Ăn xong, Viên Khả Di nhờ Lôi Dĩnh rửa bát giúp mình sau đó cũng đứng lên, cô thay vội một chiếc áo sơ mi phối với quần suông dài, tiến ra xe phóng đến nhà Lam Cẩn Du.
Chiếc Bentley Bentayga vừa đỗ trước cửa Lam Cẩn Du đã kịp thời trông thấy, cô nàng lấy túi xách treo trên kệ, nhanh chân chạy ra bên ngoài để mở cổng.
Mở cửa xe bước vào ghế phụ, Lam Cẩn Du không thể đợi lâu hơn liền hỏi: "Thế nào? Có phải bồ đã thu xếp anh chàng nào đó tiếp cận Lôi Dĩnh được rồi không?"
Chuyên chú nhìn Viên Khả Di, vì chiếc kính râm đã che mất năm phần biểu cảm trên gương mặt, nên Lam Cẩn Du không thể nhận thấy trong mắt cô bạn thân lúc này đang nổi lên vài sợi tơ máu.
Siết cứng vô lăng, Viên Khả Di "hừ" một tiếng đầy lạnh lẽo: "Mình vẫn chưa kịp nhúng tay, tên gian phu này là hàng real 100% đấy!" Cô hơi nghiêng mặt, lại nói: "Mình nghi ngờ cô ta vẫn còn gian díu với tên tình nhân cũ! Bồ nghĩ xem, cứ cách ít hôm cô ta lại viện cớ để ra ngoài, còn nói là gặp bạn trò chuyện, có ma mới tin lời cô ta nói!"
Đồng suy nghĩ với Viên Khả Di, Lam Cẩn Du nghe vậy cũng không khỏi gật gù, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng vuốt vuốt cằm, nói: "Ừm. . . suốt 3 năm học Cao Trung cô ta rõ ràng không có lấy một người bạn nào kia mà? Cứ cho là hiện tại có đi, nhưng tính cách cô ta. . . quái đản như vậy, còn có nhã hứng gặp gỡ bạn bè để giao lưu, hơn nữa còn giao lưu liên tục thế này thì quả là kỳ lạ!"
Tiếng khởi động xe vang lên, Viên Khả Di lòng nóng như thiêu như đốt, ban đầu cô còn chưa dám khẳng định nhưng khi nghe Lam Cẩn Du tán đồng quan điểm với mình thì chẳng khác nào châm dầu vào lửa, sắc mặt cũng trở nên u ám.
Thời điểm xe chỉ còn cách nhà 1 kilomet, Viên Khả Di giảm tốc độ, đồng thời căn dặn: "Tiểu Du, ghế sau có áo khoác của mình, bồ mặc vào đỡ đi. Nhớ là chút nữa bất luận xảy ra chuyện gì bồ cũng không được gỡ khẩu trang ra đấy!"
"Đã rõ!" Lam Cẩn Du hô to một tiếng, chồm người ra sau, với tay lấy chiếc áo blazer khoác tạm lên người, cô cẩn thận chỉnh lại khẩu trang cho ngay ngắn, soi gương đến khi cảm thấy an toàn mới hài lòng gật đầu.
Gặp lại "kẻ thù" 6 năm về trước, Lam Cẩn Du kỳ thật cũng có chút hồi hộp. . . !
Sau khi chỉnh trang ổn thoả, xe lăn bánh vào cổng Viên Khả Di cùng Lam Cẩn Du cũng bước xuống, chậm rãi tiến vào nhà.
Lần thứ hai Lam Cẩn Du đến nơi này nên không quá xa lạ, nhưng để giữ ý tứ một chút cô vẫn phải theo sau Viên Khả Di, hai người đã bàn bạc là sẽ giả vờ ngồi ở phòng khách trao đổi công việc, đợi đến lúc phát hiện Lôi Dĩnh rời khỏi nhà liền sẽ theo dõi để bắt gian tại trận!
Nói là bắt gian tại trận thế thôi, nhưng theo tính toán của Viên Khả Di thì chỉ chụp hình làm bằng chứng, dùng nó để hỗ trợ cho các bước tiếp theo trong kế hoạch.
