"Lôi Dĩnh." Thả chậm bước chân đến gần Lôi Dĩnh, Viên Khả Di nhẹ nhàng giải thích: "Cơ Thái hiện đang đảm nhận chức vụ giám đốc, sẽ có những lúc anh ấy phải đi tiếp rượu đối tác kinh doanh nên sẽ về hơi muộn, mong chị đừng để tâm."
Dáng vẻ ân cần chu đáo của Viên Khả Di gây cho Lôi Dĩnh không ít thiện cảm, cô đáp bằng ngữ điệu ôn hoà: "Không sao. Tôi đã nói với em rồi, chỉ cần tôi cùng anh ta cứ giữ mãi khoảng cách như vậy chính là tốt nhất."
Ý tứ của Lôi Dĩnh, Viên Khả Di rõ như ban ngày. Cổ họng cô ngân lên tiếng thở dài ảo não, không biết bao giờ cô mới có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ được nữa đây?
Cứ đà này thì kế hoạch của cô sẽ bị phá hỏng mất!
"Để tôi phụ giúp em sắp xếp quần áo vào tủ, dù sao thì cả ngày tôi cũng không có việc gì làm." Lôi Dĩnh thân thiện mở lời, cô nghiêng đầu nhìn đến chiếc vali, vì kích thước không quá to nên cô nghĩ Viên Khả Di chỉ mang đến đây những món đồ cần thiết.
"Không cần đâu." Viên Khả Di duỗi tay kéo vali đến gần tủ quần áo, ngỏ ý từ chối: "Cũng không có quá nhiều đồ, một mình tôi làm là được rồi."
"Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn không phải sao? Em đừng ngại, chúng ta. . . chúng ta. . ." Lôi Dĩnh ngập ngừng, cô mím môi nói tiếp: "Mặc dù mọi thứ vẫn chưa chắc chắn, nhưng trước tiên chúng ta có thể trở thành bạn của nhau có được không?"
Viên Khả Di: ". . ."
Viên Khả Di thầm nghĩ, nếu đổi lại cô vẫn là con heo ú như lúc trước, có lẽ dùng cả đời nằm mơ cũng không thể dỏng tai nghe được câu nói này thốt ra từ chính miệng Lôi Dĩnh!
Ôi. . . Nịnh bợ không chỉ làm hỏng kẻ nịnh bợ, mà nó còn làm hỏng kẻ được nịnh bợ. . . câu nói này quả không sai chút nào!
Vì rõ ràng là cô đang rất vui khi được người ta chủ động nhấn vào nút "add friend" đây này!!!
Viên Khả Di điềm tĩnh giương nhẹ ý cười: "Đương nhiên là được. Tôi vừa từ Mỹ trở về cách đây không lâu, nếu có một người bạn như chị bên cạnh thì thật tốt."
"Nếu đã là bạn thì cho phép tôi được phụ giúp em một tay nhé?" Lôi Dĩnh với người đến nắm lấy tay cầm vali, cô vẫn nhìn Viên Khả Di như đang chờ đợi câu trả lời.
Viên Khả Di trầm ngâm, sau đó khẽ gật đầu, hai người cùng đặt vali nằm xuống, cẩn thận lấy áo quần ra, gấp lại gọn gàng đặt vào trong tủ.
Quần áo của Viên Khả Di có thể nói là bộ nào cũng đẹp, cũng rất thời thượng, hơn nữa còn lưu lại mùi hương nước xả khá thơm, Lôi Dĩnh ngửi đến vô cùng thư thả.
Lại nói, cô cùng Viên Khả Di lúc này chỉ ngồi cách nhau một khoảng, ước chừng hai gang tay là có thể dán sát vào nhau, nên hương thơm trên người Viên Khả Di cứ không ngừng ve vãn làm tăng thêm độ thoải mái quyện vào bầu không khí.
Viên Khả Di rất thơm. . . hương thơm vừa dịu nhẹ lại vừa giúp lòng người thư giãn, thật không biết cô đang dùng thương hiệu nước hoa nào, Lôi Dĩnh quả thật rất thắc mắc.
