*
Kim đồng hồ chạm mốc 11 giờ đêm, Viên Khả Di lúc này đã có chút mỏi mắt, cô hạ xuống màn hình laptop, ưỡn lưng đầy uể oải.
Vừa đặt laptop sang một bên, cô chầm chậm đứng lên, lấy ra một bộ pijama trong tủ quần áo sau đó tiến đến phòng Lôi Dĩnh gõ cửa vài cái: "Lôi Dĩnh, chị còn thức đó không?"
"Sao thế?" Lôi Dĩnh nghe thấy tiếng Viên Khả Di liền đáp trước rồi mới ngồi dậy sau, cô rời khỏi giường bước đến mở cửa, nhìn Viên Khả Di đang đứng tựa lưng lên tường cùng với bộ pijama vắt trên tay liền ngầm hiểu đối phương muốn gì.
"Em muốn tắm nhờ phòng tôi có đúng không?"
Viên Khả Di gật đầu: "Có được không? Tôi mượn phòng tắm của chị một lúc nhé?"
Đứng tránh sang một bên, Lôi Dĩnh ra chiều hiếu khách, cô lý nào lại tiếc rẻ với Viên Khả Di chuyện nhỏ nhặt này, kể cả có dùng hằng ngày cô cũng không ý kiến.
"Em vào đi." Tỉ mỉ quan sát một lần nữa, trên tay Viên Khả Di ngoài bộ đồ ngủ kia ra thì không mang theo thứ gì khác, Lôi Dĩnh lập tức mở lời: "Bên trong có để sẵn dầu gội cùng sữa tắm, em cứ tự nhiên dùng."
"Ừm, lúc trưa vì gấp quá nên tôi quên mang chúng theo, cảm ơn chị." Viên Khả Di vừa nói vừa tiến thẳng vào phòng tắm, Lôi Dĩnh ngay sau đó cũng đóng cửa lại, quay trở về giường.
Kéo chiếc gối tựa vào thành giường, Lôi Dĩnh tựa lưng lên đó ngồi nghịch điện thoại. Cô nghe rõ tiếng xả nước ở bên trong, tuỳ tiện nâng lên ý cười sau đó lướt vào danh bạ gửi đến Khâu Tinh Húc một dòng tin nhắn.
[Tinh Húc, cô ấy đang tắm nhờ ở phòng của tôi.]
Khâu Tinh Húc vốn định chợp mắt, nhưng khi thấy tin nhắn từ Lôi Dĩnh gửi đến anh cũng không bỏ qua cơ hội được chia sẻ sự thích thú cùng người bạn này.
[Hỏi cô ấy xem, có muốn nán lại ngủ cùng luôn hay không?]
Không rõ hàm ý của Khâu Tinh Húc là gì, nhưng Lôi Dĩnh cảm thấy vấn đề này lại khá. . . nhạy cảm! Thẳng thắn hỏi như vậy không sợ người ta nghĩ mình thô lỗ hay sao? Huống hồ, hai người các cô vẫn chưa thân thiết đến mức độ đó!
[Ngủ đi. Đừng hòng xúi tôi làm những chuyện xấu hổ!]
Tin nhắn tiếp theo do Khâu Tinh Húc gửi đến chỉ đơn giản là icon mặt cười, sau đó anh cũng vội trùm chăn đi ngủ.
Động tĩnh xả nước trong phòng tắm vừa dừng lại, Lôi Dĩnh đoán có lẽ Viên Khả Di đã tắm xong, đang sắp bước ra bên ngoài. Cô không biết bắt đầu từ lúc nào bản tính tò tò của mình lại dâng cao rõ rệt, trong lòng cứ nôn nóng muốn biết nhan sắc Viên Khả Di khi tẩy đi lớp trang điểm sẽ trông như thế nào, có chút hồi hộp lại nghiêng mặt nhìn sang, thủ sẵn cặp mắt dò xét.