Tiến vào phòng khách, Viên Khả Di không thấy ai đang ở ngoài này, cũng không biết Cơ Thái đã thức dậy hay chưa. Để Lam Cẩn Du ngồi yên ở sofa, cô vừa đứng lên dự định vào phòng gọi Cơ Thái thì bất ngờ nghe thấy động tĩnh mở cửa, cùng lúc Cơ Thái từ trong phòng bước ra bên ngoài.
Anh vừa đi vừa vươn vai, lấy tay che miệng ngáp dài một cái. Ra đến phòng khách, anh thấy Viên Khả Di đứng đó vừa định vẫy tay chào thì phát hiện trên ghế sofa còn có một nữ nhân lạ mặt. . .
Là ai đây nhỉ? Vào nhà mà vẫn. . . đeo khẩu trang? Đừng nói là bị "covid" rồi nhé???
Cơ Thái bất giác lùi về sau, hối hả đưa lên bàn tay vịn chặt mũi miệng, chỉ đến khi anh chú ý mái tóc uốn xù của Lam Cẩn Du mới ngạc nhiên bật thốt: "Là em——"
"Suỵt. . . !!!" Viên Khả Di đưa ngón tay che miệng mình, ngỏ ý nhắc nhở. Cơ Thái mà gọi vanh vách cái tên "Lam Cẩn Du" ra, tin chắc Lôi Dĩnh trong phòng sẽ nghe thấy!
6 năm trước, hai người các cô bám dính lấy Lôi Dĩnh còn hơn cô hồn dã quỷ, cái tên này nữ nhân kia làm sao không nhớ được kia chứ?!
Cơ Thái chỉ "à" một tiếng, trước đó Viên Khả Di đã căn dặn, nếu Lôi Dĩnh phát hiện thân phận Lam Cẩn Du thì kế hoạch cũng sẽ bị bại lộ, anh đương nhiên ghi nhớ điều này.
"Cạch."
"Cơ Thái, anh dậy rồi sao?"
Ba người đồng loạt ngóng mắt theo hướng âm thanh vừa truyền đến, là Lôi Dĩnh, cô ấy đang chầm chậm tiến ra phòng khách.
Tóc Lôi Dĩnh lúc này đã được cột thấp thả ra sau, chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun tay lửng, quần jean dài bó sát. Tầm mắt Viên Khả Di đặt trên gương mặt kia, tường tận quan sát, mi tâm khẽ nhíu lại vì một phát hiện nho nhỏ. . .
Lôi Dĩnh. . . cô ấy đã son môi rồi kia kìa!
Phải a! Tuy không trang điểm, nhưng đôi môi đã tô lên một lớp son cam đất nhàn nhạt để chuẩn bị đi gặp tên khốn đó!
Nữ nhân lăn loàn. . . ! Đã ở nhà hôn phu tương lai mà vẫn không biết an phận!!!
Âm thầm mắng mỏ vài câu, ánh mắt Viên Khả Di cũng hoá thành lưỡi dao ném đến Lôi Dĩnh, nhưng rất nhanh cô liền thu hồi vì nữ nhân kia đã dời lực chú ý về phía mình.
"Khả Di, em cũng về rồi sao?" Lôi Dĩnh mỉm cười, ánh mắt vô tình lướt sang Lam Cẩn Du, dù không biết nữ nhân này là ai nhưng vẫn gật đầu chào lịch sự.
Là bạn gái của Viên Khả Di. . . ?
Đã vào nhà rồi, sao lại còn đeo khẩu trang che kín mặt thế này? Cô ấy là người nổi tiếng. . . ? Có phải nữ minh tinh nào đó không tiện lộ mặt hay không? Viên Khả Di thông minh ưu nhã, vừa xinh đẹp lại vừa giàu có, người bên cạnh em ấy chắc chắn không phải tầm thường. . .
Lôi Dĩnh vừa tự hỏi vừa suy luận đến nhiều khả năng, cô không phát hiện cảm xúc trong lòng đã có chút biến hoá.
Lam Cẩn Du nhìn chằm chặp Lôi Dĩnh, nội tâm không ngừng cảm thán, nếu nói 6 năm trước nữ nhân này mỹ mạo hơn người, thì 6 năm sau chính là đẹp đến áp bách người khác, nhìn lướt qua một lần lại khó kiềm lòng mà muốn nhìn thêm lần nữa!
