Phượng Hoàng Báo Thù

Chương 9: Sát thủ tình trường

Xe đỗ trước cửa nhà, Cơ Thái phụ giúp Lôi Dĩnh mang hành lý vào bên trong. Tuy anh không mở miệng nói lời nào nhưng mọi hành động, mọi cử chỉ đều rất tinh tế.

Đó cũng không hẳn là anh đang giả vờ. Vì bản thân anh cũng là một người lịch thiệp, dù tâm hồn có bé bỏng đến đâu nhưng thể xác vẫn vô cùng cường tráng. Anh tập gym rất đều đặn, không lý nào lại để một nữ nhân mềm mỏng như Lôi Dĩnh động tay động chân vào những việc này?

Hai người cứ thế sánh vai bước vào ngôi nhà khang trang lộng lẫy, diện tích tuy không quá to, nhưng cũng không tính là nhỏ. Cơ Vĩnh Triết biết con trai vốn thích không gian ấm cúng nên đã đặc biệt thiết kế ngôi nhà theo phong cách cổ điển.

Lôi Dĩnh đánh giá một vòng, bước chân cũng chậm lại khi Cơ Thái mặc nhiên tiến đến sofa ngồi xuống, sau đó nói: "Đi thẳng ra sau nhìn sang phía bên trái, đó là phòng của cô."

Hợp đồng có ghi rõ, 3 tháng này tuy sống chung với nhau, nhưng mục đích cũng chỉ là để đôi bên tìm hiểu, thích nghi với tính cách của đối phương và đương nhiên không diễn ra chuyện chăn gối.

Thú thật, trước đó Lôi Dĩnh còn nghĩ là Cơ Thái vẽ trò. Làm gì có mèo nào lại chê mỡ kia chứ? Cô tự nhắc nhở bản thân, chắc chắn tên thiếu gia này chỉ muốn tạo hình ảnh đứng đắn ở trước mặt ba mẹ cô. Đợi đến khi đón cô về nhà, hắn nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để ăn sạch cô không chừa sót một thứ gì!

Tiền đã nhận rồi, cho dù cô có lâm vào tình cảnh bi đát thì cũng chẳng biết than trách với ai. Cho nên, có thể nói cô đã chuẩn bị tâm lý, cũng như đã sẵn sàng sa chân vào vũng lầy tủi nhục để đổi lấy sự yên bình về cho Lôi gia.

Bất quá, cô không ngờ mọi suy diễn của bản thân trước đó đều bị đánh tan bởi từng hành động kỳ quặc đến từ Cơ Thái.

Trên đời này. . . thật sự có nam nhân không vì diện mạo của cô mà nổi lên sắc tâm hay sao?!

Nhận thấy Lôi Dĩnh vẫn đứng chần chừ không có ý định trở về phòng, Cơ Thái tỏ ra điềm đạm: "Phòng riêng của cô đều được bố trí đầy đủ các vật dụng cần thiết, nếu thiếu thứ gì cô có thể báo với tôi."

"Được rồi. . ." Lôi Dĩnh gật đầu đáp nhẹ, cô kéo vali đến căn phòng riêng mà vị hôn phu tương lai đã thu xếp sẵn.

Căn phòng nhỏ bé được bày trí toàn bộ nội thất cao cấp, hơn nữa còn toả ra hương thơm ngào ngạt, nói chính xác một chút thì căn phòng này so với phòng riêng của cô tại Lôi gia chính là một trời một vực.

Ngay cả chiếc giường cũng không kém phần lộng lẫy, hoa văn được chạm khắc tinh xảo như thể dành riêng cho các công chúa thời cổ đại.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, cô thầm nghĩ, nếu những món đồ này đều do chính tay Cơ Thái chọn lựa thì xem ra gu thẩm mỹ của hắn cũng không tệ đi, sự tinh tế dành cho nữ nhân quả nhiên có thể xứng tầm cao thủ.

Là cao thủ sát gái, có thể hiểu rõ tâm tư nữ nhân một cách tường tận!