Khoảnh khắc Viên Khả Di bước ra, bàn chân cô giậm lên chiếc thảm nhỏ đặt trước cửa phòng tắm. Bộ pijama lụa mỏng khoác lên người cô có thể nói là vô cùng thích hợp, càng tăng thêm độ mềm mại vốn có, làn da trắng như bông tuyết được triển lộ rõ ràng.
Mái tóc đen óng hiện giờ đã có chút ẩm ướt, được quấn lại gọn gàng bởi chiếc khăn lông màu đỏ, vì thế nên diện mạo kia dễ dàng bị nữ nhân đang ngồi trên giường chứng kiến mồn một, kinh diễm không thôi.
Có lẽ bình thường Viên Khả Di trang điểm rất nhẹ nhàng nên lúc này gương mặt cô cũng không quá mức thay đổi. Thế nhưng đôi mắt thiếu đi đường kẻ eyeliner lại chính là điểm nhấn chủ chốt, vứt bỏ dáng vẻ cao lãnh thường thấy chỉ còn lại một sự thuần khiết trong trẻo, sáng hơn cả ánh sao trên trời!
Bị Lôi Dĩnh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, Viên Khả Di khẽ nhíu mày, hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Bộ dáng Lôi Dĩnh có chút ngờ nghệch, vì từ nãy đến giờ cô chỉ ngẩn người ra mà không chú ý đối phương cũng đang thẳp tắp nhìn mình vô cùng chăm chú.
"Tôi. . . chỉ là biết em tắm ra sẽ mất đi lớp trang điểm nên muốn được nhìn rõ hơn thôi." Lôi Dĩnh mỉm cười, mặc dù lý do này khá nhạt nhẽo nhưng cô cũng không nhất thiết phải lảng tránh, cứ thẳng thắn đối đáp như vậy là tốt rồi.
Thông qua ánh mắt Lôi Dĩnh, Viên Khả Di có thể thấy được vài tia tán thưởng thầm lặng ẩn sâu trong đó, cô nâng nhẹ môi cười, chậm rãi tiến đến ngồi xuống bên cạnh giường, hạ thấp tông giọng: "Có muốn nhìn rõ hơn một chút không?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Viên Khả Di hơi nhướn người đến, cô ngồi chống hai tay lên nệm đưa sát mặt mình tiến lại gần Lôi Dĩnh.
Dựa theo cảm nhận mà đánh giá, Viên Khả Di chân thực tán thưởng diện mạo xinh đẹp của đối phương. Vì từ thời ngồi trên ghế nhà trường cô đã không thấy Lôi Dĩnh trang điểm, kể từ hôm qua gặp lại nữ nhân này cũng hoàn toàn để mặt mộc, nhưng từng đường nét trên gương mặt không vì thế mà kém sắc đi, trái lại còn có một sự thanh thuần cuốn hút khó diễn tả.
Lôi Dĩnh không thay đồ ngủ, trước đó có lẽ đã tắm rồi nên mới đổi quần áo khác, là một chiếc áo thun mỏng cùng với quần jean cộc. . .
Viên Khả Di ngầm hiểu lý do, cô khẳng định hành động này của Lôi Dĩnh chính là đề cao cảnh giác đối với Cơ Thái!
"Khả Di. . ." Lôi Dĩnh ngửa người dần về phía sau, vì bản thân đang ngồi tựa sát vào thành giường nên cô không cách nào lùi thêm được nữa, buộc phải nhắc nhở: "Gần. . . gần quá rồi."
Viên Khả Di không tiến không lùi, chỉ dừng lại ở khoảng cách nhất định, hai tia mắt đối diện nhau, một bên nghiễm nhiên còn một bên thì lại bối rối.
L*иg ngực Lôi Dĩnh nhảy lên "bình bịch", cô ngửi được mùi hương dầu gội khá thơm, rõ ràng là Viên Khả Di cùng cô dùng chung một loại, nhưng không hiểu sao khi được ngửi nó từ trên cơ thể nữ nhân này lại có chút khác biệt, không giống như cách cô thường xuyên tự mân mê lọn tóc của mình để ngửi.