"Khả Di." Gấp gọn chiếc áo sơ mi đặt vào tủ, Lôi Dĩnh quay sang, hỏi vô cùng tự nhiên: "Em đang dùng nước hoa thương hiệu nào thế?"
Viên Khả Di: ". . ."
Bây giờ lại còn muốn khen cả mùi trên cơ thể tôi sao. . . ?
Cứ đà này tôi sẽ bị cô. . . nịnh đến hỏng mất!
"Nếu thích tôi sẽ tặng nó cho chị, xem như là quà gặp mặt cũng được." Viên Khả Di nhạt nhẽo đáp lại, cô không thể lường trước rốt cuộc Lôi Dĩnh còn có bao nhiêu chiêu trò hòng muốn lấy lòng cô. Bất quá, những lời xu nịnh thế này cô tốt nhất không nên để lọt vào tai quá nhiều, chỉ sợ càng nghe sẽ càng. . . có hứng thú muốn nghe tiếp!
Lôi Dĩnh trước giờ đều rất ít dùng nước hoa, cô không phải không có điều kiện để mua chúng, nhưng kỳ thật lại không cảm thấy thích thú với những loại mùi hương phảng phất quanh cơ thể mình.
Bất quá, không hiểu sao lần này ngửi được hương thơm trên người Viên Khả Di cô đột nhiên lại phát sinh ý nghĩ muốn đến gần để ngửi được nhiều hơn, không biết có phải vì nó đã thơm quá mức cho phép hay không nữa?
"Không cần đâu. Tôi vốn không thích nước hoa cho lắm." Lôi Dĩnh gượng cười từ chối, nếu nói chân thật một chút thì cô càng "dị ứng" với cái loại nước hoa mà Cơ Thái từng xịt tứ tung khắp phòng, nó nồng nặc đến mức khiến cô muốn chết ngạt!
"Vậy sao?" Viên Khả Di xoay mặt nhìn sang, thăm dò gì đó rồi nói: "Nhưng tôi cũng ngửi thấy trên người chị có hương thơm thì phải?"
"Là mùi nước xả." Lôi Dĩnh tự kéo một góc cổ áo lên, thản nhiên nói: "Tôi có thói quen cho rất nhiều trước xả trong lúc giặt đồ, tôi không thích nước hoa vì có nhiều loại khá nồng, nhưng hương nước xả thì lúc nào cũng rất dễ chịu."
Hàng mi cong dài chợt rũ xuống, Viên Khả Di dán mắt đến vị trí cổ áo Lôi Dĩnh, đồng thời ngắm nghía phần xương quai xanh đang lấp ló ở phía trong, dây thanh quản run lên một tiếng "ừm" khe khẽ.
"Dễ chịu lắm sao?" Viên Khả Di nhấc một bên mày xinh đẹp: "Để tôi ngửi thử xem nào. . ."
Trong lúc Lôi Dĩnh còn chưa kịp hạ tay xuống, Viên Khả Di đã chồm người đến, ghé sát mặt mình lên cổ đối phương.
Từng ngón tay Lôi Dĩnh vốn đang níu lấy cổ áo cũng bất ngờ cảm nhận được sự va chạm hời hợt, cô nhận định rõ ràng là chóp mũi Viên Khả Di đang dán nhẹ lên tay của mình, kèm theo đó là một làn hơi ấm phả ra, khiến l*иg ngực cô bất giác vang dội những âm thanh kỳ lạ.
Cận cảnh trông thấy mái tóc đen óng mượt xoã xuống ngay tầm mắt, Lôi Dĩnh vừa ngửi được hương thơm dầu gội, vừa cảm thụ được những sợi tóc vô ý trượt nhẹ lên bờ vai của mình, cô không hình dung được cảm xúc bản thân hiện đang có bao nhiêu phức tạp!
Toàn thân như bị đóng băng, nhịp thở Lôi Dĩnh cũng bắt đầu nặng nhọc, chỉ đến khi Viên Khả Di thu người về cô mới hoàn hồn nhìn thẳng vào đôi mắt kia, nghe tiếng cười của đối phương trở nên thanh thuý: "Đúng thật là rất dễ chịu."