Đương nhiên, đó chỉ là ý nghĩ sâu xa xuất phát từ nỗi bất an hình thành trong tâm trí cô. Sự thật ở đây chính là, hầu hết nội thất trong căn phòng này đều chiều theo sở thích của Cơ Thái, ước nguyện nhỏ nhoi của anh đơn giản là được sống trong một căn phòng đầy rẫy hương hoa như vậy.

Đáng tiếc là anh không thể, chỉ sợ quá trớn lại để Cơ Vĩnh Triết vô tình bắt gặp thì không biết phải giải thích thế nào!

May mắn Lôi Dĩnh dọn đến đây, anh làm sao ngu ngốc mà không tận dụng nữ nhân này triệt để. Thỉnh thoảng cô ấy rời khỏi nhà, anh sẽ lẻn sang bên đó hưởng thụ một chút cũng xem như thoả mãn được đôi phần.

Lôi Dĩnh chuyên tâm xếp gọn quần áo vào trong tủ, tâm tình cô so với nửa tiếng trước đó kỳ thật đã nhẹ nhõm hơn.

Chí ít cũng không quá thiệt thòi, không bị cưỡng ép làm những điều mà bản thân không nguyện ý.

*

"Thế nào rồi? Có phải cô ta đang ở cùng anh không?" Lúc này đã là 8 giờ tối, Viên Khả Di cả ngày theo chân ba mình đến công ty học hỏi, hiện tại mới có thể tắm rửa sạch sẽ leo lên giường nghỉ ngơi. Cô gọi cho Cơ Thái, hỏi thăm tình hình sau khi biết Lôi Dĩnh đã theo anh về nhà.

Kể từ thời điểm Lôi Dĩnh kéo vali vào phòng, hầu như cánh cửa kia chưa từng mở ra lần nữa. Cơ Thái cảm thấy rất thoải mái, thiếu chút nữa anh đã quên bẵng đi sự tồn tại của nữ nhân xa lạ vừa dọn đến nhà mình.

"Có lẽ ngủ rồi, hoặc đang nằm nghịch điện thoại, xem tivi gì đó anh cũng không rõ nữa."

Viên Khả Di yên lặng, cô liếc mắt nhìn lên chiếc đồng hồ, sau đó hỏi: "Hai người cùng trở về bao lâu rồi nhỉ?"

Bàn tay Cơ Thái giơ lên, tự đếm lẩm nhẩm trong miệng, tiếp đến liền nói: "6 tiếng, anh đưa cô ta trở về đây được 6 tiếng rồi."

Lôi Dĩnh nằm ngay ngắn trong phòng, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức buồn chán. Cô không có nhiều bạn bè, chỉ có một người bạn vừa gặp cách đây không lâu, vì có chung nhiều sở thích nên hai người có vẻ rất hợp gu, rất dễ trò chuyện.

Vừa định lướt vào danh bạ gọi đến người đó để gϊếŧ thời gian, bất ngờ cô nghe thấy âm thanh "lạch cạch" truyền đến.

Là tiếng mở cửa, Cơ Thái cứ thế ló đầu vào, tuỳ tiện nhìn quanh một vòng trong phòng cô mà không cần xin phép. . .

Khá là. . . bất lịch sự!

Còn quá đáng hơn, cái vẻ mặt cười tủm ta tủm tỉm kia là có ý gì đây? Rõ ràng ban nãy vẫn ra dáng đàn ông đứng đắn lắm kia mà?!

Lôi Dĩnh vô cùng bất an, cô theo phản xạ lấy chăn bông trùm lại cơ thể, cũng may là tính cảnh giác khá cao nên cô vẫn chưa thay đồ đi ngủ, trên người còn nguyên một bộ sơ mi phối với quần dài kín đáo.

Ngay tại thời điểm này, cô chỉ biết thầm mắng bản thân ngu xuẩn mới đi tin lời của hắn!

Cơ Thái ngắm nghía cho đến khi thoả mãn rồi mới mở miệng, hỏi: "Có muốn ăn gì không?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Hoá ra là muốn đến gọi cô để ăn thôi có phải không?

Thật. . . may quá!