Càng chứng kiến bộ dạng lúng túng không biết làm sao của Lôi Dĩnh, Viên Khả Di lại càng hứng thú. Chỉ đến khi cô trông thấy đôi gò má kia đã có chút ửng hồng thì mới chịu buông tha, rời người cách ra một khoảng để giảm bớt sự ngột ngạt rải đầy trong không khí.
"Chị có máy sấy không?" Viên Khả Di thả giọng lơ đãng, kéo nhẹ khăn lông đang trùm trên đầu, mái tóc cứ thế xoã xuống tán loạn ở hai vai ngay trong tầm mắt của nữ nhân đối diện.
"Có. . ." Lôi Dĩnh cảm nhận vùng da đầu của mình đang tê buốt, cô khó khăn lắm mới tự cấp cho bản thân một bình oxi, vội vã bò xuống giường để tiến đến kệ tủ lấy ra chiếc máy sấy.
Thời điểm vừa tiếp nhận máy sấy từ tay Lôi Dĩnh, Viên Khả Di vừa sấy khô tóc vừa đảo mắt một vòng, cô nhìn cách bày trí căn phòng liền biết là do chính tay Lôi Dĩnh thiết kế, vì sở thích diêm dúa của Cơ Thái cô chính là người hiểu rõ hơn cả, nhưng những thứ màu mè ở nơi này dường như đều đã bị Lôi Dĩnh dùng màn che đi, chuyển sang một tone màu trầm ấm, không chói chang như cách anh họ cô thường xuyên thể hiện.
Khó trách Cơ Thái lại ác cảm với Lôi Dĩnh, tin chắc đây cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người bọn họ!
"Cơ Thái vẫn chưa về sao?" Lôi Dĩnh vốn không định hỏi, nhưng cô không biết liệu Viên Khả Di có ý định thức để chờ anh họ của mình hay không. Nếu có, cô nghĩ bản thân nên giữ Viên Khả Di ở lại trò chuyện hoặc làm gì đó để giúp đối phương giải toả buồn chán.
Cho rằng câu hỏi của Lôi Dĩnh là xuất phát từ sự quan tâm đến Cơ Thái, l*иg ngực Viên Khả Di có chút động nhẹ, cảm xúc kỳ lạ thoáng qua rất nhanh nên cô không kịp nắm bắt, cũng không rõ đó là loại cảm xúc nói lên điều gì, chỉ đáp rất nhạt: "Chút nữa sẽ về, có lẽ khoảng tầm 30 phút nữa."
Tóc cũng đã sấy xong, Viên Khả Di gửi trả lại máy sấy cho Lôi Dĩnh kèm theo lời cảm ơn sau đó mở cửa đi ra phòng khách. Cô ngồi xuống sofa, với tay chụp lấy chiếc gối để ôm trước ngực, bật điều khiển mở tivi xem gϊếŧ thời gian trong lúc chờ Cơ Thái trở về.
Ngồi được một lúc lại nghe thấy tiếng mở cửa phát ra từ hướng phòng Lôi Dĩnh, Viên Khả Di tò mò quay sang, thấy nữ nhân kia tiến dần về phía cô trong bộ dáng rụt rè.
"Chưa ngủ sao?" Viên Khả Di hỏi, cô không biết có phải do mình mở âm lượng tivi lớn quá khiến Lôi Dĩnh khó ngủ hay không.
Lôi Dĩnh đến trước mặt Viên Khả Di, mềm mỏng nói: "Hôm nay. . . vì vui quá nên có chút khó ngủ, tôi ngồi xem tivi với em có được không?"
Vốn định mở miệng từ chối vì rõ ràng trong phòng Lôi Dĩnh cũng có tivi, nhưng Viên Khả Di suy ngẫm, có lẽ Lôi Dĩnh chỉ muốn viện cớ, nói không chừng nữ nhân này muốn thức cùng cô để chờ Cơ Thái, chẳng lẽ đã nảy sinh tình cảm rồi mà bản thân lại không phát hiện?