lại cảnh tượng đùa giỡn của Lôi Dĩnh cùng Khâu Tinh Húc, nữ nhân còn lại thì căm phẫn đến siết chặt bàn tay, toàn thân run rẩy.

Thì thào to nhỏ với nhau, đỏ mặt thẹn thùng úp mặt xuống bàn để cho tên nam nhân kia dỗ dành. . .

Lôi Dĩnh. . . cô giả vờ cũng khá lắm, suýt chút nữa tôi còn nghĩ cô ngây thơ là thật!

Ánh mắt Viên Khả Di phóng ra một đạo hàn quang, cô tự hứa với lòng, lần này nhất định phải xuống tay thật nặng, tuyệt đối không thể mềm lòng với hạng nữ nhân tâm địa rắn rết!