Lôi Dĩnh: ". . ."
Đôi má nhỏ bất chợt ửng lên chút phấn hồng, Lôi Dĩnh ngượng ngùng dời đi ánh mắt, cô thở nhẹ một hơi như muốn phóng thích nỗi bất an vốn dĩ không nên tồn tại, tiếp tục gấp quần áo đặt ngay ngắn vào kệ tủ.
Viên Khả Di. . . nữ nhân này cũng thật là. . . !
Bầu không khí yên lặng khá lâu, vì cả hai đều tập trung nên thoáng chốc quần áo từ vali đều đã được di dời sang chiếc tủ.
"Xong cả rồi, cảm ơn chị." Viên Khả Di lấy thêm một số vật dụng chất ra chiếc kệ đặt cạnh ghế sofa, sau đó đứng lên kéo vali đặt sát vào trong góc.
Ngước mắt nhìn đồng hồ, Lôi Dĩnh nói: "Em đã ăn gì chưa? Để tôi nấu bữa tối mang lên nhé?"
"Lúc nãy đã ăn với ba mẹ rồi." Viên Khả Di đáp: "Chị ăn đi, tôi làm việc một lúc đã."
Mang laptop đến sofa ngồi xuống, Viên Khả Di chăm chú ngồi theo dõi một số công việc mà hôm nay bản thân đã bỏ dở. Lôi Dĩnh thấy vậy cũng bước sang kệ bếp, dùng số thịt bò còn sót lại để nấu một tô mì mang ra bàn thưởng thức.
Không rõ Lôi Dĩnh đã nêm nếm thứ gì vào tô mì mà lại khiến nó thơm nức mũi, Viên Khả Di không tài nào tập trung cho được! Huống hồ, cô vốn là. . . giống heo tái sinh, thà không ngửi thấy thì thôi, đã ngửi thế này rồi thử hỏi cô làm sao kiềm nén?
Lén lút đẩy tầm mắt của mình hướng đến vị trí Lôi Dĩnh đang ngồi, Viên Khả Di quan sát nữ nhân kia có vẻ ăn vô cùng ngon miệng, bỗng nhiên không đói cũng muốn đói là thế nào đây?!
Đóng lại laptop, Viên Khả Di chậm rãi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lôi Dĩnh, sự xuất hiện bất ngờ khiến Lôi Dĩnh đang cúi mặt liền phải ngẩng lên, chớp mắt hai cái nhìn đối phương đầy khó hiểu.
"Cho tôi. . ." Viên Khả Di ấp úng mở miệng: "Cho tôi ăn thử một đũa có được không?"
Lôi Dĩnh: ". . ."
Ngồi thẳng người nhìn xuống tô mì còn dang dở, Lôi Dĩnh gượng gạo, nói: "Em ngồi chờ một chút, để tôi nấu giúp em tô khác. . ."
"Không cần đâu." Viên Khả Di đứng lên, lộ rõ vẻ mất hứng: "Vì thơm quá nên tôi chỉ muốn ăn thử xem thế nào thôi, tôi làm việc tiếp đây."
Lôi Dĩnh thầm cười trong bụng, xem ra tính cách Viên Khả Di cũng như cô, đều rất tò mò. Cái gì cũng muốn thử hết thế này sao?
Lúc nãy là ngửi thử. . . còn bây giờ lại muốn ăn thử!
"Ngồi xuống đi." Lôi Dĩnh kéo cổ tay Viên Khả Di, vì sợ bị hiểu lầm nên vội giải thích: "Tôi nghĩ em đói, chỉ sợ là em ăn không đủ no thôi."
Viên Khả Di mỉm cười ngồi xuống, cô cầm lấy đôi đũa vắt ngang trên tô mì, từ tốn gắp lấy một đũa mì cho vào miệng.
Hương vị rất ngon, cô động đũa muốn gắp tiếp miếng thịt bò thì bất ngờ trông thấy một thứ rất kỳ lạ. . .
Viên Khả Di: ". . ."
Lại là. . . hành tây!
Bằng một ma thuật nào đó. . . nó lại xuất hiện đầy rẫy trong tô mì kia kìa!!!