"Tôi không đói." Lôi Dĩnh không mặn không nhạt đáp lại. Đương nhiên, đây cũng chỉ là một lời nói dối để tránh giáp mặt cùng Cơ Thái, cô sợ trong một phút lơ là sẽ tạo cơ hội cho đối phương giở trò.

Cơ Thái cầm điện thoại bấm "tạch tạch" cái gì đó, vẫn đứng yên tựa người vào khung cửa dường như đang chờ đợi.

"Ting ting~"

Tiếng tin nhắn vang lên, anh nhìn vào điện thoại sau đó hướng đến Lôi Dĩnh trừng to mắt, giọng cũng gằn xuống: "Không đói cũng phải ăn! Cô chết khô ở đây chẳng phải tôi mất trắng 200 vạn rồi sao?"

Lôi Dĩnh: ". . ."

Cái tên này. . . mới đó đã lộ rõ bản chất rồi có đúng không?

Lôi Dĩnh hết cách đành phải bước xuống giường, chậm rãi tiến ra khỏi cửa, đi một mạch đến phòng khách.

Cơ Thái đứng đó nhìn theo, bấm điện thoại gửi đến Viên Khả Di một dòng tin để báo cáo.

[Cô ta chịu ra khỏi phòng rồi. Bây giờ anh phải làm gì tiếp theo?]

[Anh nấu ăn rất giỏi không phải sao? Trổ tài cho cô ta thưởng thức đi.]

Cơ Thái: ". . ."

Cái con bé này. . . !

Cơ Thái có chút bất mãn, nhưng Viên Khả Di đã nói vậy anh cũng không biết từ chối làm sao. Đành phải xuống bếp nấu cho nữ nhân xa lạ kia một món ăn đơn giản để bỏ bụng.

Anh bước ra vị trí bếp, theo thói quen cẩn thận mặc vào tạp dề, chỉnh trang kỹ lưỡng rồi mới ung dung nhấc chảo.

Lôi Dĩnh quan sát từng hành động kia liền chớp chớp đôi mắt, cô chợt cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng lạ ở đâu thì cô. . . cũng không rõ nữa!

Tên thiếu gia này. . . lại còn muốn thể hiện cái gì đây?

Chỉ đơn giản là món trứng chiên thêm một chút tỏi phi thơm phức, Cơ Thái rất nhanh đã hoàn thành sứ mệnh, mang một cơm một trứng bày ra bàn nghi ngút khói.

Lôi Dĩnh không khỏi dè dặt, cô chính là đang đề cao cảnh giác với tên thiếu gia tính tình quái đản. Nhìn thì có vẻ ngon mắt đấy, nhưng cô không thể không nghi ngờ hắn đã bỏ thêm thứ gì vào trong thức ăn.

"Ăn nhanh đi, để nguội sẽ mất ngon." Cơ Thái xoa xoa bụng, vì cũng có chút đói nên anh nhanh chóng động đũa, gắp miếng trứng khá to cho vào chén của mình.

Trông thấy Cơ Thái nhai nhồm nhoàm quá mức tự nhiên, Lôi Dĩnh lúc này mới dám nâng đũa.

Ngay cả lúc ăn Lôi Dĩnh cũng không ngừng phảng phất khí chất của một nữ nhân trầm tĩnh, cử chỉ thanh tao nhẹ nhàng khiến Cơ Thái không thể không chú ý.

"Lôi Dĩnh." Anh gọi khẽ.

Cơ Thái đột nhiên bắt chuyện trong lúc ăn chính là điều Lôi Dĩnh không ngờ đến, cô khựng lại động tác cho miếng trứng vào miệng, nhìn chằm chằm xem đối phương muốn nói gì.

"Da của cô đẹp quá. Rốt cuộc cô đã dùng loại mỹ phẩm nào mới có thể phát huy công dụng tốt như vậy?" Cơ Thái hỏi bằng cả sự chân thành.

Lôi Dĩnh: ". . ."

Đến rồi đến rồi. . .

Đây rõ ràng là những lời hoa ngôn xảo ngữ hòng để lấy lòng nữ nhân không phải sao?

Quả nhiên đúng với những gì cô phỏng đoán, tên thiếu gia này. . . hắn chứng thực là một tay sát thủ tình trường!