Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Quyển 1 - Chương 6: Bạch nguyệt quang vườn trường trong văn học mười tám cấm

Cánh bướm màu quạ nhẹ nhàng run lên, Nguyễn Khanh Khanh thu liễm tất cả mọi cảm xúc không nên có, trên gương mặt thanh lãnh lạnh lùng như ngọc hiện lên một nụ cười duyên dáng.

"A Kỳ. "

Thẳng tắp nhào về phía bên người của thiếu niên, thân mật kéo cánh tay của hắn, Nguyễn Khanh Khanh làm như là không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên, cũng giống như quên hết buổi sáng giữa hai người có chuyện "không vui", mềm nhũn hừ hừ nói:

"Em rất nhớ anh."

Kỳ Lan: "..."

"Phải không? "

Tiểu hỗn đản này sẽ nhớ hắn sao?

Kỳ Lan không một tiếng động khẽ nghiến răng nghiến lợi.

"Đúng vậy, cả buổi sáng đều là suy nghĩ đến A Kỳ đâu. "

Nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác áo đồng phục học sinh của chính mình ra, Nguyễn Khanh Khanh nắm lấy một bàn tay của người thiếu niên, chậm rãi dời về phía ngực của chính mình, ý tứ ám chỉ mười phần.

Ở trong mắt của Nguyễn Khanh Khanh, Kỳ Lan nam chủ này là tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, đối với tất cả nữ nhân đưa lên trước mặt của hắn, hắn đều luôn luôn vâng theo nguyên tắc du͙© vọиɠ bản năng của thân thể của chính mình.

Cho nên đối mặt với hắn, lúc cô đi theo cốt truyện căn bản không cần tốn bao nhiêu tâm tư, đều là trực tiếp đi vào trọng điểm.

Lên giường cùng với hắn, tìm lý do để hút máu của hắn, lấy hết tiền từ trên người của hắn.

Hơn một tháng nay, Nguyễn Khanh Khanh đi theo cốt truyện một cách rất là thuận lợi.

Cô vốn tưởng rằng lần này cũng giống lúc trước kia.

Nhưng ai lại biết rằng...

"Nguyễn Khanh Khanh! Em, em đang muốn làm gì vậy?"

Giống như bị thứ gì đó nóng bỏng thiêu đốt, Kỳ Lan vội vàng rụt tay về, mặt đỏ tai hồng vội vàng nói.

Hắn quay đầu xung quanh nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy người, rồi lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Khanh Khanh: "...?"

"Nguyễn Khanh Khanh, nếu em, em muốn, buổi tối tôi sẽ thỏa mãn em! Em bây giờ nhịn một chút, làm ở chỗ này không được. "

Ánh mắt của Kỳ Lan có chút đỏ lên, giống như là phẫn nộ đến cực điểm, lại giống như là khổ sở đến cực điểm, mâu quang của Nguyễn Khanh Khanh chợt lóe.

Sau đó trực tiếp kiễng mũi chân lên, hôn lên đôi môi mỏng lạnh như băng của Kỳ Lan.

"Không muốn. "

Thừa dịp một giây để thở công phu, Nguyễn Khanh Khanh nói.

Sau đó cô liền chạm vào eo bụng của Kỳ Lan.

Cảm nhận được Kỳ Lan đã một trận cứng rắn, cô im lặng cười nhạo một chút.

"Tê. "

"Nguyễn Khanh Khanh! "

Kỳ Lan đẩy Nguyễn Khanh Khanh ra, thở hổn hển gầm nhẹ một cái với cô:

"Em khốn kiếp! "

Nguyễn Khanh Khanh: "..."

Cô? Khốn khiếp?

Nguyễn Khanh Khanh trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cô mơ hồ nhìn về phía người thiếu niên, thấy thiếu niên với đôi mắt đỏ bừng như máu dựa vào thân cây, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt của hắn lại như là muốn khóc, bộ dạng đáng thương khổ sở giống như là bị cô mạnh mẽ cưỡng đoạt, càng là ngây ngốc lại mơ hồ.

Một giây, hai giây...

Thiếu niên chỉ lặng lẽ nhìn cô, cũng không có đi để ý hạ thân.

Vì thế Nguyễn Khanh Khanh thăm dò tiếp cận thiếu niên, đưa tay chọc chọc cánh tay của hắn, thấy hắn không có mâu thuẫn, liền kiễng mũi chân, lần thứ hai hôn bờ môi của thiếu niên, sau đó lại đem khóa kéo của áo khoác đồng phục của thiếu niên, kéo ra...