Đúng lúc này dị biến nổi lên, con đường phía trước bỗng nhiên vặn vẹo rồi biến thành một vùng cỏ, trên mặt cỏ xuất hiện một nam nhân hổ cùng một nữ nhân.
Nữ nhân nằm ở trên cỏ, tóc tai hỗn độn, quần áo tả tơi, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo thống khổ trắng bệch, không ngừng phát ra tiếng kêu rên thảm thiết đến nỗi môi đã sớm bị nàng cắn đến máu tươi đầm đìa.
Còn lão hổ cao chừng hai mét, ấn hai chân nữ nhân lên vai mình, so sánh cơ thể hai người quá chênh lệch chỉ thấy lão hổ kia cường thế mà cắm vào giữa hai chân nữ nhân.
Đùi nữ nhân vừa trắng vừa nhỏ mà thân hổ thì vừa thô vừa lớn, hắn xâm nhập đi vào đùi nữ nhân như muốn mở lớn hết cỡ.
Từ góc độ của nàng có thể thấy được côn ŧᏂịŧ hắn đỏ bừng một màu máu vừa dài vừa thô phía trên còn mọc đầy gai ngược dữ tợn đĩnh động vào tiểu huyệt nữ nhân bé nhỏ kia.
Còn nữ nhân thì theo mỗi lần côn ŧᏂịŧ tiến vào là lại kèm theo một tiếng kêu thảm, run rẩy cùng kháng cự.
Mắt của nàng bắt đầu trắng dã, hít thở không thông, Điềm Điềm thấy nàng dần dần chỉ có thở ra mà không có hít vào tựa hồ đã sắp không còn chịu nỗi nữa.
Điền Điềm sợ tới mức cả người ngã quỵ trên mặt đất.
Ngay từ đầu nàng nghe thấy tiếng gào rống phát ra từ thác nước nàng đã cảm thấy sợ hãi chỉ muốn thoát khỏi nơi này.
Hơn nữa khi đó âm thanh nữ nhân lúc giao hoan tuy rằng kêu thảm nhưng lúc ấy nàng vẫn chưa biết là nữ nhân này là tự nguyện hay là bị cưỡng bách vì cho dù có kêu rên thì cũng chưa chắc là không thoải mái, hình thể của mỗi nhân thú cũng khác nhau và không phải yêu quái nào cũng ôn nhu như đại nhân nhà nàng.
Nhưng bây giờ thấy tận mắt thì nàng đã biết nữ nhân này rõ ràng là bị cưỡng bách, lão hổ thao nàng đến muốn chết đi.
Điền Điềm ngón tay cũng run rẩy.
Nàng đau lòng cho nữ nhân này muốn cứu nàng nhưng chính nàng lại bất lực.
Hơn nữa nàng khi nãy còn đi lại tốt một đoạn đường dài mà lại bị vòng trở về lại chỗ thác nước này, bây giờ lão hổ còn trực tiếp che ở phía trước nàng thì không cần nghĩ cũng biết nữ nhân tiếp theo sẽ bị hắn thao chính là nàng.
Nàng muốn chạy đi nhưng lại càng hoảng sợ, chân nàng bây giờ đều mềm đi không đứng dậy nổi nữa.
Đúng lúc này lão hổ mở miệng ra mắng một câu giống như là tiếng người: “Mẹ nó, thật không trải qua thao.”
Rồi sau đó lão hổ kia biến thành một nam nhân ngăm đen, hừng hùng hổ hổ mà cắm thêm hai cái vào hoa huyệt nữ nhân, hắn quay đầu, ánh mắt da^ʍ tà mà nguy hiểm nhìn về phía Điền Điềm cách đó không xa.
Điền Điềm trong lòng lộp bộp mà lo sợ.
“Bạch” một tiếng, nam nhân rút ra côn ŧᏂịŧ đang cắm trong tiểu huyệt cửa nữ nhân kia rồi đứng lên.
Điền Điềm nhắm mắt lại căn bản không dám nhìn nữa, nàng biết, hắn đang tới đây.
Nhưng giờ khắc này không biết là vì sự sống còn mà sinh ra sức mạnh không, mà nàng thế nhưng từ mặt đất nhảy dựng lên, nàng không thể tin được mà mở to mắt theo bản năng chạy ra ngoài.