Nét nào ra nét đó, từng chi tiết trên gương mặt đều mang một vẻ đẹp sắc sảo mà không cần tô son điểm phấn, cô sống 23 năm trên cõi đời cũng chưa từng gặp qua ai sở hữu mặt mộc mà lại đẹp đến bực này, là đẹp đến muốn chọc mù mắt cô luôn ấy!
Ây da. . . chứng kiến Lôi Dĩnh càng xinh đẹp tuyệt thế như yêu nghiệt, Lam Cẩn Du lại càng lo lắng cho cô bạn thân của mình a!!!
"Ừm. Tôi vừa về đến, chị chuẩn bị ra ngoài rồi sao?" Tựa người lên sofa, Viên Khả Di khoanh tay trước ngực, hỏi bằng tâm thái không mặn không nhạt.
Lôi Dĩnh gật đầu, lại quay sang Cơ Thái ngỏ ý xin phép: "Cơ Thái, tôi có hẹn với bạn nên bây giờ phải ra ngoài, anh ở nhà tự nấu mì ăn một hôm nhé?"
Vốn không quan tâm việc này, nhưng Cơ Thái sực nhớ lại những lời Viên Khả Di căn dặn, lập tức cau mày gằn giọng: "Không được! Cô cứ đi mãi như thế thì——"
"Ấy ấy!" Viên Khả Di ngồi bật dậy, vội vã chỉ chỉ tay về hướng Cơ Thái, vừa nói vừa ngầm ra hiệu: "Thỉnh thoảng ra ngoài cũng tốt! Anh gia trưởng cũng vừa phải thôi chứ!"
Cơ Thái: ". . ."
Gì đây. . . ? Không phải lần trước đã bàn bạc rồi sao? Rõ ràng còn muốn anh mắng xối xả Lôi Dĩnh mỗi khi nữ nhân này xin phép ra ngoài, bây giờ lại thay đổi ý định?!
Được Viên Khả Di bênh vực, Lôi Dĩnh khó tránh xúc động, quả nhiên Viên Khả Di đối với cô lúc nào cũng thật tốt, trong phút chốc cõi lòng như nở hoa, cô tiếp tục nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Tôi chỉ đi một lúc thôi, không đến chập tối như lần trước nữa."
Cơ Thái nhìn ánh mắt Viên Khả Di liền hiểu ý, lập tức xua tay tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, nhớ về sớm một chút."
"Chúng ta cũng đi thôi." Sau câu nói của Cơ Thái thì Viên Khả Di cũng đứng lên, dời ánh mắt từ Lam Cẩn Du sang Lôi Dĩnh, nở ra nụ cười hoà nhã: "Tôi cùng đối tác cũng có việc phải đến công ty ngay bây giờ, chúng ta cùng ra ngoài nhé."
Hoá ra là đối tác công việc của Viên Khả Di, quả tim Lôi Dĩnh run nhẹ một cái, cảm giác thư thái lan toả trong l*иg ngực, và đương nhiên chính cô cũng không phát giác ra điều này.
"Ừm."
Lôi Dĩnh đáp rồi liền theo chân Viên Khả Di ra ngoài, Lam Cẩn Du cũng đi sát bên cạnh. Thời điểm ba người bước xuống thềm để tiến ra sân, xe Viên Khả Di đỗ sẵn ở đó, cô mở cửa để cùng Lam Cẩn Du bước vào.
Hạ xuống cửa kính, Viên Khả Di ló đầu ra ngoài vẫy tay: "Chị đi cẩn thận."
Lôi Dĩnh vẫy tay đáp lại, không quên giữ trên môi ý cười nhẹ nhàng. Sau khi xe Viên Khả Di rời đi, cô đứng đợi một lúc thì xe cũng đến, nhanh chóng mở cửa ngồi vào ghế sau để tài xế chạy đến điểm hẹn.
Chiếc Bentley Bentayga vốn chưa từng đi khuất, Viên Khả Di chỉ rời khỏi nhà và đỗ xe ở một con ngõ khá rộng gần đó, chờ đến lúc xe Lôi Dĩnh chạy lướt qua, Viên Khả Di lập tức bám sát phía sau để theo dõi.